Chồng vô tâm mê điện thoại như say bồ trẻ, tôi ‘nổi đóa’ đuổi anh ra khỏi nhà lúc nửa đêm
Nhiều người phụ nữ buồn vì chồng mê gái, bỏ bê gia đình, còn tôi đây u sầu vì chồng mê điện thoại, chẳng buồn đoái hoài đến vợ con.
Pha trị chồng mê điện thoại của tôi sau đây hy vọng sẽ giúp cho các chị em có thêm kinh nghiệm để nuôi dưỡng cuộc hôn nhân của mình.
Điện thoại là vật bất ly thân với chồng tôi. Trước khi đi ngủ hay sáng sớm mở mắt đã thấy chồng ôm điện thoại, chỉ còn nước chưa ôm hôn hay nói chúc ngủ ngon “cục gạch” ấy nữa thôi các mẹ ạ.
Số tiền đầu tư cho “dế yêu” cũng không hề rẻ. Cứ có dòng nào mới ra là chồng tôi lại nhăm nhe mua cho bằng được, mặc vợ con có nói gì đi nữa.
Nhiều khi tôi còn nói đùa: “Người tình” của anh hao tốn tiền của quá nhỉ?
Tôi buồn vì chồng mê điện thoại, bỏ bê gia đình – Ảnh minh họa: Internet
Mấy ngày Tết, thời gian rảnh nhiều, anh dành tâm cho điện thoại nhiều hơn, thoáng cái lại ngồi ôm máy, mặc kệ cho vợ con bận bịu tối mặt, nào giò, nào thịt, nào bánh chưng… Các con lại gần là anh đuổi ra hoặc vào phòng đóng cửa một mình, vì vậy bọn trẻ cũng không quấn quýt với bố nữa.
Nhiều lúc tôi đâm nghi, lẽ nào chồng tôi tán tỉnh cô nào hay sao mà suốt ngày ôm máy vậy. Lén lút nhìn trộm thì tôi thấy chồng tôi chơi game, mấy trò bắn phá gì đó mà cánh thanh niên trẻ hay chơi. Bố của trẻ con rồi mà anh vẫn ham chơi vậy đó.
Tôi ngỏ lời khuyên anh nhiều lần mà không tài nào thay đổi được anh, chưa kể mỗi lần tôi mở miệng định nói là chồng tôi tỏ thái độ phản đối kịch liệt. Tôi giận chồng cả tuần chả nói câu nào, tưởng sẽ là cách trị chồng mê điện thoại hiệu quả nhưng tôi hoàn toàn sai, bởi rồi đâu vẫn lại đấy.
Tôi mang chuyện này kể với mẹ chồng mong được bà cảm thông, chia sẻ, ai dè mẹ chồng tôi buông lời: “Nó đi làm cả ngày vất vả rồi phải để cho nó nghỉ ngơi và thư giãn chứ”. Bà nói vậy thì tôi còn biết nói gì nữa đây. Chính bà nuông chiều con trai quá mức nên giờ anh ta lười nhác, không biết làm việc gì, động việc gì cũng đổ bể.
Con gái ốm, một mình tôi phải lo toan tất cả – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Hôm ấy, con gái sốt cao. Một mình tôi loay hoay lau người để con hạ sốt, rồi lấy thuốc, lấy nước cho con uống. Cơn sốt làm con bé mệt nhoài, mắt nhắm nghiền, nằm thiêm thiếp trên giường. Ấy vậy mà chồng tôi cũng chỉ hỏi qua loa lấy lệ rồi ra phòng khách ôm điện thoại.
Chừng nửa đêm, con bé đỡ sốt hơn, tôi nằm xuống bên cạnh mong chợp mắt một chút để lấy sức mai đi làm. Đang lơ mơ ngủ, chợt con gái kêu: “Mẹ ơi, cho con uống nước”.
Người mệt rã rời, nhìn sang phòng khách thấy đèn sáng, đoán chồng đang thức tôi nói với sang: “Anh ơi, lấy cho con cốc nước”.
Một tiếng quát gầm sang khiến tôi tỉnh cả người: “Anh đang bận, tự dậy lấy đi”.
Tôi tỉnh hẳn người ngồi bật dậy chạy sang, chồng tôi đang nằm ngả người trên ghế thư giãn, chân gác lên bàn, hai tay cầm điện thoại chăm chú.
Nỗi uất ức nghẹn lên trong tôi, nước mắt trực trào ra. Tôi như một con thú hoang gào lên, chạy xô đến giằng lấy điện thoại của chồng định bụng quẳng ra ngoài cửa sổ. Chồng tôi đã nhanh chóng bật dậy, hai vợ chồng cùng giằng co cái điện thoại.
Được một lúc anh khỏe hơn nên giật lại, co chân chạy ra ngoài trong lúc nửa đêm. Tôi lao theo không kịp, giận tím người, quay lại nhà khóa luôn cửa.
Tôi nhắn tin ngay cho chồng: “Chúng ta không thể sống với nhau nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi đơn ly hôn cho anh”.
Ngay lập tức, tôi gọi điện cho mẹ chồng tôi thông báo: “Con xin lỗi mẹ, nhưng con và con trai mẹ không ở với nhau được nữa rồi. Con đã quyết định ly hôn”. Mẹ chồng tôi bất ngờ ú ớ không nói được gì.
Sáng mai, con gái đã đỡ sốt hơn, tôi đưa con về nhà mẹ đẻ và kể lại mọi việc cho mẹ tôi biết. Không ngờ mẹ tôi buông một câu: “Cuộc đời không sống được bao nhiêu mà phải cố, con cứ làm theo điều gì mà con đã quyết”.
Câu nói của mẹ càng khiến tôi vững tâm hơn với quyết định của mình.
Anh cầu xin tôi tha thứ – Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi tối hôm qua đã về nhà mẹ đẻ. Chắc được bà xúi giục nên ngay buổi trưa, anh sang nhà tôi nói chuyện xin lỗi, muốn tôi cùng con trở về và hứa sẽ thay đổi.
Liệu tôi có nên cho anh một cơ hội?
Vợ đẻ mổ 5 ngày chồng bắt làm việc nhà
Tối hôm chồng tôi xuất viện về nhà, tôi chuẩn bị váy áo và trang điểm kỹ càng, đưa con đi dự tiệc thôi nôi con của một người bạn.
Tôi cưới chồng được 2 tháng thì mang thai ngay. Nếu không mang thai, có lẽ tôi đã chấm dứt cuộc hôn nhân với người chồng vô tâm, ích kỷ, không hề quan tâm đến vợ con ấy rồi.
Chồng tôi đã cưới vợ nhưng vẫn chẳng khác gì thanh niên độc thân. Anh ta vẫn mải mê với các cuộc nhậu nhẹt, vui chơi tối ngày bên ngoài cùng bạn bè. Một mình tôi ôm bụng ở nhà tự lo cho bản thân, còn anh ta nửa đêm mới ló mặt về nhà.
Tôi bầu bí nhưng ăn uống thế nào, sức khỏe ra sao, đi khám thai định kỳ vào thời gian nào, anh ta đều không quan tâm. Tôi trách móc, hờn giận thì anh ta bảo tôi làm vợ rồi mà như trẻ con. Nói nữa thì anh ta bảo không sống được thì ly hôn, anh ta lấy vợ chứ không phải đeo gông vào cổ.
Đến ngày sinh, vì tôi khó sinh nên tôi phải mổ lấy thai. 5 ngày ở bệnh viện, mẹ kế của tôi lên chăm sóc (Mẹ tôi đã mất từ lâu và bố tôi đã đi bước nữa). Nhưng hết 5 ngày, khi tôi xuất viện về nhà thì bà cũng về quê. Mẹ chồng ở quê thì bị ốm cũng không thể lên được, đấy là bà nói vậy chứ thực hư thế nào tôi cũng chẳng rõ.
Đến ngày sinh, vì tôi khó sinh nên tôi phải mổ lấy thai. Ảnh minh họa
Công ty chồng tôi cho nghỉ 10 ngày để chăm vợ đẻ. Tôi nghĩ tới lúc chồng đi làm lại thì tôi cũng ngồi dậy túc tắc làm vài việc được rồi. Thế nhưng ngay ngày đầu tiên xuất hiện về nhà, chồng tôi đã đi đến 11 giờ đêm mới về. Đã thế, khi về mở lồng bàn thấy mâm cơm trống trơn, anh ta còn quát hỏi tôi tại sao không nấu cơm.
Tôi sững sờ nhìn anh ta không thể tin nổi. Anh ta quên mất rằng tôi vừa mới mổ đẻ cách đây 5 ngày hay sao? Đến việc đi lại còn khiến tôi đau đớn huống chi là nấu cơm cho chồng - một người đàn ông khỏe mạnh và không hề bận bịu bất cứ việc gì ngoài những cuộc vui vô bổ của anh ta?
Thực sự lúc ấy tôi tủi thân vô cùng. Cứ nghĩ ngày thường anh ta vô tâm nhưng đến lúc vợ sinh con yếu ớt nằm đấy thì anh ta sẽ tử tế phần nào. Ai ngờ đâu anh ta tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức ấy.
Tôi bật khóc trách móc chồng đối xử tệ bạc với vợ con. Nhưng những giọt nước mắt của tôi chỉ khiến anh ta thấy phiền chán và khó chịu. Anh ta bảo ngày xưa các cụ vừa đẻ xong, cắt rốn cho con là có thể xuống giường đi lại phăm phăm. Tôi đẻ mổ cứ cho như có vết mổ thì đã nghỉ ngơi được người hầu hạ 5 ngày rồi còn gì. Cũng chỉ là mấy việc cơm nước, thay tã cho con, quá đơn giản và nhẹ nhàng, chẳng hề nặng nhọc gì.
Sau đó anh ta còn trách tôi làm mình làm mẩy, tính tình tiểu thư, thích dựa dẫm vào người khác. Tôi nghe mà lạnh lòng. Tôi không khóc hay cũng chẳng thấy buồn nữa. Có lẽ tôi đã hoàn toàn thất vọng về người đàn ông ấy.
Những ngày tiếp theo, chồng tôi vẫn chẳng ỏ ê gì đến vợ con, tôi đành thuê người giúp việc theo giờ hỗ trợ tôi thêm. Sau chuyện đó, tôi không hề kỳ vọng hay mở miệng trách móc anh ta bất cứ điều gì nữa. Tôi tự mình sắp xếp mọi việc của bản thân và lo cho con, không có anh ta thì mẹ con tôi vẫn rất ổn.
Một năm sau, chồng tôi bị đau ruột thừa, vì anh ta phải mổ cấp cứu nên không mổ nội soi được, vết mổ khá dài và to. Mấy ngày trong bệnh viện, lúc nào anh ta cũng rên la, kêu đau đớn đến là buồn cười.
Mẹ chồng lên được hai hôm với con trai rồi lại về quê. Còn tôi chăm nốt anh ta 2 ngày trong viện. Tối hôm chồng tôi xuất viện về nhà, tôi chuẩn bị váy áo và trang điểm kỹ càng, đưa con đi dự tiệc thôi nôi con của một người bạn.
Tôi tự mình sắp xếp mọi việc của bản thân và lo cho con, không có anh ta thì mẹ con tôi vẫn rất ổn. Ảnh minh họa
Chồng tôi lúc đó đang nằm rên hừ hừ trên giường, thấy thế thì trợn mắt quát tôi tại sao dám để anh ta ở nhà một mình. Cơm tối thì chưa nấu, anh ta cũng chưa được tắm rửa gì hết. Anh ta quát to quá động đến vết mổ, quát xong lại ôm bụng nhăn nhó kêu đau.
Tôi cười đáp: "Vết mổ này của anh thì đã là gì. Ngày xưa tôi mổ đẻ vừa phải rạch thành bụng vừa phải rạch tử cung, đau gấp mấy lần anh ấy chứ. Thế mà 5 ngày về nhà tôi đã tự làm mọi việc, có cần ai giúp đâu. Lúc ấy tôi còn phải chăm sóc con nhé, anh bây giờ có mỗi cái thân mình. Dậy mà tự nấu nướng ăn uống, tối nay tôi bận".
Nói xong tôi quay người bế con đi thẳng. Lúc về thấy chồng tôi vẫn thức, quần áo trên người chưa thay và chắc chắn là anh ta đang đói cồn cào chẳng có gì cho vào bụng. Tôi chẳng thèm nói năng gì đưa con đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau chồng đột nhiên thay đổi thái độ với tôi. Có vẻ như khi rơi vào hoàn cảnh của người khác thì anh ta mới thấm thía hết những điều mà đối phương phải chịu. Mấy hôm nay thái độ với tôi mềm mỏng và tử tế hơn hẳn, muốn cái gì cũng nhờ vả rất đàng hoàng. Còn bảo khi nào khỏe hơn sẽ đưa mẹ con tôi đi du lịch.
Nói thật, tôi cũng chẳng còn nhiều tình cảm với chồng nhưng anh ta chịu tỉnh ngộ thì tôi sẽ tha thứ vì con. Có điều phải xem anh ta chứng minh thành ý thế nào đã!
Đi tìm chồng lúc nửa đêm, vợ trẻ phát hiện chuyện đau lòng Thức dậy vào giữa đêm, tôi không thấy chồng bên cạnh. Ra tìm ở ban công, tôi thấy anh đang nói chuyện điện thoại với vợ cũ. Tôi đã tức giận và ném chiếc điện thoại vỡ tan. Tôi và chồng mới kết hôn được 2 năm. Hiện tôi đang mang thai 5 tháng. Khi đến với tôi, chồng tôi từng có một...