Chuyện bi hài của chàng trai 22 tuổi học lớp 1
Không biết chữ nên tin nhắn của người yêu, cậu cũng không thể trả lời. “Mình đâu dám nhờ bạn nhắn dùm, nhỡ họ viết bậy thì sao, nên toàn gọi điện cho người yêu”, Hoàng Anh nói.
Năm học 2014-2015, trong số học sinh lớp 1 nhập học tại trường Phổ cập giáo dục phường 12 (Q. Bình Thạnh, TP.HCM) có Nguyễn Hoàng Anh (22 tuổi, quê An Giang). Ban ngày, Hoàng Anh làm một thợ sửa xe mô tô lành nghề, tối lại cắp cặp đến lớp học tập đọc, tập viết với những bạn bè thua mình đến 16 tuổi.
Giấu gia đình chuyện bỏ học
Hoàng Anh là con út trong gia đình 6 người. Gia đình khó khăn, mẹ mất sớm, bố chạy xe ôm trong khi các anh, chị phải phải đi làm ruộng thuê nhưng Hoàng Anh vẫn được tạo điều kiện ăn học. Năm 6 tuổi, vào học lớp 1 tuy nhiên chỉ học được 3 tuần thì cậu bé thường trốn học đi chơi. Thấy việc đi học không hứng thú, cậu quyết định bỏ học luôn nhưng vẫn nói dối nhà là đi học.
“Một phần do nhà em cũng không ai ăn học đàng hoàng, bản tính em thì lại ương bướng, ham chơi nên không thích thì nghỉ. Một thời gian sau ba mới biết chuyện này nhưng cũng không nói gì”, Hoàng Anh vô tư cho biết.
Nguyễn Hoàng Anh trong lớp học với các học sinh lớp 1.
Trong khi các anh, chị đều được học đến hết cấp 1 thì Hoàng Anh vẫn tiếp tục lông bông cho đến năm 13 tuổi theo ba lên TP.HCM làm việc. Ban đầu cậu phụ hồ, sau đó đi học sửa xe máy. Nhưng cũng chỉ làm được 2 tháng thì nghỉ do chủ bóc lột quá sức. Một lần lang thang trên Đại lộ Đông Tây, khi ấy đang thi công dang dở, cậu bé 13 tuổi cứ nhìn chăm chú vào những chiếc mô tô trong tiệm sửa xe. Chủ tiệm thấy vậy liền hỏi “nếu thích học nghề thì mai mặc đồ lên đây ở với chú”.
“Ông chủ này rất tốt, dạy nghề tận tình, bao ăn uống và còn trả công nên mình gắn bó đến tận bay giờ”, Hoàng Anh cho biết.
Cuộc sống bi hài của chàng trai không biết chữ
Lúc còn nhỏ, việc không biết chữ ít ảnh hưởng tới cuộc sống nhưng càng lớn, Hoàng Anh lại gặp nhiều bất cập. Trong học nghề, với những động cơ máy móc, Anh mù tịt những thông số trên đó nên chỉ học được thực hành, bỏ quên lý thuyết.
Hay như mỗi lần ông chủ nhờ đi lấy hàng đều cho người đi cùng để cậu thuộc đường. Những lần sau thì phải ghi rõ địa chỉ, món hàng vào giấy cho Hoàng Anh. Khi hỏi đường, cậu phải thừa nhận là không biết chữ để người đi đường chỉ rẽ phải, rẽ trái. “Nếu ai nói tên đường là chịu chết, nhưng được cái mình nhớ dai nên chỉ đi một lần là nhớ”, chàng trai nói.
Video đang HOT
Hoàng Anh làm công việc sửa xe mô tô. Việc không biết chữ khiến cậu gặp nhiều bất tiện trong cuộc sống.
Trong những lần đi giao dịch ngân hàng, làm thủ tục hành chính, Hoàng Anh đều phải nhờ ông chủ đi cùng. Để tiện trong liên lạc, chủ tiệm mua cho điện thoại và cậu cũng chỉ biết thao tác nghe, gọi cơ bản. “Nếu lưu danh bạ thì mình phải nhờ người khác lưu giùm, sau đó nhìn kĩ mặt chữ để còn biết liên lạc”, chàng trai 22 tuổi kể.
Vẻ ngoài bảnh bao, vui tính, điềm đạm nên Hoàng Anh cũng được vài cô gái quan tâm. Năm 21 tuổi, có cô sinh viên thích cậu lắm. Hai người quen nhau cả năm nhưng Hoàng Anh không bao giờ nhắn tin. Những tin nhắn của cô gái, cậu cũng không thể trả lời. “Mình đâu dám nhờ bạn nhắn dùm, nhỡ họ viết bậy thì sao, nên toàn gọi điện cho người yêu”, cậu cho biết. Nếu người yêu có thắc mắc, Anh cũng chỉ trả lời tỉnh queo là “biếng nhắn tin”. Mãi sau đó, Anh mới thừa nhận mình không biết chữ và chủ động chia tay cô gái.
Vì không biết chữ, nên Hoàng Anh cũng không đi chơi nhiều. Sau giờ làm, chàng trai chỉ thường ngồi cà phê với bạn. Nhiều lần cãi nhau, bạn bè thường chọc không biết chữ. Lúc ấy, Anh thường hài hước đùa: “Mình cũng viết được tên mình đấy nhé, đi hát karaoke không cần nhìn chữ vẫn hát hay này”.
Vui khi được học lớp 1
Suốt một thời gian dài không biết chữ, những bất tiện là không thể tránh khỏi nên nhiều lần ông chủ cũng khuyên cậu đi học. Ông Dương Quang Tâm (chủ tiệm nơi Hoàng Anh làm) chia sẻ: “Xưa thấy em nó tội nên tôi nhận vào làm. Dù không biết chữ nhưng được cái thông minh nên chỉ đâu hiểu ấy. Tôi hay khuyên em nên đi học, chẳng lẽ mãi vẫn không biết chữ, rồi sau này còn lập gia đình, chứ đâu thể làm thuê mãi. Em nó đi học thì tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ chi phí”.
Hoàng Anh cho biết rất vui khi đi được đi học.
Và ở tuổi 22, chàng trai 9x quyết định trở lại việc học mà 16 năm trước từng dang dở. Hoàng Anh xin chương trình Giáo dục phổ cập tiểu học của phường 12, Q.Bình Thạnh. Lớp học diễn ra từ 18 giờ vào thứ 2 đến thứ 5, tại trường tiểu học Bình Hòa. Ngày đầu vào học, nhiều học sinh còn gọi Hoàng Anh là thầy. Cậu bày tỏ: “Mình không thấy mặc cảm khi đi học với con nít mà còn rất vui vì trẻ con đáng yêu, lại không sợ mất lòng. Cô giáo cũng hay động viên mình cố gắng”.
Sau gần 3 tuần đi học, giờ Anh đã biết viết, đánh vần những chữ đơn giản, đã dám cầm tờ báo đọc. “Một trang báo mình đọc mất 1 tiếng mới xong, chữ nào không biết thì hỏi bạn. Những tên còn đường hay đi giờ mình đã đọc đượng tên, thấy vui lắm. Gặp mọi người, mình còn khoe đang học lớp 1. Học chữ vui nhưng khá cực nên mình còn phải cố gắng nhiều”, chàng trai chia sẻ.
Giờ cậu có thể đọc được báo nhưng mất 1 tiếng mới xong trang báo và phải nhờ bạn chỉ đánh vần.
Cô Nguyễn Huyền Hoàng Oanh (chủ nhiệm lớp) chia sẻ: “Luyện viết cho Hoàng Anh cũng vất vả hơn các em nhỏ khác vì cậu đã trưởng thành. Nhưng cậu cũng rất chịu khó học, mới hơn 10 ngày đã tự viết được tên mình, viết được các con số. Có lẽ sau một học kỳ, Hoàng Anh sẽ đọc, viết thông thạo”.
Hoàng Anh dự tính đến biết viết, biết đọc trôi chảy thì sẽ học thêm tiếng Anh để từng bước thực hiện ước mơ mở một cửa hàng sửa mô tô mà cậu ấp ủ bao lâu nay.
Theo Zing
Tạm biệt câu hỏi 'Hôm nay con được mấy điểm'
Năm học này, học sinh tiểu học sẽ không nhận sự đánh giá thường xuyên bằng điểm số, mà thay vào đó là những lời nhận xét của thầy cô. Hãy xem phụ huynh và giáo viên nói gì.
Phụ huynh mừng
"Tôi thấy như thế là hơn, vì điểm số hay gây áp lực cho trẻ. Trước đây đi học tôi đã từng phải nghĩ kiểu trả lời "8 điểm 3 chỗ" để "thông báo" cho bố mẹ về 3 điểm 8 của mình. Đến lượt con trai bây giờ đi học, mỗi lần được 7, 8 điểm nó hay nói lảng khi bị hỏi hôm nay mấy điểm. Mà câu "hôm nay mấy điểm?" nhiều lúc chỉ là câu cửa miệng, mình hỏi theo thói quen" - anh Nguyễn Sơn bày tỏ ý kiến.
Ảnh: Văn Chung.
Chị Mai Hương cho biết từ đầu năm học tới giờ cô con gái học lớp 2 chưa mang về một "con" điểm nào. Trên các bài tập về nhà cô giáo chỉ đóng dấu đỏ "Đã kiểm tra". Đoán rằng trường sẽ phổ biến phương pháp mới vào buổi họp phụ huynh đầu năm sắp tới, nhưng chị Hương chia sẻ luôn quan điểm "Con số thuần túy không có chỗ cho lời động viên. Mà tôi cũng không mấy tin vào thang đánh giá ở trường công. Chương trình tiểu học nói chung nằm trong trình độ của bố mẹ, nên không khó, không cần phải lo lắng quá mức về việc nếu không cho điểm bố mẹ sẽ không nắm được con học ở mức độ nào".
"Tôi thấy nhận xét hay hơn điểm ở chỗ linh hoạt hơn trong ứng xử, còn điểm hơi cứng nhắc. Ví dụ như trường hợp một bé làm bài kiểm tra ở mức độ 7 điểm. Nếu như chỉ chấm điểm đơn thuần phụ huynh sẽ không thể biết được điểm 7 này là sự tiến bộ hay thụt lùi của bé. Trong khi đó, nếu nhận xét với bé học giỏi mà chỉ làm được bài như thế cô giáo có thể ghi "con cần cố gắng hơn", nhưng với bé có sức học trung bình cố có thể ghi nhận, động viên ngay".
Đã có con học lớp 4, chị Hà Thuỷ cho rằng "Với các trường công lập hiện nay ở Hà Nội thì... còn khuya giáo viên mới nhận xét tỉ mỉ được. Việc nhận xét hơi vất vả cho các cô công lập, cho điểm đỡ mất thời gian hơn.
"Nhưng tôi thấy bây giờ có kiểu nhận xét bằng con dấu sẵn nên cũng nhanh, như "Con cần cố gắng hơn", "Bài làm tốt"... Tôi thấy không nên cấm giáo viên tiểu học sử dụng những mẫu nhận xét này vì về cơ bản, trò tiểu học mắc những lỗi giống nhau, cá tính chưa quá rõ ràng như với trẻ lớn hơn. Quan trọng bắt viết tay nhiều quá là làm mất thời gian không đáng của giáo viên, nên để cho các cô để dành sức cho bao nhiêu việc khác".
Cho rằng nhận xét kỹ càng là lý tưởng nhất, nhưng theo chị Thuỷ, trong một số trường hợp đặc biệt mới nên, "như với học sinh xuất sắc, học sinh cá biệt, học sinh vừa qua một trận ốm nặng, hay biến cố gia đình gây sốc... thì lúc đó, rất cần lời động viên mang dấu ấn riêng".
"Nói cho cùng, nhận xét ở các lớp lớn còn quan trọng hơn, nhất là với tuổi mới lớn, cá tính hình thành mạnh, cái tôi cá nhân muốn được người khác để ý hơn bao giờ, nhất là thầy, và cũng đủ trình độ để hiểu hơn. Và phù hợp hơn trong các môn xã hội" - anh Sơn bình luận.
Giáo viên: Hãy để chúng tôi làm theo cách riêng
"Ấm ức" vì đã phải miệt mài ghi tay nhận xét cho học sinh suốt một năm qua, một giáo viên chủ nhiệm lớp 1 ở Hà Nội tha thiết mong muốn được áp dụng những cách thức nhận xét khác để vừa tạo hứng thú cho trẻ, vừa đỡ mất thời gian và công sức một cách không cần thiết cho cô.
"Nên để cho chúng tôi sử dụng con dấu, đôi khi linh hoạt bằng các hình dán như ngôi sao, bông hoa, mặt cười, nhân vật hoạt hình thay cho lời nhận xét. Làm như vậy các con sẽ thích hơn nhiều so với vài chữ viết tay của cô giáo, vì nói với trẻ nên bằng ngôn ngữ của trẻ. Khi nào cần thiết chúng tôi sẽ ghi chú cẩn thận để phụ huynh và học sinh cùng biết".
Đón nhận tin sẽ phải nhận xét thay cho cho điểm thường xuyên, cô Thanh Hà, giáo viên lớp 3 một trường tiểu học ở Hà Nội, khẳng định "Khi nhận xét thay thế con điểm, nếu cô làm tỉ mỉ, thì những cuốn sổ liên lạc và các quyển vở bài tập sẽ là kỷ vật đáng giữ lại cho con và bố mẹ. Đồng thời tạo sợi dây tình cảm giữa cô và trò, phụ huynh và nhà trường hơn.
Tuy nhiên, với một lớp có sĩ số đông việc nhận xét kỹ lưỡng hàng ngày là khó thực hiện. Cơ quan quản lý cần có hướng dẫn cụ thể, làm sao để vừa có hiệu quả thiết thực nhất, vừa hạn chế thấp nhất những ảnh hưởng cả về thời gian và sức lực của giáo viên".
Tán đồng việc có thể dùng con dấu, cô Hà nghĩ rằng "có thể mỗi cô giáo nên tự nghĩ ra các mẫu câu cho mình, thể hiện cá tính của mình hơn. Nó sẽ như một thứ danh thiếp để cô tự giới thiệu bản thân mình trước học sinh và phụ huynh".
"Và nếu dùng con dấu thì nên có một đoạn ngắt quãng để cô đề tên trò vào. Một chút viết tay, dấu ấn cá nhân rất có lợi về tâm lý với học sinh tiểu học mà không làm mất thời gian của cô quá nhiều. Ví dụ con dấu "cần cố gắng hơn con nhé!" cô giáo chỉ việc viết tay tên của học sinh lên đầu câu "Ngọc Anh cần cố gắng hơn con nhé!".
TS Nguyễn Tùng Lâm, chủ tịch hội tâm lý Hà Nội cũng chia sẻ, việc hàng ngày phải nhận xét một lượng học sinh lớn sẽ dẫn tới tình trạng giáo viên sẽ ngại việc. "Đây là hướng đổi mới rất tốt, nhưng đòi hỏi thầy cô phải có nghiệp vụ. Thầy cô phải vượt khó, cha mẹ phải quan tâm, có sự gắn kết, phối hợp cùng nhà trường, thầy cô để giúp đỡ con, được như vậy mới có chuyển biến thực sự".
Theo Chi Mai/Báo Vietnamnet
Tranh vui sự khác biệt giữa trẻ mẫu giáo và khi vào lớp 1 Môi trường học tập khác biệt giữa mẫu giáo và tiểu học sẽ khiến các bạn nhỏ khi bước chân vào lớp 1 sẽ mất thời gian làm quen và thích nghi. Môi trường học tập khác nhau đã giúp các bạn nhỏ trưởng thành hơn hẳn. Có thể, học mẫu giáo các bé vẫn làm nũng cha mẹ, nhưng khi vào lớp...