Chuyện nghề của những giáo viên gieo yêu thương nơi đất khó
Xa con, cô Minh coi học sinh dân tộc như con của mình. Cô dồn hết tình yêu vào các em và thấy mình may mắn khi được ôm “một đàn con” líu lo mỗi ngày.
Vì tình yêu nghề, vì sự nghiệp “trồng người”, những thầy giáo, cô giáo nơi vùng sâu, vùng xa vẫn cần mẫn, tận tụy ươm mầm cho ước mơ của học trò được bay cao, bay xa đến với chân trời tri thức.
Với tình yêu ấy, cô Kim Thị Minh đã đến với học sinh dân tộc Mông, Khơ Mú ở bản Thăm Thẳm, xã Nhôn Mai, huyện Tương Dương – một huyện giáp biên đặc biệt khó khăn của tỉnh Nghệ An là một trong những giáo viên hết lòng gieo yêu thương nơi đất khó.
Cô giáo Kim Thị Minh đã có 12 năm gắn bó với học sinh dân tộc Mông ở Nghệ An.
Ở bản Thăm Thẳm xã Nhôn Mai chỉ có vài chục hộ dân với hơn chục học sinh. Cuộc sống của những người Khơ Mú ở đây còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nên các cô giáo cũng chịu chung nỗi vất vả: Không điện lưới, không nước sạch, không trạm y tế và chẳng có chợ để mua sắm thức ăn.
“Tôi nhớ con, thương con và không ít lần muốn chạy về ôm con một cái rồi đi. Tôi thương cả những giấc mơ con cất tiếng gọi mẹ… nên mỗi lần nhắc đến con là không cầm được nước mắt”, cô Minh khóc khi nghĩ đến những ngày xa đứa con dại để vào bản dạy chữ.
Xa con, cô Minh coi học sinh dân tộc như con của mình. Cô dồn hết tình yêu vào các em và thấy mình may mắn khi được ôm “một đàn con” líu lo mỗi ngày. Cứ thế, ngày tháng trôi qua, nhiều thế hệ học sinh ra trường và trưởng thành, còn cô vẫn miệt mài gieo yêu thương nơi đất khó.
Vượt bao khó khăn, các cô giáo trẻ vẫn miệt mài gieo con chữ, gieo yêu thương nơi đất khó vùng biên giới. (Ảnh minh họa)
Hầu hết học sinh dân tộc đều nhút nhát nên các em gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp. Khi đến với lớp, hình ảnh cơ sở vật chất thiếu thốn khiến cô chạnh lòng. Học sinh nơi đây chịu nhiều thiệt thòi do gia đình khó khăn, không được quan tâm chuyện học hành. Chính vì vậy, cô lại thương các em hơn và luôn nỗ lực tìm ra phương pháp dạy học, chăm sóc phù hợp nhất.
Việc đầu tiên cô Minh dạy các con không phải là bài học vỡ lòng hay phép cộng trừ nhân chia. Cô dùng tình yêu thương để các con thấy được sự thân thiện, gần gũi, chỉ khi đó, việc học mới trở lên dễ dàng và khiến các em chăm chỉ đến trường.
Đến nay, cô Minh đã có 12 năm gắn bó với học sinh dân tộc Mông. “Tôi sẽ nhớ mãi những hình ảnh mà tôi vẫn gắn bó thường ngày, nhưng nhớ lại những chặng đường mà mình trải qua, tất cả như ký ức về các con ở xã Nhôn Mai, huyện Tương Dương này, tôi sẽ phải phấn đầu nhiều hơn nữa để xứng đáng với nghề, với trách nhiệm của một giáo viên”.
Vượt lên bao vất vả, lo toan của cuộc sống thường nhật, hình ảnh người thầy ngày đêm kiên trì thắp lửa, truyền đạt tri thức cho thế hệ tương lai với nghĩa cử cao đẹp “tất cả vì học sinh thân yêu” vẫn hiện lên sáng ngời trong tâm trí mỗi người với lòng biết ơn, tôn kính.
Video đang HOT
Nhiều thầy, với lương tâm, trách nhiệm với nghề mình đã chọn, cô giáo không quản ngại nắng mưa, tình nguyện “cõng chữ lên non”, mang ánh sáng của con chữ đến với đồng bào miền núi, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo. Không ít các thế hệ giáo viên đã cống hiến và gắn bó cả quãng đời thanh xuân của mình ở vùng biên giới, hải đảo xa xôi và đã trở thành những “bông hoa đẹp của núi rừng”. Sự hy sinh thầm lặng của người thầy thật cao cả và đáng trân trọng biết bao!
Theo infonet
Học sinh Trường Tiểu học Mường Típ 1 được sống trong sự chăm lo của thầy cô
Đặc biệt, vào mùa mưa bão, nhiều đoạn đường sạt lở đi mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Có thời gian, giáo viên phải đi bộ đến trường vì không thể đi xe máy.
Trường Tiểu học Mường Típ 1 huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An nằm cách trung tâm huyện chỉ hơn 30 ki lô mét nhưng phải đi hàng tiếng đồng hồ mới tới được bởi đường đèo dốc, khúc khủy quanh co.
Thầy cô giáo Trường Tiểu học Mường Típ 1 huyện Kỳ Sơn (Ảnh nhà trường cung cấp)
Ngày nắng bụi mù trời, ngày mưa trơn trượt, lầy lội. Những bánh xe cứ bị bùn đất quện lấy, di chuyển vào những ngày như thế quả là gian nan, vất vả.
Đặc biệt, vào mùa mưa bão, nhiều đoạn đường sạt lở đi mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Có thời gian, giáo viên phải đi bộ đến trường vì không thể đi xe máy.
Những thầy cô giáo nơi đây chưa bao giờ bỏ lớp, bỏ tiết và luôn sống hết mình vì những học sinh thân yêu của mình.
Khổ cực nhất là những ngày mưa lớn, có khi đất đá từ núi sạt lở tràn vào sân, lấp gần cái cổng trường.
Thế nhưng, bằng lòng nhiệt huyết, bằng tình yêu thương học trò, giáo viên lại bỏ công dọn dẹp trường lớp để các em được học, được ở cho an toàn.
Thầy cô luôn chăm sóc trò như con
Toàn trường có 187 học sinh chủ yếu thuộc dân tộc H' Mông và Khơ Mú, có 26 em ở lại trường suốt tuần.
Những học sinh này, nhà ở trong những bản xa, cách trường trên chục cây số đường rừng.
Theo thầy Nguyễn Quốc Trí, Hiệu trưởng nhà trường, ngay từ giữa tháng 8 các thầy cô giáo đã có mặt ở trường để làm công tác tuyển sinh.
Ngoài một số học sinh, cha mẹ tự đưa đến trường, giáo viên phải đến tận nhà vận động học sinh ra lớp. Các em sẽ đến trường vào chiều chủ nhật và về vào chiều thứ sáu hàng tuần.
Những ngày thời tiết xấu, những học sinh gia đình khó khăn ở bản xa hai ba tuần mới về nhà một lần. Khổ nhất là chăm sóc, dạy dỗ những em còn khá nhỏ (mới 6 tuổi).
Thời gian đầu đến trường, có em còn khóc nhiều vì nhớ nhà, vì chưa quen chỗ ở. Những giáo viên nơi đây, luôn như những người cha, người mẹ chăm lo cho các em từng li từng tí.
Ngay từ những việc nhỏ nhất như đi ngủ khỏi bị muỗi, biết giữ thân thể vào mùa đông, biết đánh răng, rửa mặt đúng cách...
Rồi thầy cô dạy cho các em từng cách ăn, cách giữ vệ sinh cơ thể, vệ sinh chung. Những em lớn cùng thầy cô chăm sóc những em nhỏ. Ngoài ra, sau giờ lên lớp, thầy cô sẽ cùng học sinh chuẩn bị cho bữa ăn trưa và ăn chiều.
Trò lớn thì cắm cơm, trò nhỏ nhặt rau, phụ một số công việc lặt vặt trong bếp.
Do được thầy cô luôn ở bên nhắc nhở, dạy dỗ, cùng với tính tự lập từ nhỏ vì ở gia đình cha mẹ bận đi làm rẫy xa hàng tuần mới về nên những đứa trẻ nơi đây thích nghi khá nhanh với cuộc sống tự lập.
Chế độ ăn bán trú của các em là 21 ngàn đồng/ngày. Số tiền tuy không lớn nhưng thầy cô vẫn luôn cân đối để đảm bảo cho các em có những bữa ăn chất lượng nhất. Ví như thứ 3 và thứ 5 các em được ăn thịt gà hoặc thịt lợn. Những ngày trong tuần sẽ ăn cá.
Thầy Quốc Trí khá tự hào khi nói rằng, các em học sinh trường mình luôn đoàn kết, gắn bó, yêu thương lẫn nhau.
Quan tâm nhiều đến việc rèn kĩ năng sống
Sau giờ lên lớp buổi chiều, thầy cô cùng các em học sinh ra vườn để chăm sóc vườn rau cải thiện bữa ăn thêm tươi. Rau được trồng theo mùa, mùa nào thức nấy rất đa dạng.
Ngoài giờ học, học sinh được thầy cô hướng dẫn cách trồng và chăm sóc rau xanh (Ảnh nhà trường cung cấp)
Thầy Trí cho biết, vài năm trước nhà trường có chăn nuôi heo. Nhờ đó, học sinh cũng được cải thiện chất lượng bữa ăn. Thế nhưng sau đợt dịch heo tai xanh năm nay, hiện nhà trường chưa chăn nuôi trở lại.
Dạy học sinh trồng và chăm sóc cây, việc làm này vừa cải thiện bữa ăn, vừa dạy cho các em thêm nhiều kĩ năng cuộc sống như việc làm đất, gieo trồng, nhổ cỏ, bón phân, tưới nước, bắt sâu cho cây...
Quan tâm nhiều đến việc học của học sinh
Thầy Quốc Trí cho biết: "Thầy cô giáo nơi đây luôn phải vừa dạy, vừa dỗ phải mềm mại, uyển chuyển trong mọi tình huống để dỗ dành học trò.
Giáo viên sẽ không bao giờ to tiếng hay nạt nộ học sinh vì nếu làm điều đó, thầy cô sẽ làm các em buồn, sợ và sẽ có nhiều em nghỉ học".
Có lẽ nhờ được dạy dỗ tận tình và chăm sóc các em chu đáo, vì thế chất lượng học tập của học sinh nơi đây luôn đạt 96-97%. Nhiều em đã đọc thông viết thạo (điều mà thầy cô nào cũng mong muốn khi dạy các trẻ vùng dân tộc thiểu số).
Hằng năm, học sinh của trường tham gia thi vào trường trung học cơ sở nội trú của huyện luôn đạt kết quả cao so với một số trường học trong địa bàn.
Mong muốn của thầy hiệu trưởng
Không chỉ riêng học sinh, cuộc sống của nhiều thầy cô giáo nơi đây cũng vô cùng vất vả, khốn khó.
Cả trường gần 30 giáo viên, cán bộ công nhân viên nhưng chỉ có 9 người là dân địa phương.
Những thầy cô giáo xa nhà (có người xa gần 300 km) buộc phải gửi con cho ông bà, người thân trông giúp và thi thoảng mới được về thăm.
Thầy Trí nói rằng, thi thoảng có những đoàn thiện nguyện tới thăm trường và tặng quà cho học sinh.
Thầy hiệu trưởng mong muốn các giáo viên khó khăn cũng nhận được sự quan tâm như thế. Món quà nhỏ thôi nhưng sẽ là nguồn động viên rất lớn về tinh thần với những thầy cô giáo đang ngày đêm cắm bản.
Và sẽ là động lực tiếp thêm sức mạnh, hun đúc lòng yêu nghề, bồi bổ thêm lòng nhiệt huyết, tình yêu thương với những đứa trẻ nghèo nơi thâm sơn cùng cốc.
Phan Tuyết
Theo giaoduc.net
Ở trường San Sả Hồ, mỗi thầy cô làm việc bằng hai Năm, sáu năm trước, giáo viên còn phải đến từng nhà vận động học sinh đi học. Đến nay, phụ huynh và học sinh đều nhận ra được ý nghĩa và giá trị của việc học. Những ngày này, thầy và trò trường Tiểu học San Sả Hồ 1 (huyện Sa Pa, tỉnh Lào Cai) vô cùng phấn khởi và náo nức mong...