Chuyện đời cay đắng của người phụ nữ bị lừa bán sang Trung Quốc làm vợ
Trời sẩm tối, theo chỉ dẫn của người làng, tôi men theo con đường ngoắt nghéo, lộc cộc với những hàng mộ lớn nhỏ nằm chen chúc trong nghĩa địa cũ tìm đến nhà chị Tâm “mò cua, bắt ốc”.
Sau 12 năm lênh đênh làm vợ xứ người, chị Tâm lại trở về với nghề “mò cua, bắt ốc”.
Dù lần đầu tiên đến xã Kim Anh, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương, nhưng chúng tôi dễ dàng hỏi thăm đường đến nhà chị, bởi ở làng quê nhỏ bé này không ai không biết đến số phận cơ cực, lỡ dở của cô Tâm “mò cua, bắt ốc” từng có thời gian bị lừa bán sang Trung Quốc.
Dằn mặt bằng tổ kiến vì “chủ mưu” bỏ trốn
Gặp chị, tôi giật mình vì chị khá giống người Trung Quốc từ vóc dáng, kiểu tóc… đến ăn mặc. Có lẽ quãng thời gian 12 năm “được huấn luyện” sinh sống, làm việc và “ăn cơm Tàu”, nên chị chưa dễ gì thay đổi. Thay vội bộ quần áo cáu vàng sau buổi ngâm mình đi mò cua, bắt ốc về, chị Tâm kể lại cho chúng tôi nghe câu chuyện buồn của cuộc đời mình.
Mồ côi bố mẹ từ 5 tuổ.i, chị Tâm lớn lên trong sự thiếu thốn, cơ cực đủ đường. Nhà có ba chị em thì mỗi người đi ở cho một nhà. Không được đến trường như bạn bè cùng trang lứa, chị sớm phải lặn lội mò cua, bắt ốc kiế.m tiề.n nuôi sống bản thân. Năm 1990, khi chị Tâm vừa tròn 26 tuổ.i, một chị bạn ở làng bên rủ chị đi buôn chè.
Lúc đó, tôi nói làm gì có vốn nên không đi nhưng cô bạn bảo sẽ lo vốn, lãi được bao nhiêu chia đôi. Thế là tôi theo đi. Cô bạn đưa tôi lên Phú Thái, rồi bắt xe đi Lạng Sơn. Cùng đi với tôi chuyến đó còn một cô nữa. Đến biên giới, ba chúng tôi men theo đường rừng sang đất Trung Quốc, nhưng 3 lần đều bị công an Trung Quốc bắt trả về. Đến lần thứ tư, chúng tôi mới đi trót lọt.
Sau gần một ngày đi ô tô mệt mỏi, chúng tôi dừng chân ở một ngôi làng. Đến một ngôi nhà, chị bạn bảo tôi ngồi chờ ngoài cửa, chị vào nhà nói chuyện với người đàn ông. Một lúc sau đi ra, chị bảo tôi ngồi chờ, chị đi mua bánh về ăn, tôi đòi đi theo, nhưng chị ấy không cho. Chờ mãi, không thấy hai người quay lại, tôi đã linh tính sự chẳng lành. Một lúc sau, người đàn ông trong nhà cầm trên tay một sấp tiề.n chỉ trỏ ra ngoài đường rồi kéo tôi vào nhà. Lúc đó tôi lờ mờ hiểu rằng mình đã được người ta mua về làm vợ” – chị Tâm kể.
Đêm đầu tiên, chị Tâm không dám ngủ, sợ hãi thu mình một góc giường. Người đàn ông xuống cuối giường, chị lại chạy lên đầu giường. Cứ như vậy đến sáng. Sáng hôm sau, anh ta đưa chị đi làm nương cùng. “Hàng ngày, tôi phải dậy sớm theo chồng đi trồng mía, làm từ sáng đến tối. Những ngày đầu, anh ta kèm tôi rất chặt, đi vệ sinh cũng ngồi ngoài canh.
Ở nhà vốn đã không biết chữ, sang đây lại không biết tiếng, nên tôi đành cam chịu làm thân tôi đòi cho nhà họ. Ngày nào tôi cũng phải dậy từ 3h sáng nấu cơm ăn, rồi đi trồng mía, trưa về cơm nước rồi lại đi làm, tối về nhà lại phục vụ bố mẹ và anh chị nhà chồng, đến 12h đêm mới được đi ngủ”.
Tôi cắt ngang, “Khổ thế, tại sao chị không tìm cách bỏ trốn về Việt Nam?”. Chị Tâm buồn rầu: “Cũng có một lần và mỗi lần nhớ đến điều đó, tôi vẫn còn run lên vì sợ hãi”.
Chị kể: “Cam chịu làm vợ nhà A Sỉ (chồng chị) được khoảng 3 tháng thì tôi gặp một chị quê ở Hải Phòng cũng bị bán vào làng làm vợ. Gặp tôi, chị rủ tôi cùng bỏ trốn. Nhưng vì không biết đường nên chúng tôi bị dân làng vây bắt trở lại ngay sau đó. Cho rằng tôi ở làng đã lâu, thông tỏ đường đất, nên “chủ mưu” rủ chị kia chạy trốn, dân làng đưa tôi ra giữa làng bêu riếu. Kinh hãi hơn, họ bắt một tổ kiến với những con kiến rất to mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, rồi rũ ra đặt lên đầu tôi. Bữa đó, tôi bị kiến đốt khắp người, toàn thân sưng vù, rát buốt. Họ còn dùng que sắt to đán.h vào chân tôi, mặc cho tôi khóc lóc, va.n xi.n”.
Nhắc đến nỗi tủ.i nhụ.c phải chịu bên xứ người, chị Tâm ôm mặt khóc. Chị bảo, hậu quả của trận hàn.h h.ạ dã man là đến bây giờ chị vẫn bị chứng đau đầu và khớp chân hàn.h h.ạ. Từ đó, chị không dám có ý định bỏ trốn nữa.
45 triệu đồng và quãng đời 12 năm cơ cực
“Cái làng tôi ở là Phố Thầu, thuộc tỉnh Phấp Phố, Trung Quốc. Tục lệ bên đó muốn lấy vợ là phải qua bà mối, mà bà mối “ăn” nhiều lắm. Muốn làm mối, nhà trai phải dâng cho bà mối ít nhất 1 cái sọ lợn, 2 tấm vải, một gánh gạo và vài chục nghìn tệ. Đến khi cưới cũng vậy. Vì vậy, nhà nghèo như chồng tôi không lấy được vợ Trung Quốc, phải đi mua vợ Việt Nam. Sau này, tôi tìm hiểu thì được biết mình chị bạn bán với giá 30.000 tệ (khoảng 45 triệu đồng, thời điểm đó)” – chị kể.
Năm 1991, chị Tâm sinh con trai đầu lòng đặt tên là Bùi A Cưu, rồi lần lượt sinh thêm thằng Bùi A Hằng và con Bùi Múi Bò. Chị Tâm kể: “Lần đẻ con Bò, tôi suýt bỏ mạng ở xứ người. Số là khoảng 3 ngày sau khi sinh, tôi bị ra rất nhiều má.u. Suốt từ 19h tối, tôi lấy hết quần, áo, đồ dùng có trên giường thấm nhưng má.u vẫn không ngừng chảy. Đến 21h, A Sỉ và mẹ anh ta mới đưa tôi đi trạm xá. Trời hôm đó rất lạnh, tôi bị ngất đi, tưởng mình đã chế.t. Sau này khi tỉnh lại, tôi mới biết là mình bị sót rau”.
Video đang HOT
Sau 10 năm ở xứ người, tôi vẫn nói dối A Sỉ là ở quê tôi còn bố mẹ già và bảo với chồng: “Tao đẻ cho mày hai đứa con trai, mày phải cho tao mang một đứa về thăm, để bố mẹ tao biết”. Rồi A Sỉ cũng đồng ý cho chị Tâm về Việt Nam, nhưng “canh”, không cho chị mang theo con.
“Ông ta nhét cho tôi 400 tệ (khoảng 700.000 đồng) và mấy bộ quần áo. Trở về trong sự ngỡ ngàng của người thân, anh em họ hàng khuyên chị ở nhà làm lại cuộc đời nhưng được khoảng 1 tháng, vì nhớ 3 đứa con quay quắt, nên chị Tâm lại khăn gói quay trở lại Phấp Phố.
Hai năm sau, chị Tâm lại xin về thăm bố mẹ. Thừa lúc gia đình chồng không để ý, chị trộm vội được cháu Múi Bò, khi đó 5 tuổ.i. Về Việt Nam, chị ra xã, xin khai sinh cho con là Nguyễn Thị Linh. “Về Việt Nam được 2 năm, tôi gọi điện sang hỏi thăm thì thằng lớn nói bố đã mất vì bệnh.
Tôi bảo: “Các con có sang Việt Nam với mẹ không?”, thì nó hỏi lại: “Mẹ có sang bên này với chúng con không? Mẹ dẫn cả em sang đây ở với chúng con”.
Bố nó mất đi, thằng lớn đã tốt nghiệp đại học, đi làm việc ở ngân hàng thì còn cơ may kiếm được vợ, chứ thằng thứ hai đi bán hàng ở chợ, không biết có đủ tiề.n lấy vợ hay không, hay lại phải đi mua vợ như bố…”, chị Tâm sụt sùi.
Không thoát được nghề “mò cua, bắt ốc”
Tôi hỏi: “Về Việt Nam đã gần 11 năm, đã bao giờ chị tìm lại kẻ đã bán mình đi không?”. Chị trầm ngâm: “Tôi không có ý định tìm gặp mà vô tình gặp ở chợ. Tôi vỗ vai chào thì cô ấy ngạc nhiên, nói “Ở, mình về rồi đấy à ?”. Tôi hỏi: “Sao chị không t.ố cá.o họ hay đòi tiề.n đã bán mình?”. Chị Tâm thở dài, chép miệng: “Tiề.n thì bao nhiêu rồi ăn cũng hết, còn kiện ư, cũng chẳng thay đổi lại cuộc đời mình nữa rồi. Người ta làm điều ác rồi cũng có lúc phải đền tội thôi”.
Mặc dù cũng được hỗ trợ học nghề may, nghề thêu, giúp vay vốn chăn nuôi… nhưng cuối cùng, chị Tâm vẫn quay trở lại với nghề thuở nhỏ đã làm: “Mò cua, bắt ốc”. Ngày nắng cũng như ngày mưa, mùa đông cũng như mùa hạ, chị lụi cụi dầm mình dưới nước từ sáng đến chiều để mò từng con trai, con hến bán lấy tiề.n đong gạo.
Gần đây, chị Tâm liên tục bị cơn đau ở dạ dày và ở ngực hàn.h h.ạ. Đi siêu âm, chị được bác sĩ chẩn đoán là có một khối u, cần phải mổ gấp. Xoay dọc, xoay ngang tờ siêu âm, chị Tâm tần ngần: “Tôi cũng muốn đi mổ, nhưng ăn còn chẳng đủ thì đâu dám mơ có tiề.n chữa bệnh. Rồi còn phải để dành tiề.n sang thăm hai đứa con trai nữa chứ. Sẽ có ngày tôi đưa con em sang thăm chúng nó…”. Nói rồi, chị ôm mặt khóc.
Với mong muốn làm vơi đi nỗi bất hạnh cuộc đời chị Tâm phải hứng chịu, Quỹ Tấm lòng vàng Lao Động mong nhận được sự hỗ trợ từ các nhà hảo tâm. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về Quỹ Tấm lòng vàng Lao Động: 51 Hàng Bồ, Hà Nội; ĐT: 04.39232756/098.397.1279; email: tlvlaodong@gmail.com hoặc chuyển khoản về Quỹ Xã hội từ thiện Tấm Lòng Vàng, tài khoản: 102010000013374 tại Ngân hàng Thương mại cổ phần Công thương Việt Nam. Trân trọng cảm ơn! Mã số Quỹ TLV: LDS – 011.
Theo Lao động
Chữa bệnh nan y bằng... bắt tay, nghe hát
Cô Phan Thị Tranh (trú tại thôn Viên Du, xã Thanh Vân, Tam Dương, Vĩnh Phúc) đã thu hút nhiều người bệnh từ mọi miền đất nước đổ về đây để xin chữa bệnh chỉ bằng cách... hát và bắt tay.
Chữa bệnh bằng năng lượng huyền bí từ xa?
Việc nghiên cứu khả năng này đối với các nhà tâm linh học vẫn còn nhiều khó khăn bởi sự thực hư mơ hồ của phương pháp này. Cách đây nhiều năm, khi phương pháp này vẫn còn là điều mới mẻ, nhiều người còn cho rằng truyền "năng lượng" chữa bệnh như vậy là trò mê tín, ma quái. Đó là những điều tiếng mà lương y Nguyễn Đức Cần (hay còn gọi là cụ Trưởng Cần) từng gặp phải.
Cách chữa bệnh lạ lùng của ông luôn bị dị nghị, bàn tán bởi tính phi logic và cực kì lạ thường của nó. Phương pháp này rất đặc biệt, người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân đến gặp cụ, nếu được cụ nhận lời, cụ sẽ cho một mảnh giấy có chữ ký của cụ mang về.
Cụ chữa bệnh bằng nước trắng, dùng giấy có chữ ký đốt hoặc dán lên chỗ đau. Cụ chữa bệnh không dùng thuố.c và có thể chữa bệnh từ xa. Cụ chữa nhiều loại bệnh như: điên, đau dạ dày, sơ gan cổ trướng, má.u trắng, thấp khớp, câm điếc, liệt tay, hen....
Cô Tranh truyền năng lượng bằng cách bắt tay.
Giải thích về khả năng này, các nhà khoa học cho đó là cách chữa bệnh bằng thôi miên, tự ám kỷ. Chữa bằng trường sinh học... tất cả mới chỉ dừng ở mức nghiên cứu.
Nhiều người cho rằng, nó huyền bí không thể hiểu được vì nó xa lạ với các quy luật vật lý thông thường. Thế nhưng nhìn vào cuộc đời cụ Cần, người ta có thể thấy cách chữa bệnh của cụ và các vị thiền sư có một sự tương đồng. Đó giống như chuyện những người bệnh duy trì đức tin, tụng kinh niệm phật mà khỏi bệnh vậy.
Và để xác thực khả năng của người có khả năng giống như lương y Nguyễn Đức Cần, chúng tôi đã tới nhà của cô Phan Thị Tranh để một lần nữa thấy được cách chữa bệnh lạ thường đó.
Chọn thời điểm vào giữa trưa, thời điểm ít người đến khám bệnh nhất thế nhưng trái với suy đoán của chúng tôi, trên mảnh sân rộng đó phải có đến gần trăm người ngồi la liệt để chờ vào lấy thuố.c.
Tôi để ý thấy rằng, từ ngoài cổng cho đến vào căn nhà lụp xụp mà cô Tranh dùng làm nơi phát thuố.c, ở đâu cũng có dán một tờ giấy "hướng dẫn sử dụng".
Trên đó có vài dòng chữ được đán.h máy ghi rõ: "Thuố.c của cô Tranh gồm toàn cành cây chặt nhỏ, đây là phương tiện nhận tần sóng chữa bệnh. Thành phần thuố.c thay đổi theo từng giờ do tần sóng của cô Tranh tác động. Do đó, cùng một lúc chữa được nhiều bệnh nhân. Đặc biệt là những bệnh nhân hiểm nghèo".
Gần trăm người đang chờ lấy thuố.c.
Có thể thấy, phương pháp chữa bệnh của người phụ nữ này có phần giống với phương pháp của cụ Trưởng Cần trước đây. Ngoài ra, trên tờ giấy còn hướng dẫn cách sử dụng thuố.c với khả năng "bệnh ai người ấy khỏi (?!)" và khi uống thuố.c phải nghĩ đến cô Tranh 2 phút hoặc càng nhiều càng tốt.
Và cho đến khi bắt bệnh thì càng kì lạ hơn, vào thời điểm chúng tôi có mặt tại ngôi nhà ấy, cô Tranh không hát để truyền "năng lượng" nữa mà chỉ bắt tay. Việc hát chỉ diễn ra vào buổi sáng, cô Tranh cầm micro đi một vòng quanh người bệnh, vừa đi vừa hát chay để truyền "năng lượng" trước khi trao thuố.c.
Vào tầm trưa đó, gần trăm người bệnh trước khi lấy thuố.c thì ghi tên tuổ.i địa chỉ để đăng kí. Sau đó, một người phụ nữ tay cầm micro đọc dõng rạc tên từng người và người này sẽ được lên để bắt tay cô Tranh rồi bước vào căn nhà nhỏ chờ lấy thuố.c.
Khi được khoảng gần hai chục người, cô Tranh bắt đầu vào trong phát thuố.c, mọi cánh cửa được đóng kín, người bệnh tùy tâm "đặt lễ" lên mâm tiề.n nhưng như quan sát tôi thấy mọi người thường bỏ vào đó 50 đến 100 ngàn, thậm chí là 500 ngàn. Nhưng vẫn có người đặt lên mâm tiề.n chỉ vài ngàn lẻ và vẫn được lấy thuố.c bình thường.
Theo như một người đến chữa bệnh cho biết: "Cô Tranh không lấy tiề.n của ai cả, mỗi gói thuố.c sáu ngàn đồng, thường mọi người tự tính rồi đặt lên ban. Nhưng hầu như ai đặt thế nào cũng được...".
Người đến chữa bệnh đến từ khắp mọi nơi như TP Hồ Chí Minh, Vĩnh Long, Hải Phòng, Nam Định... cũng có những người đến lần đầu tiên nhưng có người cũng đã đến được gần chục lần.
Đôi khi cô Tranh hát để truyền năng lượng.
Vẫn còn nhiều khúc mắc chưa rõ ràng?
Quả thật câu chuyện về khả năng của người phụ nữ này vẫn còn rất nhiều dấu hỏi chấm. Nhiều người đa nghi có thể nghĩ rằng người phụ nữ này có thể kiếm hàng triệu mỗi ngày bởi chỉ trong vòng gần một tiếng, cả trăm người bệnh ngồi ở sân đã được vào đặt tiề.n để lấy thuố.c.
Nếu mọi người chỉ nhìn nhau mà đặt tiề.n thì quả thật số tiề.n trên mâm đó cũng chỉ toàn tiề.n mệnh giá lớn. Nhưng mặt khác, vẫn có nhiều bà con tin tưởng vào cách chữa bệnh này. Và ngay tại mảnh sân đó, tôi cũng gặp được một số người cho biết rằng nhờ cô Tranh mà căn bệnh của họ đã thuyên giảm.
Ông Long - người đã lặn lội từ tận Nam Định lên lấy thuố.c cho biết: "Tôi đi lấy thuố.c lần thứ 3 rồi, bệnh thoái hóa đốt sống cũng đỡ dần, lần đầu còn phải để con nó đưa đi nhưng giờ thì tôi tự đi được...".
Còn bà Hồng (Kim Sơn, Ninh Bình), người tay xách nách mang 3, 4 túi thuố.c vừa cười vừa nói: "Tôi mới lên lần thứ hai, trước thấy các cháu bảo là ở đây có người chữa bệnh hay thì bảo các cháu đưa đi để lấy thuố.c uống thử. Uống xong lần đầu cũng thấy đỡ đỡ nên giờ đi lấy nhiều thuố.c về một thể".
Túi thuố.c của cô Tranh chỉ là cành cây chẻ nhỏ.
Điều đáng nói là rất nhiều người dân đến chữa bệnh ở đó thần thánh hóa cô Tranh quá mức, có những người chỉ mong được vào nhìn mặt hay rỉ tai nhau về các khả năng thần kì của người phụ nữ này.
Tuy nhiên có một điều đáng chú ý là tại mảnh sân này ngặt không có bóng dáng một người nào đến từ thôn Viên Du hay các xã lân cận gần đó. Chẳng lẽ bụt chùa nhà không thiêng?
Trao đổi với chị L, một người sống gần nhà cô Tranh thì được biết: "Người dân quanh đây cũng ít vào đó chữa bệnh lắm, trước em có ông chú bị dạ dày đưa lên đây cắt thuố.c mấy lần nhưng cũng chẳng khỏi".
Người phụ nữ này cũng cho biết, chỉ thi thoảng mới có người dân quanh đây vào đó lấy thuố.c, có lẽ vì gần nhà và cách chữa bệnh này quá kì lạ nên khiến họ không tin tưởng...
Cũng như những gì người bệnh truyền tai nhau tại mảnh sân đó, nếu không tin tưởng tuyệt đối vào cô Tranh thì thuố.c sẽ không có tác dụng (?!).
Cũng tự mình vào lấy thuố.c và bắt tay với cô Tranh, nhưng tôi lại không có cảm giác gì khác lạ về việc truyền "năng lượng" như đã nói trên. Có lẽ chính tôi cũng không tin tưởng vào khả năng đó dù đã gặp nhiều nhâ.n chứn.g cho rằng mình khỏi được bệnh nhờ phương pháp thần kì của cô Tranh.
Nhưng cho đến nay, do việc chữa bệnh của cô Tranh cũng không đòi hỏi số tiề.n quá lớn, tất cả chỉ là "tùy tâm" nên vẫn có hàng trăm người rỉ tai nhau để đến xin chữa bệnh. Chính quyền cũng không can thiệp gì nhiều bởi vẫn chưa có một trường hợp nào xảy ra kiện tụng trong việc chữa bệnh bằng cách kì lạ đó. Có chăng chỉ là một vài lần nhắc nhở, yêu cầu cô Tranh không được hoạt động mê tín dị đoan, chữa bệnh phải được cấp phép theo đúng quy định Nhà nước.
Việc trị bệnh cứu người luôn là nghĩa cử hết sức cao đẹp được xã hội tôn vinh. Trong dân gian có không ít người đã dày công tìm tòi, nghiên cứu phương pháp chữa bệnh theo bí kíp cổ truyền và đã đem lại nhiều niềm vui, hạnh phúc cho nhân dân.
Trong hơn chục năm chữa bệnh của cô Tranh, có người nghe nói là khỏi bệnh, có người không nhưng vẫn chưa có một nhà khoa học nào chứng minh được khả năng đó thế nào. Liệu thực hư khả năng của vị "thần y" được coi là truyền nhân của lương y Nguyễn Đức Cần này đến đâu, vẫn còn chờ đợi một lời giải đáp.
Theo Cảnh sát toàn cầu
Thêm nhiều cá nhân, tổ chức ủng hộ miền Trung ruột thịt Hưởng ứng lời kêu gọi của Báo Thanh Niên, công đoàn Công ty CP phân phối khí thấp áp, Tổng công ty khí Việt Nam CTCP, vừa tổ chức chương trình Hết mình vì miền Trung ruột thịt nhằm vận động quyên góp từ cán bộ, công nhân viên của công ty. Đại diện công đoàn Công ty CP phân phối khí thấp...