Chồng từ bỏ tất cả để lấy nhân tình
Tôi đờ người. Tôi không hề nghĩ rằng chồng tôi lại yêu cô ta tới mức có thể từ bỏ mọi thứ. Tôi luôn ngỡ mình là người hạnh phúc bởi tôi có một người chồng thành đạt, yêu vợ, thương con.
Không ít người ghen tị với tôi và tôi hãnh diện vì điều đó. Nhưng giờ thì mọi thứ đều trở thành vô nghĩa bởi chồng tôi một mực muốn cuộc hôn nhân của chúng tôi dừng lại…
Chồng tôi đã đưa tờ li hôn mà anh kí sẵn cho tôi từ tuần trước. Anh không cho tôi cơ hội để giải thích một lời, cũng không nói cho tôi biết vì sao anh đột ngột muốn li hôn bởi trước đó chúng tôi không hề có mâu thuẫn gì, cũng không cãi vã. Sau khi đưa tờ đơn li hôn, chồng tôi rời khỏi nhà, anh không cho tôi sự lựa chọn nào cả, trước giờ vẫn thế, chỉ cần anh muốn làm là chắc chắn sẽ làm mà không cần biết đến mọi người xung quanh, họ sẽ cảm thấy thế nào, tôi sẽ cảm thấy thế nào.
Chúng tôi kết hôn đã hơn 10 năm. Chồng tôi là một doanh nhân thành đạt và có quyền lực. Sau khi sinh con, tôi nghỉ ở nhà để lo việc gia đình và nuôi dạy con cái. Người ta thường nói, đại gia nhất định phải cặp với chân dài, không ít thì nhiều, có thể không phải vì tình yêu mà là vì sĩ diện nhưng tôi dám cam đoan rằng, chồng tôi không hề có chân dài nào cặp kè. Anh là người đàn ông mẫu mực, một người cha rất tốt và thương yêu con.
Tôi sinh được cho chồng 2 con trai, cháu lớn năm nay đã 8 tuổi, cháu thứ hai 6 tuổi. Không giống như những ông chồng quyền cao chức trọng, lắm công nhiều việc thường bỏ bê gia đình như tôi vẫn thường đọc trên báo hay chứng kiến trong cuộc đời thường, chồng tôi ngày nào cũng về ăn tối cùng 3 mẹ con tôi, trong bữa ăn, anh sẽ hỏi cặn kẽ chuyện trường lớp của con, hỏi cả những rắc rối mà con gặp phải trong quan hệ bạn bè hay xa hơn là những ước mong của con trong tương lai. Mỗi lần ngồi yên lắng nghe ba bố con trò chuyện, tôi thấy hạnh phúc vô cùng và thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một gia đình tròn vẹn đến thế, đã cho tôi có một phúc phận lớn lao đến thế.
Vì không đi làm nên các mối quan hệ của tôi rất ít. Tôi chỉ biết đến chồng và 2 con. Toàn bộ thời gian tôi dành cho việc chăm sóc gia đình, thi thoảng đi shopping hoặc đánh bài với vài người bạn từ thời đại học. Tôi theo học nhiều khóa nấu ăn và làm bánh để giết thời gian. Tôi và chồng có một nguyên tắc rằng, tôi không bao giờ can thiệp vào công việc của chồng cũng như các mối quan hệ của anh. Thế nên, trong nhà tôi tuyệt đối không có chuyện nhân viên đến nhà xum xoe nịnh vợ sếp để lấy lòng, xin chị nói với anh thế này, nói với anh thế kia để cất nhắc em lên làm chỗ A, chỗ B… Cũng bởi vậy, tôi thường không biết chồng mình đang ở đâu, đang làm gì nếu anh không nói.
Tôi tôn trọng quyền tự do của chồng nhưng anh không làm vậy với tôi. Chồng cho thám tử đi theo tôi. Anh có trong tay lịch trình hàng ngày của tôi, hóa đơn mua hàng của tôi, tôi gặp gỡ ai, làm những gì, tiêu bao nhiêu tiền. Tôi không khó chịu với việc này, tôi cho rằng chồng yêu tôi nên mới làm vậy. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Chồng tôi làm vậy chỉ vì anh muốn kiểm soát tôi, vì anh là một ông chủ. Chưa chắc anh đã coi tôi là vợ thực sự nhưng phải đến khi bất ngờ nhận được đơn li hôn từ chồng, tôi mới nhận thức được điều đó.
Video đang HOT
Tôi chưa nói chuyện chồng tôi muốn li hôn cho bất cứ ai biết. Hàng đêm, tôi đóng kín cửa để khóc một mình. Các con trai vẫn nghĩ rằng bố chúng đang đi công tác và rồi bố sẽ lại về với quà lớn quà nhỏ trên tay. Tôi tìm một công ty thám tử trên mạng, đề nghị họ theo dõi chồng tôi. Đây là việc mà trước đây, tôi không bao giờ nghĩ tới và cả bây giờ, khi làm điều đó, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng bởi nếu chồng tôi biết được chuyện đó thì có Chúa mới biết anh sẽ làm gì đối với tôi.
Tôi không còn cách nào để níu giữ cuộc hôn nhân này (Ảnh minh họa)
Chỉ vài ngày sau, tôi đã biết lí do vì sao chồng bỏ tôi. Quả đúng là chồng tôi có nhân tình. Mà không chỉ đơn giản là nhân tình, chồng tôi yêu cô ta say đắm và cô ta đang mang thai. Cái thai có lẽ là của chồng tôi và có lẽ đó là lí do lớn nhất cho việc chồng tôi quyết định li hôn.
Nhân tình của chồng là một phụ nữ trẻ. Cô ta rất xinh đẹp. Hẳn rồi, phải vậy thì mới khiến chồng tôi chú ý tới. Cô ta còn là một người rất giỏi. Cô ta không phải là một bình hoa di động. Cô ta là một phụ nữ đẹp, thông minh, có đầu óc. Cô ta lại không cần tiền của chồng tôi. Nghĩa là giữa họ tồn tại tình yêu thực sự. Dù không muốn nhưng tôi phải thừa nhận rằng cô ta hơn hẳn tôi. Tôi đã là mẹ của 2 đứa con, vẻ ngoài dù có cố phấn son trang điểm, dùng đồ hiệu, đồ đắt tiền đến thế nào, tôi cũng không thể che đi những nếp nhăn của tuổi già.
Tôi không biết mối quan hệ giữa chồng tôi và cô ta đã kéo dài được bao lâu. Chồng tôi là người quyền lực và có phần phong kiến. Anh không bao giờ động tay chân vào việc nhà, chồng tôi luôn cho rằng đó là việc của phụ nữ, vậy mà anh lại đi chợ, cẩn thận chọn từng thức quả, từng loại sữa, và cô ta đi bên cạnh cười rạng rỡ. Chồng tôi cũng rạng rỡ như vậy. Đó là thứ rạng rỡ tự nhiên mà tôi biết chỉ có tình yêu mới có thể đem lại. Tôi thấy họ cùng nhau đi chọn đồ cho trẻ con. Chồng tôi hẳn là mong chờ đứa trẻ này lắm. Đứa trẻ do người phụ nữ anh yêu thương sinh ra.
Tôi và 2 con từng là gia đình của anh nhưng giờ có lẽ đã không còn như thế nữa. Tôi không cam tâm để cuộc hôn nhân của mình bị tan vỡ, nhất là khi lỗi không thuộc về tôi. Chính chồng tôi mới là người ngoại tình, tại sao anh lại có quyền đề nghị li hôn với tôi? Đó là điều quá nực cười. Tôi ghen với nhân tình của chồng. Cô ta giật chồng tôi khỏi tay tôi quá dễ dàng. Tôi không thể thua cô ta. Chồng tôi là người làm kinh doanh, rất coi trọng hình ảnh của mình, tôi sẽ phá tan hình ảnh của anh nếu anh vẫn khăng khăng li hôn. Một người vợ bị chồng bỏ để đi theo nhân tình thì tất nhiên, người vợ mới là người được dư luận bảo vệ.
Tôi đã nghĩ tới cách đó, tôi cũng đã nói với chồng mình như vậy. Anh nói nếu tôi đồng ý li hôn, anh sẽ cho tôi 30 tỷ, 1 căn hộ cao cấp, 1 xe ô tô, 1 khu nghỉ dưỡng và cả 1 khách sạn cao cấp, đồng thời sẽ chu cấp tiền nuôi con đầy đủ, còn nếu không, tôi sẽ không có gì cả vì mọi tài sản đều đứng tên anh. Anh nói thêm, anh sẵn sàng bỏ hết việc kinh doanh để lấy nhân tình và sống một cuộc đời bình lặng với cô ta nên nếu tôi muốn làm tanh bành mọi chuyện thì tôi có thể làm thoải mái. Tôi đờ người. Tôi không hề nghĩ rằng chồng tôi lại yêu cô ta tới mức có thể từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cả cơ nghiệp mà anh đã vất vả gây dựng lên. Hóa ra, khi yêu thực lòng, người ta có thể làm được những chuyện không tưởng như vậy.
Tôi lại nghĩ đến chuyện gặp nhân tình của chồng để cầu xin cô ta, xin cô ta đừng đồng ý lấy chồng tôi để anh từ bỏ ý định li hôn. Con trai của tôi cần có bố và tôi cũng cần có chồng, cho dù anh không yêu tôi cũng được nhưng tôi không thể chịu đựng được việc chồng bỏ tôi để đến với người phụ nữ khác. Nhưng nếu cô ta cũng từ chối lời cầu xin của tôi thì tôi biết phải làm gì? Bạn tôi nói, hãy chấp nhận li hôn và nhận lấy những gì chồng tôi nói sẽ cho tôi rồi yên phận để nuôi con bởi đó là lựa chọn tốt nhất, an toàn nhất và khôn ngoan nhất.
Chồng tôi vẫn hàng ngày gọi điện nhắc tôi về việc kí tên vào đơn li hôn để có thể đưa đơn ra tòa, thực hiện các thủ tục cần thiết trong thời gian sớm nhất. Anh đã dọn về nhà nhân tình ở. Tôi không còn cách nào để níu giữ cuộc hôn nhân này, lẽ nào, đã đến lúc tôi phải buông tay thực sự?
Theo 24h
Em đã làm con tim anh rỉ máu suốt 13 năm
Anh yêu em biết nhường nào, cô đơn, quay quắt trong nỗi nhớ em và tha thiết mong em quay về. Nhưng em đâu có nghe thấy tiếng anh, em chỉ nghe thấy tiếng gió biển cùng cuộc sống tấp nập nơi phồn hoa mới. Tình yêu này đã chấm dứt từ ngày em lên xe hoa với hai từ đúng nghĩa của nó vì nay em là của người khác. (Hieu)
From: Nguyen Duc Hieu
Sent: Thursday, October 28, 2010 1:41 PM
Anh đã đọc dòng tâm sự của em rồi, anh rất hiểu em vì chúng ta đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, dù thời gian đó đã rất lâu, nhưng tình em thế nào, anh đã hiểu.
Em ơi, sâu thẳm trong tim anh, anh biết chúng ta gặp lại đâu có để được gì, chỉ làm hai đứa thêm buồn và khổ đau khi nhớ lại chuyện cũ. Nhưng em biết không, con người đôi khi biết yêu là sẽ ngang trái, sẽ làm thêm khổ đau nhưng sao vẫn yêu?
Cũng như tình anh và em thôi, biết gặp lại nhau chúng ta có làm thay đổi được gì khi duyên tình hai đứa đã được ông trời sắp đặt, vì vậy khi gặp nhau làm hai đứa mình càng buồn hơn, cô đơn hơn như em từng nói. Nhưng với anh, sự chịu đựng thiếu em, cuộc sống không có em đã quen rồi, mà ngược lại anh đã tìm được niềm vui, niềm hạnh phúc đã mất từ lâu trong tình yêu em mà tưởng chừng như nó đã chết mãi mãi.
Em yêu thương của anh, mặc dù em đã có chồng và một gia đình, nhưng anh lại lần nữa xin lỗi em và người ấy cho anh được gọi em bằng câu yêu thương nhất như thế. Hãy để anh được sung sướng trong hạnh phúc như tưởng 13 năm đã quay trở lại. Anh yêu em biết nhường nào, cô đơn, quay quắt trong nỗi nhớ em và tha thiết cầu nguyện mong em quay về.
Nhưng em đâu có nghe thấy tiếng anh, mà chắc em chỉ nghe thấy tiếng gió biển cùng cuộc sống tấp nập nơi phồn hoa mới. Em không thể biết được, ngày đó có thể nói anh là sinh viên nghèo mới ra trường chỉ có tâm hồn trong sáng biết yêu em. Phải chăng chỉ vì chữ "quá" mà người xưa từng nói: bất cứ cái gì quá cũng không tốt, do vì đã quá yêu em mà không biết được xung quanh đang thay đổi thế nào, em cần gì, vì thế mà một lần anh đã sai lầm và sai lầm đó đã làm mất em mãi mãi.
Em ơi, em từng nói và anh cũng từng cầu nguyện: Kiếp sau ta gặp nhau, nhưng hai chữ "kiếp sau", em tin điều đó không? Đó chỉ là lời bao biện và một chút động viên an ủi như lời trăng trối cuối cùng của người sắp khuất mà thôi. Ở đời này đã có người nào nói kiếp trước tôi đã là vợ hay chồng của ai chưa em, nên khi gặp nhau rồi đừng nói như vậy nghe em, anh thấy não lòng lắm.
Khi xưa em đi, anh còn nhớ từng lá thư em viết trên khổ giấy A4, trải lòng tâm sự trên những dòng bút bi nguệch ngoạc nhoè nước mắt, mỗi phong bì đóng căng tròn toàn chữ, sao em vẫn không thay đổi mà dừng bước đi để giờ đây hai đứa xa nhau, khi gặp nhau rồi nhìn nhau như người xa lạ. Nhìn thấy em muốn ôm em vào lòng nhưng như có thần giao cách trở. Sao em nói còn yêu anh, thương anh sao em đã không chủ động ôm anh, ôm một tình yêu gầy gò ốm yếu mà lâu rồi có cơ hội được chăm chút tình yêu thương cho nó? Lời này gặp em nay anh mới dám nói ra.
Em yêu thương, anh yêu em nhiều lắm em có biết không? Nhưng tình yêu này, tình yêu giờ đây thực sự không phải của hai đứa, nó đã chấm dứt từ ngày em lên xe hoa với hai từ đúng nghĩa của nó vì nay em là của người khác. Cũng như thời đại này khác thời đại của thập niên trước, viết thư cho nhau trên trang giấy trắng như tâm hồn hai đứa còn trong trắng.
Giờ đây viết cho nhau trên trang giấy điện tử thì đâu thấy nước mắt ai đang rơi trong tâm hồn yếu đuối, con chữ đâu có nhoè nhoẹt nước mắt để làm em cảm động. Anh yêu em phải chăng chỉ để lại trong em một chút tình đến cuối đời. Nhưng anh thì khác, con người anh khác, chỉ muốn hét thật to cho bầu không khí vỡ tan, cho cả thế giới biết rằng anh yêu em, nhưng lại không muốn em biết anh còn yêu em nhiều đến thế.
Em ơi, 19/10 em đi rồi, em lại xa gia đình xa nơi em đã từng sinh ra mà từng gọi là quê hương. Còn anh cảm thấy như mất em một lần nữa, mỗi sáng đi làm hay chiều về nghe "Khúc hát sông quê" lại thấy lòng nhớ em đến cồn cào, bỏng rát. Anh chỉ ước muốn, một ước muốn thật giản dị với anh và một ước muốn thật đơn giản với em là hãy đừng xa anh nữa nhé. Mặc dù chỉ cần nghe thấy giọng nói của em hay những con chữ qua messenger nhảy múa là anh thấy hạnh phúc vô bờ rồi.
Em đừng nghĩ, nếu không liên lạc nữa sẽ làm anh không buồn, không nghĩ, mà sẽ làm anh thấy bơ vơ như một đứa trẻ đang bị bỏ rơi. Hãy vì chút tình anh mà chiều anh em nhé, anh tha thiết với em đấy. Thêm nữa, anh mong mỏi hai đứa trong cuộc sống vui buồn, anh sẽ thường xuyên email cho em, anh sẽ gắn những lá thư sau này thêm chút màu hồng như hoa hồng hay hoa đào vào đó để em cảm nhận như là mùa xuân đang đến bên em, để em thấy hạnh phúc hơn.
Em ơi, anh yêu em. Anh chúc em một buổi tối hạnh phúc bên gia đình em nhé. Còn anh cứ mỗi tối về anh sẽ qua cầu Vĩnh Tuy để ngắm nhìn những đoạn đường hay khúc cua mà anh đã cùng em sánh bước bên nhau đi qua. Và không có hạnh phúc nào bằng hạnh phúc khi cảm nhận có em ở bên, mặc dù em đã xa và rất xa.
Mong gặp lại em yêu. Hôn em thật nhiều.
Theo Vnexpress
Nếu có kiếp sau, em xin trả nợ anh Tại sao em lại trao đời con gái cho người em không yêu? Đáng lẽ em phải dành điều đó cho người em luôn nghĩ em sẽ lấy làm chồng, là anh. Em đã sai rồi. Em xin lỗi anh, dù hết cả đời này em có làm gì đi nữa cũng không thể chuộc lại được lỗi lầm này. Kiếp này em...