Chồng hết buông lời cay đắng sau nhiều năm để vợ gồng gánh gia đình
Nhiều năm trước, mỗi lần tôi góp ý về công việc của chồng hay có đề xuất kinh doanh, anh đều nói một câu ‘đàn bà các cô thì làm được gì?’.
Câu nói anh cho là “cửa miệng” nhưng lại là sự xúc phạm lớn với phụ nữ nhất là người làm vợ như tôi. Hơn 5 năm bên nhau, chúng tôi vẫn chưa có con cái bởi cả hai vợ chồng đều khó. Vì vất vả chạy chữa khắp nơi, tôi gác lại công việc của mình, chấp nhận làm nhân viên văn phòng lương mấy triệu để chăm sóc sức khỏe. Chồng tôi khi đó là trụ cột gia đình.
Trong khi bạn bè chỉ có mức lương vài triệu thì anh đã có thu nhập vài chục triệu. Thưởng Tết của anh gấp 5-10 lần người ta.
Vì chưa có con cái, tiền bạc chúng tôi cũng rủng rỉnh. Hai đứa chi tiêu không biết tiết chế vì cuộc sống không chật vật như những đứa bạn gánh trên vai mấy miệng ăn và việc học hành của các con.
Không thể ngờ chồng lại coi thường vợ như vậy. Ảnh minh họa.
May mắn, sau nhiều năm chạy chữa, tôi cũng mang bầu và sinh con. Cũng thời gian đó, dịch Covid-19 bùng phát, công ty của anh bị ảnh hưởng rất nhiều. Từ người có tiền của, anh trở nên khó khăn khi công ty liên tục nợ lương.
Sau nhiều tháng không trụ vững, anh chọn nghỉ việc. Những tưởng sau đó anh sẽ tìm được một công việc mới nhưng suốt 3 năm trời, anh nghe bạn bè mải mê với những con số, chơi chứng khoán… Anh nuôi hi vọng làm giàu từ đó.
Việc làm giàu của anh lúc được lúc mất nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tay trắng. Anh còn mang theo số nợ lớn. Ở nhà, anh cũng không quan tâm đến con nhiều bởi còn bận “nghiên cứu”. Tôi giục anh đi xin việc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình nhưng do ở nhà quá lâu, anh không còn tự tin với khả năng của mình.
Sau đó, anh cũng thử sức vài chỗ nhưng chỉ làm được một vài tuần hoặc 1, 2 tháng là nản. Một là công việc không suôn sẻ, hai là đầu óc anh không để ở nơi đó nên không chuyên tâm làm tốt được.
Không chỉ sức khỏe, tinh thần của chồng cũng sa sút nghiêm trọng. Anh dễ nổi cáu, dễ tổn thương. Ngần ấy thời gian, tôi dù vất vả cũng không dám than vãn một lời, sợ động vào tự ái của anh. Anh sẽ cho tôi là người vợ coi thường, khinh bỉ chồng.
Khi lao động bằng trí tuệ không thể giàu có, anh nghĩ đến các trò may rùi. Anh lao vào cờ bạc, cá độ còn tôi gánh trên vai khoản nợ của anh. Dù vậy tôi vẫn tự nhủ phải cố gắng vì con. Tôi phải nai lưng kiếm tiền. Ngoài xã hội, tôi hết mình phấn đấu cho sự nghiệp. Về nhà, tôi hết mình cố gắng làm người mẹ ân cần với con. Ai cũng khen tôi có sức khỏe tốt, làm việc không biết mệt.
Thực ra, tôi rất mệt nhưng phải cố. Tôi không dám than, không dám kêu dù chỉ một lời.
Video đang HOT
Đàn ông các anh khi sự nghiệp sa sút sẽ khó lòng đứng dậy bởi những mặc cảm bản thân, những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng phụ nữ chúng tôi cần mạnh mẽ bởi trong đầu họ, gia đình, con cái là điều quan trọng nhất.
Tôi không tự khen mình, cũng không phải quá đề cao phụ nữ. Nhưng nếu cánh đàn ông cho rằng phụ nữ không làm được việc lớn thì các anh đã sai. Sinh con, chăm con, đi làm kiếm tiền, nội trợ, gồng gánh gia đình…, tất cả những việc đó đều đổ lên đầu người phụ nữ. Nếu các anh là anh hùng thì phụ nữ sẽ là những “siêu anh hùng”, “anh hùng của anh hùng”.
Bây giờ, sau mấy năm tôi một mình gồng gánh kinh tế gia đình, lo cho con cái, chăm sóc cả nhà chồng không một lời oán than, anh đã thừa nhận tôi giỏi. Anh cũng không dám buông lời cay đắng, xúc phạm vợ như trước. Bởi anh biết, mỗi việc đến tay tôi, tôi đều làm rất tốt. Tôi giữ chức vị cao trong công ty, thu nhập lo cho cả nhà, chăm sóc con cái, làm mọi việc trong nhà không cần đến giúp việc. Tôi còn gánh trên vai khoản nợ vì chơi bời, làm ăn thua lỗ của chồng.
Tôi có thể không phải người tài giỏi nhưng tôi luôn nỗ lực hết mình, phấn đấu vì mục tiêu chung là gia đình. Tôi không dễ dàng nhụt chí, yếu đuối, chán nản buông bỏ và ỷ lại vào người khác bởi còn rất nhiều người đang hi vọng nơi tôi.
Vậy cho tôi hỏi chồng, hỏi cánh mày râu, đàn bà chúng tôi thực sự làm được gì? Các anh đã làm được như chúng tôi chưa?
Vì câu nói này, tôi khiến mẹ chồng giận dỗi, bê bát ăn cơm riêng
Tôi và mẹ chồng từng là "cạ cứng" trong mọi chuyện. Nhưng giờ đây, mối quan hệ này hoàn toàn đổi khác.
Mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu là câu chuyện muôn thuở. Nhưng tôi chưa từng nghĩ là nó lại xuất hiện trong gia đình tôi, với chính tôi.
Mẹ anh là giáo viên cấp 2 của tôi. Nói chung mối quan hệ của tôi và mẹ chồng chỉ đơn thuần là giáo viên và cô học trò với học lực bình thường, không có gì đặc biệt.
Mãi cho đến khi vợ chồng tôi sắp cưới nhau, tôi và mẹ mới có nhiều tương tác.
Tôi nhận ra, tôi và mẹ có rất nhiều điểm chung, đấy là điều may mắn của tôi. Mẹ nấu ăn rất ngon, tôi cũng là túyp người thích vào bếp. Mẹ thích đi du lịch và tôi cũng vậy.
Hai mẹ con thường cùng nhau đi mua sắm... Và còn rất nhiều điểm chung khác nhưng điều quan trọng nhất, đó chính là chúng tôi đều rất yêu thương chồng tôi.
Điểm chung ấy chính là mấu chốt nảy sinh vấn đề. Chồng tôi là con một, đích tôn của cả dòng họ. Vì vậy, anh như "cái rốn vũ trụ" ở trong nhà.
Từ nhỏ đến lớn, việc gì cũng đến tay mẹ. Con đường sự nghiệp của chồng cũng là một tay mẹ chồng tôi tính toán.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản, mẹ nào mà chẳng thương con. Việc mẹ chồng dồn hết tâm sức cho đứa con trai duy nhất của bà cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng tôi dần nhận ra rằng, chính sự bao bọc thái quá khiến chồng tôi mất đi tính tự lập. Chuyện bé, chuyện lớn trong nhà đều muốn hỏi mẹ.
Chuyện riêng của hai vợ chồng lúc nào cũng qua loa, lúc thì "em hỏi bà nội xem" hoặc "tùy em quyết".
Không khí gia đình hiện rất căng thẳng vì mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng (Ảnh minh họa: Flexible).
Mặc dù tôi thấy không ổn lắm, vẫn chưa có chuyện gì quá to tát cho đến khi...
Chuyện xảy ra lúc tôi nghỉ sinh em bé đầu lòng. Công việc của chồng tôi là quản lý một nhà hàng nhỏ cho người quen. Bỗng nhiên, chồng nghỉ làm.
Tôi hỏi nguyên nhân, chỉ thấy chồng trả lời qua loa là do tình hình kinh doanh của nhà hàng trì trệ, đang dần lỗ vốn nên anh tìm việc khác.
Công việc có lúc này lúc kia, thấy không phù hợp thì đi. Nhưng điều tôi lo lắng là bản thân đang trong quá trình nghỉ sinh, kinh tế gần như chỉ dựa vào chồng.
Thời gian đấy, anh ở nhà và... đợi mẹ tìm việc cho thông qua các mối quan hệ của mẹ. Nhưng đợi một tháng, 2 tháng rồi 3 tháng, chồng tôi vẫn ở nhà, chưa có chỗ nào nhận hồ sơ xin việc của anh. Tôi bắt đầu sốt ruột.
Tôi thủ thỉ với anh, gợi ý tìm công việc ở ngành khác mà anh cảm thấy hứng thú rồi bắt đầu lại. Chủ động rải CV xin việc trực tuyến vài chỗ, có thể thử vị trí nhân viên để tìm kiếm thêm cơ hội.
Nghe thấy ý định của tôi, mẹ chồng gạt phăng đi: "Việc gì phải rải hồ sơ xin việc? Mẹ đang liên hệ bên nhà hàng quen để cho làm quản lý, không tội gì đi làm nhân viên".
Mẹ còn nói thêm lý do khiến chồng tôi nghỉ ngang công việc trước đây chính là do mẹ bảo nghỉ. Đơn giản chỉ vì có nhiều người nói ra, nói vào vị trí của chồng tôi. Mẹ xót con mẹ nên kêu anh nghỉ, không cần suy nghĩ nhiều.
Đến đây tôi mới tá hỏa. Mẹ dường như đang sống hộ luôn cuộc sống của chồng tôi. Tôi trách mẹ một, buồn chồng tôi 10.
Nếu là người có chính kiến, bản lĩnh, anh phải tự quyết định công việc của mình. Anh phải biết lo lắng cho cuộc sống của vợ con anh.
Mẹ bảo anh nghỉ việc là anh nghỉ. Thế anh nghỉ việc, mẹ anh có nuôi vợ con anh thay anh được không?
Đành rằng chấp nhận mẹ thương anh vô điều kiện. Nhưng tình thương mù quáng khiến anh dù đã là thanh niên có vợ vẫn quen với việc để người khác sắp đặt mọi thứ.
Nghe có vẻ vô lý nhưng sự thật đang diễn ra trong chính gia đình tôi.
Tôi không còn thủ thỉ với chồng mà xin được nói lòng mình với mẹ. Mong mẹ để cho con trai tự lập, đừng can thiệp vào cuộc sống của con, đừng điều khiển con như đứa trẻ lên 3.
Ở tuổi mẹ, hãy vui vẻ đi cà phê với bạn bè, hưởng những thú vui mà mẹ muốn. Hãy để chúng con được tự quyết định cuộc sống riêng.
Tôi bắt buộc thể hiện quan điểm của mình, làm căng một lần mong được giải quyết triệt để vấn đề này, để chồng mình học cách tự lập và có tiếng nói.
Mẹ cho rằng, tôi đang lên lớp mẹ. Mẹ nói tôi làm quá vấn đề, việc mẹ lo cho con trai không có gì là quá đáng.
Mẹ không nói chuyện với tôi một tuần nay. Cứ đến bữa cơm, mẹ lại bê bát ăn riêng.
Mặc dù rất yêu tôi, chồng tôi cũng thương mẹ mình. Đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng, tôi biết anh khó xử. Nhưng chính tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Hiện không khí gia đình rất căng thẳng. Dù vậy, tôi vẫn không thay đổi quan điểm của mình.
Tôi còn muốn sau này ổn định kinh tế sẽ ra ở riêng. Chỉ có như vậy, chồng tôi mới tự lập, tự lo, có trách nhiệm hơn và ít chịu sự điều khiển của mẹ.
Liệu suy nghĩ và hành động của tôi như vậy có đúng không? Hay do tôi quá nhạy cảm khi vừa sinh em bé?
Tôi cần làm gì để có tiếng nói chung với mẹ, không khí gia đình bớt căng thẳng và chồng tôi bớt khó xử?
Nhờ quên tài liệu, người đàn ông phát hiện ra bí mật của vợ Chúng tôi lấy nhau không phải vì tình yêu từ hai phía, mà là vì thấy hợp nên ở bên nhau. Anh Trương cảm thấy mình nên buông tay vì tất cả mọi thứ đều không phải là của mình (Ảnh minh họa) Sau một thời gian kết hôn, anh Trương nhận rằng đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn....