“Cô cảm ơn các em”
Chiều qua tôi rất vui và hạnh phúc vì bữa tiệc bất ngờ. Đây là buổi chia tay của các em học sinh lớp 9. Nhìn các em vui vẻ, tình cảm mà tôi ân hận vô cùng. Tự nhiên nước mắt tôi rưng rưng. Bao kí ức ngày xưa chợt ùa về trong tâm tưởng.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi được phân công giảng dạy ở lớp có nhiều học sinh cá biệt. Các em học khá nhưng nổi tiếng là hay quậy phá. Nhiều em còn gây ra nhiều trò khiến thầy cô “dở khóc, dở cười”. Vì những thành tích ấy mà chẳng ai muốn dạy lớp các em cả.
Ngay khi nhận lớp, tôi đã buồn vô cùng. Nghĩ đến cảnh 9 tháng phải đối diện với các em mà sợ. Không biết lũ “quỷ sứ” này sẽ gây ra những trò gì cho mình đây? Để yên thân, tôi bắt đầu dè chừng khi lên lớp. Tôi ít cười và trò chuyện cùng các em. Lúc nào tôi cũng mang khuôn mặt hình sự khi đi dạy. Bản thân tôi thường giữ khoảng cách với các em. Cứ đến giờ là tôi vào dạy, hết giờ là nhanh chóng ra về. Những em nào vi phạm, tôi thường ghi sổ đầu bài, hoặc gọi điện để mắng vốn với giáo viên chủ nhiệm. Thậm chí tôi xin luôn số điện thoại của phụ huynh để thuận tiện trao đổi. Bất kể một lỗi gì ở các em, tôi cũng bắt bẻ. Nói chung, tôi luôn làm khó các em.
Ngày tháng dần trôi, các em dần ngoan và chăm học. Thế nhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với các em. Nhiều lúc muốn trò chuyện tâm sự cùng các em lắm nhưng rồi tôi lại thôi. Tôi luôn nghĩ nếu mình dễ quá thì các em sẽ lờn mặt. Trong thâm tâm tôi chẳng ghét bỏ gì các em. Vẫn thương và đối xử với các em rất công tâm. Thế nhưng tôi luôn tự bảo mình, nhất định không được dễ dãi với các em. Làm sao phải để các em biết sợ mình. Có như thế học sinh mới đi vào nề nếp.
Bây giờ thì các em đã học xong chương trình lớp 9. Ban đầu bản thân tôi cảm thấy rất vui vì sắp trút khỏi gánh nặng. Tôi đã từng mong ngày kết thúc năm. Vậy mà bữa nay lòng tôi chợt chùng xuống. Nhìn lũ trò vô tư vui vẻ mà tôi ân hận vô cùng. Ước gì thời gian quay trở lại, ước gì tôi đừng quá khắt khe với các em?
Bữa nay các em mở tiệc tri ân thầy cô. Dường như để bất ngờ, các em không báo trước cho giáo viên chúng tôi. Khi đến lớp, các em đã cầu kì trang trí lớp học rất kĩ lưỡng. Bàn ghế được các em xếp thành hình chữ u. Xung quanh là những trái bóng bay đủ màu sắc. MC là lớp trưởng rất quen thuộc. Các em đã chuẩn bị khá chu đáo cho bữa tiệc này. Cả lớp còn mua tặng mỗi thầy cô một bức tranh vẽ thư pháp tên giáo viên. Rồi các em xin lỗi thầy cô vì đã từng gây ra bao chuyện. Ai cũng mong thầy cô bỏ qua những trò nghịch ngợm trước đây. Riêng lớp trưởng còn cám ơn tôi vì đã rèn lớp ngoan như hôm nay. Sau đó, cả lớp cùng nhau hát bài “Mái trường mến yêu”. Nhìn cảnh ấy, tự nhiên khóe mắt tôi cay cay.
Buổi chia tay đã để lại trong tôi bao suy nghĩ về cách ứng xử Sư phạm. Nhiều khi đi dạy gặp những trò ngỗ nghịch, tôi thường giữ khoảng cách với em. Tôi ít mở lòng để trò chuyện tâm sự cùng các em. Lúc nào tôi cũng khô khan khi lên lớp. Tôi luôn nghĩ mình cần phải khó để các em ngoan. Chỉ cần một lỗi nhỏ ở các em cũng khiến tôi khó chịu. Tôi thường bắt bẻ các em đủ thứ. Bản thân tôi cho rằng mình làm như vậy là đúng. Nguyên tắc của tôi thường là cần có một cái đầu lạnh và trái tim nóng khi lên lớp.
Video đang HOT
Khi lớp trưởng cầm tay tôi nói lời xin lỗi và chúc cô luôn vui khỏe thì nước mắt tôi bỗng trào ra. Thật kì lạ là những lớp quậy thường tình cảm và nhớ đến thầy cô nhiều hơn. Cám ơn các em đã dành tình cảm chân thành cho chúng tôi. Cám ơn các em đã đem đến cho tôi một bài học sâu sắc trong nghề giáo. Có lẽ tôi đã sai khi cư xử quá cứng nhắc với các em.
Chia tay các em, chia tay mùa hè với hoa phượng vĩ rực rỡ khắp sân trường. Rồi đây các em lại bước vào ngôi trường mới, với những thầy cô mới. Rồi đây các em sẽ lớn khôn và trưởng thành. Các em như những cánh chim sẽ bay cao, bay xa tới chân trời mới. Một lần nữa cô chúc các em luôn vui khỏe, hạnh phúc và thành công trong kì thi chuyển cấp sắp tới.
Loát Trần
Theo Dân trí
Em ngủ trong lớp vì muốn được... cô véo tai!
Không phải học sinh cá biệt nhưng các em hay nghịch và có những hành động kỳ lạ thay vì tập trung học như các bạn khiến thầy cô đau đầu 'giải mã'.
Một tấm thiệp tranh của học sinh Trường tiểu học Cao Bá Quát, quận Phú Nhuận, TP.HCM làm tặng thầy cô - Ảnh: NHƯ HÙNG
Để được thầy cô thương, học trò phải ngoan, đó là chuyện rất bình thường. Nhưng có những em làm ngược lại, cố tình sai để được thầy cô nhắc nhở.
Những học trò "kỳ lạ"
Em N.V.H - học sinh lớp 11 một trường ở Quảng Ngãi, được các bạn phong biệt danh "thánh ngủ học đường", tiết sinh hoạt lớp cuối tuần hay chào cờ đầu tuần điều bị nêu tên. Đặc biệt em chỉ... ngủ trong giờ văn, các môn kia em học nghiêm túc.
Không phải vì em ghét giờ văn hay tại em khó bảo, mà mỗi khi vờ nằm úp mặt xuống bàn ngủ thì giờ học bình thường hay kiểm tra đều được cô đến gõ nhẹ vai, véo véo tai rồi nói: Học đi nghen chưa, học đi cô thương.
"Trời ơi! Cảm giác nhắc nhở này cho em xúc cảm như hồi xưa em còn mẹ", H. chia sẻ.
Các bạn cùng lớp ai cũng biết H. mất mẹ đầu năm cấp 2, mẹ cũng hay nói những câu như thế với H.
Còn em Đ.H.S. học sinh lớp 12, lại bị thầy cô than phiền vì... thích đội mũ trong lớp. Bị nhắc nhở, S miễn cưỡng gỡ ra rồi lợi dụng lúc thầy cô không để ý lại đội vào.
Rất khó để nói chuyện với S, hỏi mãi em mới bộc bạch: "Thật tình em không phải hư đốn, mà em thích đội mũ và ngồi trong góc lớp".
"Ở nhà em cứ phải thấy cảnh ba mẹ em đánh đập nhau. Khi đó em thường đội mũ bỏ đi khỏi nhà, tối khuya mới về, mà không ai hỏi han. Nhưng trong lớp đội mũ, cô hay nhỏ nhẹ bảo: Bỏ mũ xuống đi S, em cảm nhận là cô đang quan tâm em".
Tương tự, nữ sinh lớp 11 Đ.T.T.T. chểnh mảng học, thường viết những câu thơ sướt mướt vào các trang sách, câu chữ bi lụy, lời lẽ sầu úa, bi quan.
"Ba mẹ em đổ vỡ, chị em em phải chia nhau ra sống với ba mẹ. Em không chia sẻ được, em muốn viết trong sách để thầy cô chú ý rồi quan tâm em, sẽ hỏi em vì sao để em có thể kể chuyện", T cho biết.
Cố tình sai để phát thông điệp... cầu cứu
Còn nhiều, nhiều câu chuyện tương tự như thế về những em học sinh thích làm những hành động khác lạ, tỏ ra mình bướng bỉnh, khó trị, không tập trung học hành.
Về điều này, Tiến sĩ giáo dục học Võ Văn Nam - Trường ĐH Sư phạm TP.HCM, phân tích: học sinh phản ứng tiêu cực có thể để nói với với thầy cô, phụ huynh rằng các em đang bất ổn về một tình huống khó xử nào đó mà mình không có cơ hội để trực tiếp chia sẻ; hoặc vì các em nhút nhát, rụt rè, sợ hãi; hay có em khao khát được sống trong tình thương...
Các em cảm nhận rằng mình không được sự quan tâm mà đáng ra mình phải nhận được. Các em tỏ ra ngỗ nghịch là vì trong tiềm thức các em có nhu cầu được quan tâm, mong thầy cô như "mẹ hiền".
Nhưng thầy cô làm sao quan tâm xuể tất cả học sinh, và muốn được chiếu cố, gây ấn tượng mạnh, nổi bật, buộc các em phải hành động một hành vi "độc, lạ" hoặc tỏ ra bướng bỉnh trong "khả năng" để thu hút sự chú ý, sự quan tâm. Những em như vậy đáng thương hơn là đáng trách.
Nếu thầy cô quan tâm, nắm bắt đúng 'tần số' các em thì sẽ trở thành thầy cô 'ruột' và bảo gì trò cũng nghe. Thầy cô dùng biện pháp mạnh hay bạo lực thì càng làm các em bướng hơn, tăng thêm khoảng cách giữa trò và thầy.
Hãy tìm cách mở khóa những 'mật thư' tâm tư, tình cảm của các em đang bị ẩn khuất dưới lớp vỏ phá phách, nghịch ngợm hay thái độ chán nản, buông lơ học hành.
Đừng vội vàng quát mắng, đừng vội vàng trách phạt mà hãy tìm hiểu xem đó có phải là một lỗi lầm mà các em cố ý gây ra hay không?
"Khi các em tự ý thức được một hành động là sai trái nhưng vẫn cố tình duy trì cái sai thì chính là các em đang cố tìm cách để đưa ra một thông điệp... cầu cứu", tiến sĩ Nam nhắn nhủ.
Theo tuoitre.vn
Tạm đình chỉ việc học tập học sinh bóp cổ cô giáo Hiệu trưởng nhà trường cho biết lãnh đạo nhà trường đã quyết định cho học sinh bóp cổ cô giáo tạm ngưng học để chờ kết quả của hội đồng kỷ luật. Thầy Hiệu trưởng còn cho biết, học sinh này thuộc dạng học sinh cá biệt. ảnh minh họa Liên quan đến vụ một học sinh nam có thái độ thiếu chuẩn...