Chồng ơi, em muốn được “yêu”
Đã mấy năm nay, tôi chỉ được nhận sự ban ơn của anh khi tôi muốn…
Khi bắt đầu viết câu chuyện của mình, tôi không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào… chỉ biết rằng, tôi muốn được chia sẻ nó hơn là giữ trong lòng một mình.
Cuộc sống sẽ thay đổi khi bạn có những đứa con và những mối lo toan trong gia đình. Giờ đây giữa tôi và chồng dường như có một khoảng cách vô hình nào đó. Chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn giúp đỡ nhau, chia sẻ với nhau mọi việc như những người bạn… nhưng tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh đối với gia đình.
Anh không còn dành cho tôi sự quan tâm, sự ân cần như trước nữa. Chúng tôi cũng không còn có những giây phút thăng hoa trong cuộc sống chăn gối vợ chồng. Cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo nghĩ khiến những giây phút bên nhau chỉ còn là cảm giác mệt mỏi, chán nản…
Tôi hiểu rằng, anh là người đàn ông tốt nhất dành cho tôi nhưng tôi cũng thèm khát được có lại cảm giác yêu và được yêu. Cuộc sống càng mệt mỏi, người ta càng muốn có được một tình yêu như thế. Liệu tôi có đòi hỏi quá cao đối với người đàn ông của mình không?
Tôi giờ chỉ biết cho đi mà không hề được nhận lại. Chồng tôi nghĩ rằng, tôi làm vợ đương nhiên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phục vụ gia đình. Phải chăng tất cả những người đàn ông đều trở nên như thế khi người phụ nữ đã thuộc quyền sở hữu của họ?
Đêm nay lại là một đêm tôi thấy mình lẻ loi. Tôi thèm được anh ôm vào lòng, thèm cảm giác ngày mới lấy nhau: “Anh không thể ngủ được khi không có em nằm cạnh”. Giờ tất cả đi đâu mất rồi…?
Video đang HOT
Tôi cứ chờ… vậy mà một tháng rồi anh cũng không tìm tôi. Buổi trưa, tôi tranh thủ một buổi về nhà hy vọng vợ chồng sẽ dành cho nhau những ngọt ngào, âu yếm, vậy mà anh vẫn hờ hững, thờ ơ như người xa lạ.
Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? (Ảnh minh họa)
Tôi chẳng biết sẽ phải làm gì nữa? Tôi yêu anh nhưng sức chịu đựng của người phụ nữ 28 tuổi cũng có giới hạn.. Đã mấy năm nay, tôi chỉ được nhận sự ban ơn khi tôi “muốn”, tôi không hề có được cảm giác anh “đòi hỏi”… Tại sao vậy anh?
Tôi vẫn là một người phụ nữ hấp dẫn, anh cũng không hề có ai khác ngoài vợ, tôi biết rất rõ điều đó… và chúng tôi đều đã cố gắng trao đổi để cải thiện nó nhưng chưa bao giờ khắc phục được.
Anh là người đàn ông yêu vợ, thương con nhưng quá khô khan… Có thể do chúng tôi quá chênh lệch nhau về tuổi tác? Có lẽ không phải, chỉ đơn giản là do anh thôi…
Đàn ông 40 tuổi đâu phải là đã già hả anh? Đã 5 năm kể từ ngày lấy nhau, được nửa năm đầu tình cảm mặn nồng, còn dần dần chúng tôi yêu nhau thưa thớt rồi mất hẳn… Tôi chỉ muốn yêu anh và được anh yêu, chẳng nhẽ điều đó khó quá sao anh?
Năm năm nay tôi chưa bao giờ làm sai điều gì nhưng tôi không dám chắc chắn mình có thể giữ được nó bao lâu nữa. Tôi thèm một bờ vai rắn chắc, thèm một cái ôm chặt… khi trái tim tôi thực sự đang rỉ máu.
Tôi chỉ muốn được là vợ ngoan của anh, mãi mãi yêu anh… “Trái tim em tuy mềm yếu nhưng khi cần, nó cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua những phút chống chếnh nhất”.
Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? Cuộc sống có quá nhiều bất ngờ… và đôi khi tôi chỉ muốn yên bình bên anh và các con. Vậy mà ông trời cứ luôn luôn thử thách lòng kiên nhẫn của con người vậy sao?
“Lặng thầm một mình em đêm nay mưa nhiều…”. Nhiều khi tôi cứ tự hỏi rồi khóc một mình khi nghĩ về chuyện vợ chồng sao lại trở nên như vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng ơi em muốn...
Rôi cũng có khi, Hoa "bốc lửa" vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm "chia loan, rẽ phụng" đêm ây...
Đi làm vê, Hoa tung vèo chiêc túi xách vào môt góc rôi nằm duôi thẳng trên ghê, giơ tay túm lây tay chông, níu xuông, giọng thêu thào yêu ớt: "Anh ơi! Em sắp phải viêt lại di chúc cho anh rôi. Anh nhớ, lúc em đi rôi, anh phải yêu thương con, nêu lây vợ khác phải vạch ra những điêu khoản đê vợ hai của anh thương con....", Quân vừa câm chiêc quạt giây, vừa phây nhẹ cho vợ, vừa gât gù: "Được rôi, duyêt tât, anh biêt rôi. Chăm con, lây vợ hai... Em cứ yên tâm...". Rôt cuôc thì chiêu nào vợ cũng ca cái "bài ca di chúc" vì công viêc ngâp đâu, khiên cô mêt mỏi, thở không ra hơi. Hoa cứ vê đên nhà là nằm dài đuôn nũng nịu chông môt lúc rôi lăn quay ra ngủ, đê mặc hai bô con Quân lúi húi băm băm, chặt chặt trong bêp rôi âm ỏm, đùa nhau trong phòng tắm.
Nhiêu lúc đảm nhân thay vai trò nữ công gia chánh, chăm lo cho con xong xuôi, Quân đây cửa phòng thây vợ ngủ như không biêt trời đât gì Quân thây vừa buôn, vừa thương. Nhiêu lúc Quân không hiêu với kiêu ham hô công viêc và thăng tiên như vợ ngoài viêc đê rước "cục nợ" mêt mỏi vê nhà, cơ thê thì ngày càng gây mòn, xuông sắc thì Hoa tìm được niêm vui gì... Nhưng rôi với Quân "nhât vợ, nhì trời", anh mặc kê vợ thích công hiên, thích phân đâu, thi đua gì Quân đêu hùng dũng cô vũ, đông viên, hô trợ vợ viêc nhà và đôi khi chỉ nhắc nhở vợ: "Lúc nào em thây quá sức, thây mêt mỏi thì ném tât đi, có anh nuôi rôi, em đừng cô tự kỉ ám thị nghĩ rằng mình ăn bám mà phải lao tâm khô tứ". Thây vợ gât đâu không biêt bao nhiêu lân nhưng tuyêt nhiên chưa bao giờ Quân thây vợ buông tay, chỉ than thở thê thôi chứ đừng hòng nói câu: "Anh ơi em bỏ viêc". Quân cứ khâp khởi mong chờ nhưng càng chờ thì cuôi cùng cái anh nghe được từ ngày này sang ngày khác chỉ là "bài ca di chúc" của vợ.
Trước đây, Quân là người bị cuôn vào công viêc, cứ mỗi bận thứ bảy hay chủ nhật Hoa phải ở nhà môt mình "đánh vât" với đứa con còn chưa đây. Xong xuôi viêc nhà, cho con ăn là Hoa lại tút tít nhắn tin:"Hai mẹ con chờ bê hạ vê, lâu quá nên đánh chén và ngủ mât rôi", chỉ thê thôi Quân lại có cơ hôi được giãn toàn bô cơ mặt vôn đang nhăn nhó vì công viêc không như ý. Rôi Hoa cũng đi qua giai đoạn "con mọn". Con đên trường, Hoa nhớ viêc, nên chủ đông chia sẻ mong ước của mình "được làm viêc cho thỏa những ngày bị bó chân".
Nghĩ trước đây mình vùi đâu vào viêc, trong khi vợ ôm con môt mình, ngôi chông cằm mong chông vê nên Quân nghĩ bây giờ đên lượt mình "phò trợ" vợ. Nhưng rôi có lẽ Quân càng bù đắp cho vợ thì vợ càng phát mêt! Lắm tối, ngôi ngắm vợ ngủ sau khi làm nũng: "Chông ơi em muôn uông nước" "Chông ơi em muôn bóp vai" "Chông ơi em muôn ăn cháo gà"... Quân chỉ muôn vợ buông tât đê có thê ôm vợ nằm cùng nhau xem môt bô phim hay đọc chung môt cuôn sách tùy thích. Nhưng gạt bên này, thì vướng bên kia, hai năm qua đi, Hoa bắt đâu trở vê nhà và bắt đâu ca "bài ca di chúc". Lắm hôm rảnh rôi đưa vợ đi mua được mây bô váy mới, hôm sau vợ lại thêu thào: "Anh nhớ bảo vợ hai của anh, em di chúc cho cô ây mây bô váy mới", lúc đâu con chưa quen, Quân giân vợ ra mặt, nhưng sau thì cứ gât gât, làm vẻ hài hước tán đông đê trọc vợ đang nằm lim dim con mắt giả vờ điêu bô sắp chêt.
Rôi cũng có khi, Hoa "bốc lửa" vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, khẽ khàng ghé sát lại gân vợ khều khều, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm "chia loan, rẽ phụng" đêm ây đê khỏi quây quả chông, còn mình vào phòng ngủ dành cho khách uông thuôc và nằm lì trong đó, hôm sau lại thây nhí nhảnh chân sao, vui vẻ bước ra. Quân chẹp miêng: "Thoát được môt ngày chông ơi em muôn nhưng anh lại thây khô quá, lại thây nhớ mới chêt chứ"... Quân cười hi hi nheo mắt nhìn vợ, với Quân vân là "nhât vợ, nhì trời", ý của vợ là nhât nhưng vân thâm mong...
Đưa tay vuôt nhẹ gương mặt vợ, Quân thì thâm: "Em, em, dây ăn cơm đi nào rôi ngủ tiêp", Hoa mơ màng vươn vai rôi vòng tay ôm lây cô chông kéo xuông hôn chụt vào má Quân rôi vẻ như tư lự:"Chông ơi...", Quân nhanh nhảu: "Em muôn gì? Cháo, thuôc, nước hay...", Hoa đưa ngón tay trỏ lên ngang miêng chông, cắt lời: "Em muôn giảm viêc, thôi chức, làm nhân viên quèn đê vê nhà sớm, nâu cơm, đi chơi, hôn con và thương chông". Quân chạy vòng vòng quanh vợ, hét toáng lên: "Anh thích nhât câu em muôn này của em" rôi bê bông vợ lên hôn lây hôn đê: "Anh hôn cho cu Tí"...
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Say nắng" người yêu của bạn thân Ai mà nói trước được bạn sẽ không bị "cảm nắng" với bạn trai của cô bạn thân nhất với mình? Vậy nếu bạn rơi vào tình huống khó xử đó, bạn sẽ hành động thế nào? Không nên gây ấn tượng với anh ta Bạn cần nhớ rằng anh ấy là người yêu của cô bạn thân. Bạn không nên gây ảnh...