Chuyên gia tâm lý giải mã hiện tượng chạy điểm thi
Vụ hàng trăm thí sinh ở Sơn La gian lận điểm thi đã trở thành một “cơn địa chấn” của ngành Giáo dục. Bên cạnh tranh cãi về việc có nên công bố danh sách thí sinh gian lận, một vấn đề khác rất cần được đặt ra, đó là vì sao người ta lại bất chấp tất cả để chạy điểm, mua điểm? Vì sao việc chạy điểm mua điểm ngày càng tràn lan và quy mô lớn?
Đọc lệnh bắt một đối tượng tham gia đường dây gian lận điểm thi
Chạy điểm, chạy trường từ mẫu giáo đến đại học
Vụ gian lận điểm thi quy mô lớn ở hàng loạt tỉnh miền núi phía Bắc đã gây rúng động dư luận vì mức độ nghiêm trọng và sự ngang nhiên, lộng hành của những người trong cuộc. Đặc biệt, tại Sơn La, số điểm nâng cao chót vót khiến không ít thí sinh được nâng điểm trở thành thủ khoa, á khoa của các trường đại học.
Hiện hầu hết những người liên quan đến vụ việc đã và đang bị tiến hành xử lý theo pháp luật. Việc nêu danh tính các thí sinh gian lận điểm vẫn đang là điều dư luận tranh cãi. Giữa luồng dư luận ấy, người ta dường như quên mất một vấn đề nhức nhối cần đặt ra hơn bao giờ hết: Vì sao hiện tượng chạy trường, chạy điểm ngày một tràn lan, ngày càng tinh vi, táo tợn hơn?
Chạy điểm không chỉ diễn ra ở Sơn La. Trước đó, các vụ chạy điểm ở Hòa Bình, Hà Giang, ở Bạc Liêu, Bình Dương, Bình Thuận hay TP HCM, Hà Nội… đã bị phanh phui. Chạy điểm, chạy trường dường như là một “góc khuất” đầy đen tối của ngành giáo dục, mà nếu “lơ” đi thì thôi, nhưng chạm vào, phanh phui ra, thì đâu cũng có.
Ngay từ ở cấp độ mẫu giáo, các bậc phụ huynh đã “chạy” để con vào trường công vì dân lập tốn nhiều chi phí. Ở trường công thì “chạy” để vào trường công tốt hơn, gần nhà hơn. Lên cấp 1, cấp 2, cấp 3 thì chạy điểm để đậu tốt nghiệp, rồi dùng điểm số để chạy vào trường điểm, trường nổi tiếng… Cứ như thế mà lên đến đại học. Chạy đại học, là bởi trường tốt sẽ giúp con có tương lai hơn, thậm chí nếu phụ huynh có thế, có lực, thì trường đại học là “đầu vào” của một đầu ra đã được “cơ cấu” sẵn, một tương lai đã được phát quang (!?).
Nạn nhân của quan điểm giáo dục sai lầm
Theo chuyên gia Lê Thị Minh Nga, hành vi sắp đặt, chạy điểm, chạy trường cho con của các bậc phụ huynh đều xuất phát từ những quan điểm mà nhiều người cho là “lý tưởng” trong xã hội. Con phải điểm cao, trường tốt thì mới đáng tự hào. Phải vào đại học danh giá thì ra trường mới có tương lai. Phải có công việc tốt, kiếm nhiều tiền thì mới gọi là thành đạt, hạnh phúc…
Từ đó, nhiều phụ huynh áp dụng quan điểm ấy vào con mình, tự áp đặt con vào guồng quay mình đặt ra, bất chấp những đứa trẻ có sở trường, ý nguyện thế nào. Để rồi, ngoài hành vi vi phạm pháp luật, gây hại cho nền giáo dục, họ còn góp phần đào tạo ra một thế hệ những người trẻ gian lận, ỉ lại, thích đi đường tắt để rồi lạc lối; thậm chí nhiều người mang bệnh tật…
Chuyên gia tâm lý Lê Thị Minh Nga chia sẻ, trong quá trình tư vấn tâm lý, bà gặp nhiều học sinh hoặc người trưởng thành “có vấn đề” về tâm lý, mà nguyên nhân là từ áp lực của việc học hành, thi cử, sự sắp đặt tương lai từ phía gia đình. Một bệnh nhân tâm lý là sinh viên đại học. Em vốn yêu thích ngành nghệ thuật, nhưng cha mẹ ép buộc bằng được phải làm kĩ sư, nên cố gắng chạy cho con vào một trường kĩ thuật danh tiếng ở TP HCM. Kết quả, em sinh viên nói trên không thể hòa nhập với môi trường học tập, lại không phải sở trường của mình nên bị tách biệt khỏi bạn bè, cảm thấy khó khăn, nản lòng và rơi vào trầm cảm.
Một số trường hợp khác, một thanh niên được gia đình sắp đặt cho những gì “ngon lành” nhất, dễ dàng nhất từ bậc tiểu học cho đến tận lúc ra trường, xin việc. Nhưng rồi chỉ một biến cố nhỏ đã suy sụp, gục ngã vì không có năng lực, không có sức đề kháng với cuộc sống chung quanh, rơi vào hoang mang, đánh mất định hướng của cuộc đời…
Theo một giảng viên đại học ở TP HCM, thực tế hiện nay có một bộ phận không nhỏ trong sinh viên hiện nay coi việc học hành thi cử chỉ là chuyện hình thức, miễn sao có tiền thì giải quyết được hết. Hiện tượng này đã kéo theo sự xuống cấp về đạo đức cũng như ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng đầu ra của người học trong tương lai. Nếu mỗi người trong chúng ta ai cũng bàng quan, buông xuôi thì hiện tượng sẽ đi đến đâu, nền giáo dục của nước nhà sẽ ra sao?
Luật sư Lê Việt Chuẩn, Đoàn Luật sư tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cho hay, điều cần thiết trong thời điểm này là nhìn nhận ra gốc rễ của sự việc để những việc đau lòng như trên không còn xảy ra nữa. Các thí sinh hầu hết là chưa thành niên sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển đầy đủ của các em sau này. Các em cũng chỉ là nạn nhân của một nền giáo dục coi trọng điểm số, của việc dạy dỗ lệch lạc trong gia đình… Cả xã hội cần bây giờ cần thay đổi toàn diện về nhận thức giáo dục, quan điểm giáo dục để hướng đến nền giáo dục trong sạch, hữu ích thực sự.
Ngọc Mai
Theo baophapluat.vn
Video đang HOT
Đừng bao biện nữa, không dám nói tức là sợ, có thế thôi!
Không muốn nói nghĩa là không sợ nhưng "Không dám nói" nghĩa là sợ, sợ một thế lực nào đó, sợ bị trả thù, sợ mất bổng lộc, sợ ảnh hưởng đến chính bản thân,...
Ba năm trước, ngày 26/3/2016, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại hội nghị toàn quốc ngành Tổ chức xây dựng Đảng như sau:
" Hiện nay dư luận xã hội râm ran chuyện chạy chức , chạy quyền, chạy tuổi, chạy bằng cấp, chạy chế độ, thậm chí cả chạy luân chuyển...
Đề nghị các đồng chí thẳng thắn thảo luận xem có chuyện đó không, mức độ thế nào cho rõ ràng, minh bạch, nếu có phải sửa, phải rút kinh nghiệm.
Vụ gian lận điểm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia năm 2018 cũng là một kiểu "chạy" và đã được đề cập khá nhiều, đó là "chạy điểm". Nếu không có phải trả lời cho sòng phẳng. Ai chạy? Chạy ai? Sau cái chạy đó là cái gì?".
Kiểu chạy này nếu trót lọt sẽ dẫn đến "chạy bằng cấp" bởi lẽ những kẻ dốt nát, tổng điểm thi ba môn chỉ được hơn ba điểm mà ngồi nhầm ghế đại học không thể không chạy để có bằng cử nhân, kỹ sư,...
Câu trả lời cho câu hỏi của ông Nguyễn Phú Trọng "ai chạy, chạy ai" trong vụ gian lận thi cử tại ba tỉnh Hà Giang, Sơn La, Hòa Bình đều đã biết đó là người nhà thí sinh "chạy" cán bộ Hội đồng thi quốc gia địa phương.
Ông Mai Văn Trinh, Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng, Bộ Giáo dục và Đào tạo (Ảnh: Trinh Phúc).
Đối tượng hưởng lợi trực tiếp trong việc chạy này là thí sinh, gia đình họ đương nhiên cũng hưởng lợi bởi có thể hãnh diện khoe khoang sự "thông minh, tài giỏi" của con em mình.
Cùng trong bài phát biểu trên, " Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng chỉ ra có tình trạng "biết mà không dám nói", nên phải giải toả khắc phục tâm tư đó.
Theo Tổng bí thư, để giải quyết vấn đề không chỉ có kêu gọi mà phải bằng luật pháp, quy chế, quy định, kiểm tra, đôn đốc ráo riết". [1]
Như vậy là từ ba năm trước, ông Nguyễn Phú Trọng đã cảnh báo, rằng trong hệ thống chính trị đang tồn tại một thói xấu là "biết mà không dám nói" và cũng đã yêu cầu xử lý các vấn đề " không chỉ có kêu gọi mà phải bằng luật pháp, quy chế, quy định".
Trong vụ gian lận thi cử tại ba tỉnh Hà Giang, Sơn La, Hòa Bình, chính quyền địa phương và Bộ Giáo dục và Đào tạo không muốn công khai danh tính thí sinh và người nhà có phải cũng là "biết mà không dám nói?
Không muốn nói nghĩa là không sợ nhưng "Không dám nói" nghĩa là sợ, sợ một thế lực nào đó, sợ bị trả thù, sợ mất bổng lộc, sợ ảnh hưởng đến chính bản thân,...
Có một số ý kiến phụ họa với ông Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng Bộ Giáo dục và Đào tạo về chuyện không công khai danh tính thí sinh vi phạm, chẳng hạn vì lý do nhân đạo, vì các cháu còn trẻ, còn tương lai phía trước,...
Để hiểu khái niệm "nhân đạo" mà cơ quan công quyền đang vận dụng, xin nêu hai sự việc xảy ra cách dây không lâu:
Tại Hải Phòng, bốn thanh niên nghịch ngợm giật hai chiếc mũ vải của hai nữ sinh, bị công an bắt.
Các "nạn nhân" đã làm đơn nói rõ đây chỉ là chuyện trêu đùa giữa hai nhóm thanh niên, tuy nhiên, ra tòa, có người vẫn bị kết án ba năm tù, may mà dư luận lên tiếng nên được tha bổng.
Tại Thành phố Hồ Chí Minh, trên đường đi xin việc làm, vì đói bụng nên hai trẻ vị thành niên đã cướp bánh mì, chuối sấy, đậu phộng rang me trị giá 45.000 đồng để ăn.
Cáo trạng của Viện Kiểm sát cho rằng hành vi "cướp tài sản" thuộc trường hợp "dùng thủ đoạn nguy hiểm" theo khoản 2, điều 136 Bộ luật Hình sự, và đề nghị mức hình phạt từ 3-10 năm tù.
Kết quả chấm thẩm định bài thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm 2018 tại ba tỉnh Hà Giang, Hòa Bình và Sơn La đã được công bố. Bài thi có điểm giảm nhiều nhất là môn Toán với 9,00 điểm.Cướp hai chiếc mũ vải, một ít thức ăn bị đề nghị phạt tù từ 3 đến 10 năm, nếu tòa tuyên án, danh tính các cháu sẽ công khai trên các phương tiện truyền thông, hành vi của họ còn bị ghi vào lý lịch, bị xem là có tiền án khi nộp hồ sơ xin việc hoặc vào học tại bất kỳ cơ sở giáo dục đào tạo nào.
Tại Hà Giang có tổng cộng 114 thí sinh với 330 bài thi được nâng điểm, ít nhất từ 1 đến cao nhất 8,75 điểm (một môn).
Hòa Bình có có 64 thí sinh có sự thay đổi điểm, 140 bài thi trắc nghiệm của 56 thí sinh đã được sửa điểm, bài thi chấm thẩm định giảm nhiều nhất là 9,25 điểm.
Tại Sơn La có 44 thí sinh với 97 bài thi có điểm chấm thẩm định thấp hơn so với điểm thi đã công bố trước đó, có bài thi được nâng tới 9 điểm; thí sinh có điểm thi sau thẩm định giảm nhiều nhất là 26,55 điểm (tổng ba môn).
Tổng cộng tại ba tỉnh có 222 thí sinh được nâng điểm, đồng nghĩa với việc có khoảng trên 200 phụ huynh có những liên hệ nào đó với kết quả chấm thi lần đầu của các thí sinh này.
Cho đến nay, qua phát biểu của Cục trưởng Mai Văn Trinh, có thể thấy ngành giáo dục vẫn giữ quan điểm không công bố danh tính thí sinh được nâng điểm vì "sợ tổn thương thí sinh", rằng các em còn có cả một tương lai phía trước", rằng "sai phạm này là của người lớn nên không xử lý thí sinh".
Khả năng thí sinh không biết hành vi chạy điểm của cha mẹ có thể xảy ra trong thực tế nhưng không nhiều.
Trường hợp thí sinh biết kết quả kém, cung cấp số báo danh để cha mẹ, người thân chạy điểm là hoàn toàn có thể có.
Vậy hành vi gian lận điểm của các thí sinh nên gọi là gì cho đúng bản chất?
Trong vụ việc này có ba đối tượng liên quan là cán bộ Ban chỉ đạo (quản lý, bảo vệ, coi thi, chấm thi), cha mẹ thí sinh và thí sinh.
Một số cán bộ tại các Ban chỉ đạo để xảy ra sai phạm đã bị xử lý, trong khi người chạy điểm - tức là cha mẹ, người thân của thí sinh - thì lại chưa công khai danh tính, phải chăng vì họ có vị thế cao tại địa phương nên "biết mà không dám nói"?
Với thí sinh, phải khẳng định ngay rằng, có em điểm thi được nâng tới hơn 26 điểm (ba môn), có môn được chữa từ 2,8 lên 9,4 thì không thể nói thí sinh không biết. Khi lực lượng chức năng "biết mà không dám nói" thì khả năng "chìm xuồng" hoàn toàn có thể xảy ra và biết đâu đó chỉ là kết quả của những cuộc vận động hậu trường?
Biết và chấp nhận kết quả đó để vào học đại học là hành vi gian lận của thí sinh, không chỉ của gia đình và cán bộ các ban chỉ đạo cấp tỉnh.
Bao nhiêu người dùng kết quả gian lận nhập học tại các đại học là bấy nhiêu người chiếm chỗ của những người không gian lận, nói chính xác là họ đã cướp đi một cách trắng trợn cơ hội học tập của người khác.
Ông Cục trưởng Cục quản lý chất lượng Bộ Giáo dục và Đào tạo có biết đến nguyên tắc: "Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật"?
Nếu biết thì việc không đưa những kẻ vi phạm ra tòa với mức án từ 3-10 năm tù như vụ cướp bánh mỳ đã là nhân văn lắm rồi sao lại ngại công khai danh tính?
Những cán bộ tại ba tỉnh Hà Giang, Sơn La, Hòa Bình có con được nâng điểm liệu có vô can?
Nếu họ vô can thì vì sao bị can Đỗ Mạnh Tuấn - Phó hiệu trưởng Trường trung học phổ thông - trung học cơ sở huyện Lạc Thủy lại khai đã hưởng lợi bất chính 550 triệu đồng để sửa chữa 140 bài thi trắc nghiệm của 56 thí sinh.
Bỏ ra số tiền chỉ tương đương một bữa nhậu là mua được suất đại học.Bình quân mỗi thí sinh "chạy" mất khoảng 10 triệu đồng và mỗi bài thi khoảng 4 triệu đồng.
Hành vi của những người đưa tiền mua điểm này không chỉ cho thấy sự xuống cấp đạo đức mà cũng còn cho thấy sự xem thường kỷ cương, phép nước của những người liên quan.
"Bộ phận không nhỏ, dân hỏi mãi, Đảng hỏi mãi không biết nằm ở đâu" nay đã biết chính xác, vậy còn phải chờ đợi gì nữa mà chưa công khai xử lý?
Ý kiến cho rằng học sinh liên quan đến gian lận thi cử không có tội, tội là của người lớn là những ý kiến cá nhân nhưng phản chiếu một thực trạng xã hội, đó là sự dung dưỡng cái xấu, bao che cho hành vi gian dối của cả một bộ phận người lớn, nhất là người có trách nhiệm.
Thí sinh điểm thi ba môn xét tuyển đại học được tăng lên tới 26,45 nghĩa là tổng điểm ba môn thực chất của thí sinh này không quá 3,55 điểm.
Im lặng trước điểm thi được nâng cao một cách không tưởng như vậy chỉ có thể là người không trung thực, không có hình phạt thích đáng là dung dưỡng sự giả dối.
Thông tư số 04/2017/TT-BGDĐT ngày 25/01/2017 của Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo quy định việc thành lập Ban Chỉ đạo thi trung học phổ thông quốc gia, ban này có nhiệm vụ "Giúp Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo chỉ đạo kỳ thi trung học phổ thông quốc gia,...".
Với việc chưa (hoặc không) công bố danh tính thí sinh được nâng điểm, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã làm tròn chức năng quản lý nhà nước của mình?
Có một sự thật khó hiểu là gian lận thi cử năm 2018 là chưa từng có về quy mô, số người tham gia và mức độ thay đổi điểm bài thi, nhưng đa số ý kiến phản hồi hoặc trả lời báo chí nhân danh Bộ Giáo dục và Đào tạo lại không phải của Bộ trưởng hoặc Trưởng Ban chỉ đạo thi quốc gia?
Những lý do được ông Cục trưởng viện dẫn phải chăng chỉ là lớp vỏ che đậy hành vi " biết mà không dám nói"của cơ quan chức năng?
Dù với bất kỳ lý do gì, bao che cho hành vi sai trái cũng là hành vi sai trái.
Đó không phải là bản chất tốt đẹp của nền giáo dục mà là một dạng tha hóa quyền lực, dùng quyền lực không đúng nơi, đúng chỗ.
Dư luận mong ông Trưởng ban Chỉ đạo kỳ thi quốc gia năm 2018 nên có ý kiến cuối cùng về vụ việc này.
Theo giaoduc.net.vn
Phải công khai những người mua điểm Không hiểu tại sao người ta không công bố danh sách những người có liên quan đến vụ việc thí sinh được nâng điểm tại Hòa Bình, Sơn La. Đây lẽ ra là chuyện đương nhiên phải làm. Những người làm sai đương nhiên phải công khai. Vì sao phải giấu? Họ mua điểm bằng tiền mà. Nếu không, những năm sau, người...