Chuyện lạ quanh phiến đá thần mỗi lần bị dịch chuyển khiến cả làng gặp nạn
Ở làng Tiến Tiên ( xã Tân Tiến, huyện Chương Mỹ, Hà Nội), người dân mỗi khi nhắc đến phiến đá Trại Cả đều chung một thái độ cung kính, tôn thờ như một linh vật của làng. Xung quanh phiến đá ấy là những câu chuyện liêu trai, nửa thực nửa hư nhưng người dân vẫn truyền tai nhau với một niềm tin tâm linh mãnh liệt.
Hòn đá do thần Sơn Tinh ném xuống
Phiến đá Trại Cả nằm ngay đầu làng Tiến Tiên, được đặt ngay ngắn ở đầu con đường liên thôn, dưới tán cây lộc vừng cổ thụ xanh mát. Phiến đá có chiều dài chừng mét rưỡi, rộng gần một mét và dày khoảng 40cm. Hỏi về lai lịch, gốc tích phiến đá, tất cả các cụ cao niên nhất trong làng cũng đều lắc đầu, chỉ biết rằng từ khi các cụ biết nhận thức thì nó đã có ở đây. Ông Nguyễn Hữu Tỳ, thủ từ đình Tiến Tiên khẳng định: Tôi năm nay gần 70 tuổi, từ bé đã thấy phiến đá với hàng cây lộc vừng như vậy. Ngay cả cụ sinh ra tôi năm nay trăm tuổi cũng bảo từ lúc sinh ra đã thấy hai thứ ấy như vậy rồi.
Người dân Tiến Tiên tôn kính phiến đá như một vật báu trong làng. Phiến đá được xây bệ kê ngay ngắn bên đường, là nơi cho người dân nghỉ ngơi, hóng mát, tâm sự… nhưng tuyệt nhiên không ai dám làm điều bậy bạ. Cách đây ít lâu, các cụ cao niên trong làng đã bàn nhau lập miếu thờ bên cạnh phiến đá ấy để người dân và khách thập phương có chỗ hương hoa, nhưng chính quyền chưa đồng ý.
Tuy không biết phiến đá Trại Cả có từ bao giờ nhưng những câu chuyện truyền thuyết về nguồn gốc của hòn đá thì người dân thôn Tiến Tiên thuộc như lòng bàn tay, họ vẫn gọi đây là hòn đá của thần Sơn Tinh. Ông Nguyễn Bá Bẩm và ông Nguyễn Hữu Tỳ (trưởng ban khánh tiết và thủ từ đình Tiến Tiên) kể cho chúng tôi nghe về truyền thuyết này như sau: Khi Sơn Tinh lấy được công chúa Mỵ Nương, Thủy Tinh ghen tức nên thường xuyên hô phong hoán vũ, dâng nước đánh Sơn Tinh, Sơn Tinh lại làm phép dâng núi cao cản nước, bảo vệ dân làng. Và trong những trận giao tranh như thế, Sơn Tinh đã dùng đá ném xuống ngăn dòng nước. Và hòn đá Trại Cả chính là dấu tích còn lại của những trận giao tranh ấy. Trên hòn đá vẫn còn những vết lõm mà theo những người dân thôn Tiến Tiên đó là vết bàn tay Sơn Tinh nắm vào hòn đá để lại, 4 vết phía trên một vết phía dưới. Hiện nay, ở huyện Quốc Oai có một hòn đá như thế cũng được cho là hòn đá của thần Sơn Tinh.
Và những lời đồn thổi kỳ lạ
Sẽ chẳng có gì để nói xung quanh phiến đá nếu chỉ dừng lại ở những câu truyện truyền thuyết về nguồn gốc của nó như thế. Sở dĩ người dân Tiến Tiên tôn kính hòn đá như vậy, vì xung quanh nó xảy ra những chuyện kỳ bí mà họ không thể giải thích được. Trải qua những chuyện đó, giờ đây hầu hết những người dân Tiến Tiên đều tin rằng phiến đá này là đá thần, không được dịch chuyển đi đâu, vì mỗi lần dịch chuyển thì y rằng trong làng đều có chuyện. Bà Nguyễn Thị Mùi, một người dân Tiến Tiên khẳng định: Từ ngày tôi còn là thanh niên chuyển đến đây (bà Mùi là người dân nơi khác lấy chồng rồi sinh sống ở Tiến Tiên), tôi đã thấy nhiều sự lạ xung quanh hòn đá này. Bà nhớ nhất là một lần cách đây chừng hơn 20 năm, khi đó làng làm đường khiến phiến đá bị tụt xuống dưới. Một số người thấy hòn đá vuông vức nên dùng làm nơi giặt giũ quần áo. Không hiểu trùng hợp hay “thần đá” trừng phạt mà ngay sau đó trong làng xảy ra đủ thứ chuyện, nhà thì vợ chồng con cái ốm liểng xiểng, nhà thì trâu bò lợn gà lăn ra chết, nhưng điều đặc biệt nhất là nhiều người trẻ chừng 30-40 tuổi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử khiến dân làng lo lắng mất ăn mất ngủ. Khi đó, một số người đi xem bói thì thầy bảo phải kê ngay hòn đá về vị trí cũ, nếu không làng sẽ còn gặp nhiều chuyện xui xẻo nữa. Thế là cả dân làng lại phải làm lễ tạ, rồi huy động thanh niên ra di chuyển hòn đá về chỗ cũ. “Người ta không ở đây, làm sao biết ở làng có phiến đá mà phán vậy, rõ ràng phiến đá này là đá thiêng” – bà Mùi khẳng định.
Xung quanh việc di chuyển phiến đá, cụ Nguyễn Bá Bẩm kể thêm những chuyện khó giải thích: Có lần phiến đá bị sụt trôi xuống phía dưới, trong làng xảy ra nhiều chuyện không hay, dân làng lại tìm cách đưa hòn đá về vị trí cũ. Nhưng lạ thay, đem ô tô đến kéo thì ô tô nổ lốp, mang cần cẩu ra cẩu thì xe cẩu đứt xích. Nghĩ “thần đá” giận không cho dịch chuyển lên nên các cụ trong làng phải làm lễ tạ. Kỳ lạ thay sau khi làm lễ thì chẳng cần ô tô hay cần cầu, cánh thanh niên trong làng lại dễ dàng mang được hòn đá lên.
Video đang HOT
Trong làng còn xảy ra chuyện “cười ra nước mắt” xung quanh phiến đá này. Đó là chuyện cụ Nguyễn Công Nghĩa bị cả làng “bắt vạ” vì trót dịch chuyển hòn đá Trại Cả. Năm 2004, khi ấy một cây cầu treo được hoàn tất bắc qua sông nối Tiến Tiên với làng bên khiến người dân vô cùng phấn khởi. Cây cầu hoàn thành, việc cuối cùng là phải chở đất lấp đầy hai bên chân cầu là có thể đi lại được. Lúc đó, cụ Nghĩa nhận thuê xe, thuê người chở đất đến đổ. Do xe ô tô to nặng, phiến đá lại nằm sát mép đường nên một thời gian sau phiến đã bị dịch ra phía ngoài một chút. Đúng khoảng thời gian đó, cả làng xảy ra nhiều chuyện xui xẻo như ốm đau, bệnh tật, rồi nhiều vụ tai nạn thương tâm. Như thường lệ, người dân lại xúm lại xem phiến đá có bị “động” gì không thì thấy nó bị dịch chuyển ra khỏi vị trí cũ vài chục cm. Thế là nhiều người đổ lỗi cho việc ô tô chạy làm đá dịch chuyển vị trí khiến người dân gặp nạn. Lần đó, cụ Nghĩa phải tốn không ít tiền của để sắm lễ “tạ tội” với làng và thuê người đưa phiến đá về vị trí cũ.
Gần đây nhất, năm 2008, vào mùa lũ lụt, cả làng Tiến Tiên ngập trắng nước. Khi nước rút xuống, các gia đình mải mê dọn dẹp, khôi phục nhà cửa, sản xuất, trồng cấy, không ai để ý đến phiến đá bị bẩn thỉu. Thế là lập tức một thời gian sau, cả làng bị dịch đau mắt đỏ. Nhiều người ra xem phiến đá thì thấy nó bị dịch chuyển ra khỏi vị trí cũ một chút và lại bị bẩn thỉu, không ai cọ rửa. Họ nghĩ “thần đá” ấm ức vì bị ô uế nên trừng phạt cả làng và lập tức ra dọn dẹp vệ sinh và dịch phiến đá lại chỗ cũ. Không lâu sau đó thì dịch đau mắt đỏ cũng qua đi.
Bà Nguyễn Thị Mùi cũng kể thêm những câu chuyện mà bà cho là chính những người trong gia đình bà được chứng kiến. Bà bảo, bến Cốc, nơi ngự của hòn đá thiêng lắm, ngày trước ở đây còn có một gốc si, nhiều người bảo thường xuyên nhìn thấy một bà lão đi lại ở gốc si ấy. Người ta cũng đồn rằng đây là nơi bọn giặc Tàu xưa chôn dấu rất nhiều của cải mà chúng vơ vét được của dân ta và chúng trấn yểm rất kỹ càng. Không ai biết kho báu ấy thế nào, nhưng thỉnh thoảng có người vẫn nhìn thấy vịt vàng, lợn vàng. Bà Mùi nhớ lại: “Có lần cách đây chừng 20 năm, khi đó tôi đang kéo vó bè bên này sông, còn gia đình bà thím tôi kéo ở bên kia sông. Hôm ấy đã khuya, tôi ngủ nên không biết, còn bà thím ở bên kia sông thức, bỗng nhìn thấy 12 con lợn vàng ăn cỏ ở vệ sông liền gọi con dậy xem cùng. Chỉ có thế mà ngay hôm sau, cả nhà vợ chồng, con cái bà thím tôi lăn ra ốm tưởng chết, nằm liệt một chỗ, người cứ co quắp, ai đến thăm cũng không biết gì. Mãi sau có người biết do nhìn thấy đàn lợn vàng nên khuyên ra làm lễ tạ. Nhà thím mới thuê thầy, cứ 12h đêm ra bến sông thắp hương cầu khấn, sau 3 lần thì tự nhiên cả nhà lại khỏi bệnh”.
Nét đẹp tâm linh hay sự mê tín
Trò chuyện với những người dân Tiến Tiên, chúng tôi còn ghi nhận rất nhiều câu chuyện nhuốm màu tâm linh xoay quanh phiến đá Trại Cả. Dù nhiều chuyện chỉ là sự trùng hợp khách quan, có thể lý giải bằng khoa học nhưng người dân ở đây vẫn tin tưởng tuyệt đối vào sự linh ứng của phiến đá. Ông Nguyễn Trọng Tuyến, Trưởng ban văn hóa xã Tân Tiến chia sẻ, phiến đá Trại Cả được dân làng coi là vật quý của địa phương. Thậm chí gần đây, một số cụ cao niên trong làng đã để xuất xây miếu thờ, nhưng trên cương vị cán bộ quản lý văn hóa, là đơn vị trực tiếp tham mưu cho lãnh đạo địa phương, Ban văn hóa xã không đồng ý.
Về truyền thuyết nguồn gốc hòn đá, ông Tuyến cho rằng đó chỉ là những lời truyền miệng trong nhân dân, còn những dấu vết mà người ta cho rằng đó là vết bàn tay Sơn Tinh, theo quan sát đó chỉ là những vết khuyết của những phiến đá bình thường. Còn những chuyện xảy ra trong làng mà người dân cho rằng do phiến đá bị xê dịch chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ví như dịch đau mắt đó bùng phát sau mùa lũ là chuyện đương nhiên, hoàn toàn có thể giải thích bằng khoa học.
Rõ ràng, việc coi hòn đá là đồ vật cổ, là vật chung của cả làng để gìn giữ, tôn kính như một nét tâm linh là đáng quý, song việc thần thánh hóa, đồn thổi những câu chuyện có phần mê tín lại là việc không nên.
Theo ANTD
Những chuyện ly kỳ tại kho báu "chôn sống trinh nữ" để giữ của
Người dân Vân Côn (Hoài Đức, Hà Nội) vẫn cung kính gọi miếu thờ ấy bằng cái tên quán Bạch Tuyết. Chẳng ai biết quán Bạch Tuyết có từ bao giờ, chỉ biết đến giờ người ta vẫn còn truyền tai nhau những câu chuyện ly kỳ về nguồn gốc ngôi miếu và những điều kỳ lạ xảy ra.
Chôn sống trinh nữ để giữ kho báu?
Ông Nguyễn Văn Đức, một người dân sống cạnh ngọn núi Bạch Tuyết kể rằng khi ông còn bé tí, toàn bộ cái làng Linh Thượng này chưa có người ở mà là một rừng cây rậm rạp, toàn cây cổ thụ 6-7 người ôm, đầy rẫy những rắn, báo hoa mai (một loại báo to hơn con mèo một chút), người đi chỉ cách nhau vài mét có khi đã không nhìn thấy nhau rồi. Thời chiến tranh chống Mỹ, bom đạn tàn phá, người chết nhiều, người ta bắt đầu chặt dần cây để đóng quan tài dự trữ. Dần dà rừng thưa dần, dân bắt đầu chuyển lên sinh sống và hình thành làng. Ngôi miếu Bạch Tuyết trên ngọn núi có từ bao giờ cũng không ai biết.
Xung quanh ngôi miếu thờ người dân Vân Côn vẫn lưu truyền nhiều câu chuyện đầy màu sắc liêu trai. Các cụ cao niên trong làng kể với con cháu rằng, cách đây hàng nghìn năm khi phong kiến Trung Quốc đô hộ nước ta, chúng ra sức vơ vét của cải, vàng bạc, châu báu. Đến khi bị đuổi về nước, số lượng vàng bạc quá lớn không nỡ bỏ lại, chúng liền xây dựng một hầm đá để chôn cất. Trong quá trình xây dựng, chúng đã bắt một thiếu nữ trinh trắng, xinh đẹp tên là Bạch Tuyết về nuôi cho "ăn trắng mặc trơn". Khi hầm đào xong, chúng liền chôn toàn bộ của cải xuống hầm và chôn sống thiếu nữ đồng trinh kia ở cửa hầm để "giữ của". Chính từ những lời đồn thổi này nên đã có nhiều cuộc tìm kiếm kho báu diễn ra. Tại đây người ta còn phát hiện có một đường hầm dẫn vào ngôi miếu, hàng chục người đã bỏ công sức đào bới những mong sẽ tìm kiếm được vàng bạc, châu báu.
Cũng có một truyền thuyết khác kể rằng ngày xưa có một nàng công chúa xinh đẹp tên là Bạch Tuyết thường rời kinh đi du ngoạn núi sông. Khi đi qua vùng đất này, thấy phong cảnh hữu tình, cô cho dựng một quán để nghỉ ngơi. Khi nàng mất, dân làng tưởng nhớ thường đến quán thắp hương, khấn vái, và cái tên quán Bạch Tuyết được người làng gọi từ bao giờ không ai biết.
Tìm "kho báu" bí mật dưới miếu thờ
Cách đây ba chục năm, ông Nguyễn Tài (tên thường gọi là Hận) nổi tiếng khắp huyện Hoài Đức khi bỏ tiền thuê thợ đào quả đồi Bạch Tuyết để tìm kho báu như lời đồn đại. Chúng tôi đã tìm đến để được nghe chính ông kể về thực hư kho báu dưới lòng đất kia. Đã 30 năm trôi qua (từ năm 1983) nhưng ông vẫn nhớ như in từng chi tiết.
Ông kể, năm ông về đây ở, đồi Bạch Tuyết chưa có ai ở mà những năm ấy người ta đào dần đào mòn đất ở quả đồi này bán đi để làm đường, làm nền nhà. Đào mãi hết lớp đất ven chân núi, bỗng người dân phát hiện một con đường bằng đá phiến nằm sâu dưới lòng đất. Khi đó ông Hận đang công tác ở Hòn Gai nghỉ phép về quê, khi tình cờ đi qua, ông Hận thấy dân làng Linh Thượng bàn tán xôn xao nên dừng lại xem. Ông thấy con đường bằng đá ở đây rất kỳ lạ, đó là những viên đá to, rộng chừng 2m, dù bị chôn vùi dưới đất không biết từ bao giờ nhưng trông vẫn mới, còn nguyên cả bụi đá. Lúc đó, những lời đồn thổi về kho báu trên núi Bạch Tuyết càng được dịp lan truyền rầm rầm. Người ta bảo đây chính là con đường hầm dẫn đến kho báu, nhưng tất thảy đều e ngại "hồn ma trinh nữ" kia.
Vốn là người ham tìm hiểu, khám phá nên khi được những người dân làng rủ rê làm "chủ đầu tư", sau nhiều đắn đo ông Hận đã đồng ý. "Người ta bảo con đường đá này là đường hầm được người Trung Quốc đào để chôn của cải, vàng bạc. Tôi cũng nghĩ nó do bàn tay con người làm ra, thì tất phải có cái gì đó minh chứng cho điều đó, tôi suy nghĩ nhiều về khả năng có thể trong chiến tranh phong kiến, khi triều đình chạy giặc, trong lúc loạn lạc có những binh thư chiến lược không mang theo được nên đào hầm cất giấu ở đây. Bởi vậy tôi nói với những người tham gia đào hầm: Các anh đào nếu được vàng bạc, châu báu thì các anh lấy, còn nếu được những gì thuộc về binh thư chiến lược thì các anh để lại cho tôi để tôi cung tiến vào đền chùa hay bảo tàng" - ông Hận kể lại.
Hồi đấy, kinh tế ông Hận thuộc hàng khá giả nhất vùng nên ông bỏ toàn bộ tiền mua dụng cụ, tiền ăn uống cho những người tham gia đào hầm. Hàng chục thanh niên trong vùng đã gia nhập đoàn tìm kiếm kho báu, những mong sẽ được đổi đời. Ngay những buổi đào đầu tiên cũng có nhiều chuyện lạ, ông Hận bảo nếu phải bây giờ có cho thêm tiền ông cũng không dám đào, hồi đấy thế nào không sợ ma quỷ thần thánh mới dám đứng ra "đầu tư" cho anh em đào. Trước khi đào hầm có ngôi miếu cũ không ai thờ, có anh phá ngôi miếu ấy đi để đào thì về nhà tự nhiên như bị thần kinh mất mấy hôm cứ chửi bố, chửi mẹ. Rồi khi toán thợ đang đào lại có cô gái ở đâu gần đó như bị ma nhập, cứ lên núi liên tục quát mắng: Ai cho phép các anh phá nhà, phá cửa của tôi.
Nhóm thợ đào được khoảng 50m thì con đường đá dẫn đến một tảng đá lớn chắn ngang, không thể đào tiếp nữa nên họ đợi ông đi công tác về "chỉ đạo" tiếp. Ông bảo đào tiếp xung quanh hòn đá lớn đó thì quả nhiên thấy một hòn đá nhỏ tròn xoe, đường kính khoảng 40cm. Nhóm thợ lấy búa tạ đập hòn đá đó, thấy lộ ra một miệng hang, bên trong là một căn hầm rộng khoảng 12m2, soi đèn thì thấy phía hòn đá đối diện có tạc hình một con rùa hướng xuống phía dưới, cạnh đó khoét một cái hốc giống như cái khám đựng đồ thờ cúng.
Ngay chính giữa hầm có một đống đất khoảng nửa m3, nhóm thợ xúc bỏ đống đất thì thấy toàn những than củi, mảnh sành, mảnh đá, có cả những chiếc chén còn nguyên. Lúc đó trong hầm tối om nên ông Hận bảo nhóm thợ đào lên phía nóc hầm để lộ thiên lấy ánh sáng. Mọi người đào lên phía trên thì lại gặp một tảng đá lớn nặng đến 5-6 tấn, có một đỉnh nhọn hoắt chĩa thẳng xuống chỗ mô đất. Không đào được lên phía trên, ông lại chỉ đạo đào xuống phía dưới và lần này lại gặp 3 tảng đá lớn nữa. Nhóm thợ dùng búa tạ phá bỏ tảng đá này khuân lên trên và tiếp tục đào sâu xuống vài mét nữa nhưng không thấy gì. Lúc này đất chặt dần đến nỗi dùng máy khoan cũng không khoan được, hơn nữa sợ nguy hiểm nên ông quyết định dừng cuộc đào bới tìm kiếm kho báu ở đây. Nghe nói sau đó chính quyền cho khai thác thêm vài ngày nữa nhưng cũng không thấy gì.
Cuộc tìm kiếm kho báu khép lại trong nỗi thất vọng tiếc nuối của nhóm thợ. Không biết có hay không sự trừng phạt của thánh thần như lời đồn thổi của người dân nhưng ông Hận ngồi điểm lại thì có tới 2/3 những người tham gia tìm kho báu hồi ấy đã chết, số còn lại cũng không gặp nhiều may mắn. Sau này không biết vô tình hay hữu ý, một anh thợ máy xúc làm công trình ở đây đã xúc đất lấp miệng hang lại, những phiến đá cũ thì bị người dân mang về nhà hết, không ai còn ảo vọng sẽ tìm được kho báu trên ngọn núi này nữa nhưng người ta vẫn tin rằng có một kho báu khổng lồ chưa được khám phá.
Những câu chuyện ma mị
Quán Bạch Tuyết không lớn. Người ta đã xây dựng thêm nhiều hạng mục mới để thờ cúng, "di tích" cũ để lại chỉ là 4 tảng đá lớn nhuốm màu thời gian. Điều lạ là ngay chính giữa những tảng đá này mọc lên rất nhiều cây cối xanh tốt, rậm rạp. Chính những câu chuyện xung quanh núi Bạch Tuyết đã khiến ngôi miếu được nhiều người cho là linh thiêng. Một người dân sống cạnh miếu cho biết, rất nhiều người khi lên núi làm những điều "phạm" đã gặp những hậu quả không hay, người thì gia đình lục đục, người thì bị điên, có người còn bị "bắt mạng". Trước đây, cứ thi thoảng lại có em học sinh hoặc người dân quanh miếu bị "ma nhập", đưa lên miếu cúng lễ thì lại khỏi...
Người dân Vân Côn vẫn còn nhớ câu chuyện khủng khiếp xảy ra cách đây hơn chục năm. Đó là vào năm 1997, có một chàng trai cao ráo, đẹp trai, hiền lành ở làng bên cạnh trong một lần lên quán Bạch Tuyết chơi nhìn thấy con rắn bò từ trong núi ra đã dùng một cây gỗ lớn đánh chết. Khi trở về nhà, cậu bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ, mắt đờ đẫn còn mồm thì liên tục đòi lấy nàng Bạch Tuyết. Trông con như người mất hồn, cả gia đình lo lắng mời thầy về xem và làm lễ giải hạn. Thầy phán rằng trong tháng 8 âm lịch phải giữ chàng trai trong nhà, nếu qua được ngày 30 là thoát, không thì sẽ mất mạng. Gia đình nghe thế thì vội vàng cắt cử người luân phiên theo dõi chàng trai không rời mắt.
Một hôm, trong thôn có một đám cưới, cha mẹ chàng trai phải đi dự cưới, họ cẩn thận gọi vài bạn bè của chàng trai đến nhờ trông hộ. Nhưng mải vui chơi, những người bạn này đã quên không để ý đến chàng trai. Đến chiều, khi bố mẹ trở về không thấy con đâu, mọi người hốt hoảng đi tìm và chết đứng khi phát hiện chàng trai đã treo cổ trên xà nhà tự bao giờ, điều lạ là khuôn mặt vẫn hồng hào, thanh thản như còn sống. Khi chàng trai chết, một tấm ảnh để thờ cũng không có, vì vậy người nhà đành chụp lại khuôn mặt chàng trai lúc đó để thờ. Tuy nhiên sau đó, gia đình không đủ can đảm nhìn lại tấm ảnh thờ đó nên đã bỏ đi.
Câu chuyện về chàng trai dần nguôi ngoai và nhiều người đã quên đi. Cho đến hơn chục năm sau, ở làng lại có một sự việc kỳ lạ. Một người phụ nữ sinh sống gần núi thường xuyên lên thắp hương, bỗng một hôm chân tay múa may quay cuồng, miệng liên tục tự nhận mình là Bạch Tuyết Hoa và yêu cầu phải làm lễ cưới, nếu không sẽ giáng họa xuống cả làng. Khi được đưa về nhà, người phụ nữ vẫn tỉnh tỉnh, mơ mơ, liên tục đòi sắm lễ vật để làm lễ cưới. Người nhà đành tìm đến gia đình chàng trai nọ và bàn bạc sắm lễ vật làm đám cưới với hai hình nộm, một nam, một nữ. Kỳ lạ là sau đám cưới, người phụ nữ kia trở lại bình thường, không còn bị "Bạch Tuyết" nhập nữa. Cũng từ đây, sự linh thiêng của miếu Bạch Tuyết được đồn thổi và thêu dệt thêm người dân trong làng và khắp nơi về đây thắp hương lễ bái mong được phù hộ.
Đem những lời đồn đại trên đến Ủy ban nhân dân xã Vân Côn, ông Nguyễn Sỹ Tiến, cán bộ văn hóa Vân Côn cho biết, thực ra trên đỉnh núi này thờ bà chúa Hẹ và quan Thượng Lềnh, chứ không phải thờ hồn ma trinh nữ như người ta nói. Nếu theo truyền miệng thì dưới bốn tảng đá ấy có chôn ấn tín nhưng cũng không ai biết là ấn tín gì. Chuyện có kho báu cũng là lời đồn đại không có cơ sở, và chuyện ma quỷ, thần thánh cũng đã bị thêu dệt lên nhiều.
Theo ANTD
Giải mã sự thật về "ngôi chùa" cầu được mưa và pho tượng biết "vi hành" Gọi là chùa nhưng thự ra đây chỉ là một ngôi nhà cũ ba gian, lợp ngói ta, bên trong có thờ một bức tượng Phật không biết tạc theo nguyên mẫu nào, cũng không ai biết bức tượng có từ bao giờ. Tuy là chỉ của một dòng họ nhưng "ngôi chùa" lại được cả làng và dân quanh vùng thờ cúng....