Chồng của bạn thân là người mà cô ấy dùng mọi thủ đoạn để cướp từ tay tôi
Tôi thương nhiều hơn là trách anh. Thế nhưng, tình thương đó không thay đổi được sự thật anh đã phản bội tôi.
Người ta vẫn nói rằng gieo nhân nào sẽ gặt quả ấy nhưng tôi thấy nhiều khi quả báo cũng bỏ sót ai đó nên ở đời vẫn có những người luôn sẵn sàng làm việc trái lương tâm.
Đến hôm nay, khi ngồi ở đây viết lại câu chuyện của chính mình thì sự việc từng khiến tôi gần như gục ngã đó đã trôi qua gần 5 năm rồi. Khoảng thời gian đủ để chữa lành vết thương lòng năm đó nhưng cũng đủ để khiến tôi hiểu rằng dù có uất hận thì tốt hơn hết là hãy cứ nhẹ lòng đi.
Tôi và Kiều là cặp bạn thân thiết với nhau từ hồi học cấp 2. Lên đại học tuy mỗi đứa học một trường nhưng chúng tôi vẫn thuê chung một phòng trọ. Hai đứa con gái xa nhà sống chung với nhau ở mảnh đất phồn hoa, ít ra còn có thể nương tựa vào nhau.
Đến khi học năm cuối, tôi đã tìm được công việc ổn định trong khi chỉ còn vài tín chỉ nữa là đủ điều kiện tốt nghiệp. Sau khi thực tập tại một công ty, tôi cũng may mắn được nhận vào đó làm nhân viên chính thức.
Cùng thời điểm đó, Kiều đang phải học lại khá nhiều môn và nguy cơ cao khó tốt nghiệp đúng thời hạn. Dù tôi đã nhắc nhở Kiều nhiều lần nhưng cô ấy dường như không quá đặt nặng tâm trí vào việc học hành.
Cũng vào khoảng thời gian đó, người yêu từ thời cấp ba của tôi cũng quyết định ra Hà Nội để khởi nghiệp. Chúng tôi tuy yêu xa nhưng tình cảm sâu đậm, vốn dĩ ở quê hai nhà đều biết nhau cả rồi. Trong tâm trí của cả hai đứa đều chỉ đợi công việc ổn ổn một chút chúng tôi sẽ nên vợ thành chồng.
Người yêu tôi tên Quang, Kiều biết qua những tâm sự của tôi. Và hai người có gặp nhau vài lần khi anh qua đón tôi sau khi tôi đi chơi cùng lớp. Kể từ ngày chuyển ra Hà Nội, anh thường xuyên qua phòng trọ của hai đứa tôi. Lúc thì dọn dẹp hộ cái nọ, khi thì sửa chữa hộ cái kia.
Mặc dù Kiều biết chúng tôi đã tính đến chuyện trăm năm nhưng tôi vẫn luôn rất giữ ý tứ, không để anh qua đêm tại phòng trọ. Tôi không muốn bạn mình phải khó xử. Tuy vậy nhưng cứ cách ngày, anh lại qua chỗ chúng tôi một lần. Lần nào cũng mua thêm đồ ăn vặt cho cả hai đứa nên dần dần anh và Kiều nói chuyện với nhau thoải mái hơn.
Video đang HOT
Tôi vô tư đến nỗi chưa từng nghĩ rằng mình không nên làm như vậy. Mãi cho đến một ngày, anh và Kiều gọi tôi ra nói chuyện và thông báo rằng Kiều đang có thai. Cái thai trong bụng cô ấy là con của anh.
Mọi chuyện bắt đầu từ đầu tháng trước đó, tôi về quê có việc gia đình. Đáng lẽ sẽ trở lại trong ngày hôm ấy nhưng vì vướng việc nên hai hôm sau, tôi mới lên thành phố. Khi quay lại, tôi có cảm giác dường như anh cố tránh né gặp tôi nhưng tôi chỉ nghĩ đơn thuần có lẽ do anh bận việc mà thôi.
Chẳng thể ngờ vào cái buổi tối hôm đó, Kiều biết rõ tôi không lên kịp nhưng khi anh qua, Kiều cố tình bảo anh vào đợi và rủ anh uống rượu. Tất nhiên mục đích của việc uống rượu là gì thì cũng đã xảy ra. Anh và Kiều phát sinh quan hệ với nhau.
Kể từ đó, Kiều liên tục ép anh phải có trách nhiệm với cô ấy và yêu cầu anh chia tay với tôi. Anh thì vẫn lần nữa vì tôi chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Anh không thể phũ phàng với tôi được. Hơn nữa vào thời điểm đó, anh không hề có tình cảm với Kiều.
Nào ai ngờ sau đó một tháng thì Kiều thông báo có thai. Chuyện đến nước này có lẽ anh hiểu giữa tôi và anh không thể cứu vãn được nữa rồi.
Sau đó, Kiều thú nhận với tôi rằng Kiều có tình cảm với anh từ lâu. Nhưng chuyện xảy ra cũng là do lỗi của tôi đã quá tin tưởng người yêu và quá vô tư với bạn mình. Trong quá trình anh qua chơi với tôi, Kiều nhận thấy tôi chẳng hơn gì cô ấy mà lại có một anh người yêu tốt như vậy.
Kể từ đó, Kiều chủ động nhắn tin với anh nhưng anh vẫn luôn chừng mực. Kiều không thấy nản mà vẫn luôn tìm mọi cách để có thể tiếp cận anh. Cuối cùng thì thời cơ của cô ấy cũng đến.
Tôi hỏi người bạn từng thân thiết như chị em với mình vì sao lại đối xử với tôi như vậy và nhận được câu trả lời rằng cô ấy chỉ đang mưu cầu hạnh phúc thôi. Cô ấy sẵn sàng làm tất cả để giành giật hạnh phúc cho riêng mình.
Sau đó, họ kết hôn. Kiều sinh con và thành công trở thành vợ hợp pháp của anh.
Trong chuyện này, tôi không trách anh mà trách bản thân mình nhiều hơn. Năm ấy, bề ngoài tôi tỏ ra buông bỏ tình duyên dang dở với anh nhưng trong lòng thì không. Tôi giữ nỗi đau ấy và chờ sự báo ứng với những con người đã từng phản bội mình.
Phải rất lâu về sau, tôi mới không còn nặng nề về họ nữa. Dù tôi hận Kiều và anh thì đứa con của họ cũng chẳng có tội tình gì. Đến lúc này tôi mới thật sự buông bỏ hoàn toàn.
Nhưng đôi khi tôi vẫn tự hỏi, tìm mọi cách để cướp giật tình yêu như vậy, liệu Kiều có đang hạnh phúc hay không?
Nửa đêm thấy vợ đứng khóc trước di ảnh mẹ chồng, tôi sững sờ với bí mật hai người giấu kín
Biết bí mật vợ và mẹ kế giấu kín, tôi bất ngờ lắm.
Năm tôi 12 tuổi, bố qua đời. Kể từ đó hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống. Chính vì chỉ có hai mẹ con nên sau khi lấy vợ, hai vợ chồng tôi dọn về sống chung với mẹ cho gần gũi, tiện bề chăm sóc bà lúc ốm đau.
Vợ tôi có hoàn cảnh khá đặc biệt, cô ấy lớn lên trong cô nhi viện, thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ nên mẹ tôi thương cô ấy lắm. Mẹ chăm sóc vợ tôi rất ân cần, chẳng bao giờ bắt cô ấy phải làm gì, cứ như mẹ con ruột vậy chứ không phải là mẹ chồng nàng dâu. Bà còn hay dặn dò con trai:
- Vợ con thiệt thòi thì con phải che chở, yêu thương nó nhiều hơn. Đừng để nó buồn lòng mà tội nghiệp con nhé.
Về vợ tôi, ban đầu cô ấy rất quý mến mẹ chồng. Hai mẹ con tình cảm rất thân thiết, thường xuyên chia sẻ mọi điều với nhau. Nhưng một thời gian sau, tự nhiên tôi thấy thái độ của vợ với mẹ ngày một khác. Cô ấy tỏ ra xa lánh, không gần gũi với bà như trước, thậm chí còn dễ nổi nóng với mẹ tôi rồi đỉnh điểm là đòi ra ở riêng.
Ban đầu mẹ và vợ tôi rất gần gũi, nhưng sau đó vợ lại thờ ơ với bà, đòi ra riêng. (Ảnh minh họa)
Chiều vợ, tôi mua một căn chung cư ở gần đó để tiện chạy qua chạy lại, chứ mẹ tôi cũng có tuổi rồi, một thân một mình tôi không yên tâm.
Thế rồi hồi đầu năm, mẹ bị đột quỵ và ra đi bất ngờ khiến tôi bàng hoàng, đau xót. Điều lạ là bình thường vợ không ưa mẹ nhưng khi bà nằm xuống, cô ấy lại rất suy sụp. Tuy trước mặt tôi cô ấy vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thi thoảng tôi vẫn bắt gặp vợ lén lau nước mắt trước di ảnh mẹ chồng. Thấy tôi, cô ấy lại lảng tránh.
Đêm ấy, 1 giờ sáng tôi giật mình tỉnh giấc nhưng nhìn sang bên cạnh không thấy vợ đâu nên bật dậy đi tìm. Không ngờ vừa lên tới phòng thờ đã nghe tiếng khóc thút thít của vợ:
- Sao mẹ lại bỏ con mà đi. Con xin lỗi mẹ. Lẽ ra con nên nhận mẹ sớm hơn, con không nên cố chấp như vậy.
Tôi sững người khi nghe vợ nói. Chuyện này là sao chứ? Tôi lao vào hỏi vợ cho ra nhẽ, gặng hỏi mãi cô ấy mới kể:
Thấy vợ khóc trước di ảnh mẹ, tôi sững sờ. (Ảnh minh họa)
- Mẹ tuy là mẹ kế của anh, nhưng bà chính là mẹ ruột của em. Năm xưa khi em 3 tuổi, không biết vì lý do gì bà ấy đã bỏ rơi em trong cô nhi viện cùng một tấm ảnh chụp em hồi đó.
Một lần khi dọn phòng hộ bà ấy, em mới phát hiện thấy trong tủ có một tấm ảnh giống hệt em hồi nhỏ. Lúc ấy em đã nhận ra bà chính là mẹ ruột của mình. Nhưng vì chưa chấp nhận được sự thật này, và thấy mẹ vẫn day dứt nỗi đau bỏ rơi con gái nên em mới muốn trừng phạt bà thêm, tính đợi một thời gian nữa mới nói sự thật với bà để mẹ con nhận nhau. Nào ngờ mẹ lại ra đi đột ngột như vậy...
Biết bí mật vợ và mẹ kế giấu kín, tôi bất ngờ lắm. Khi tôi lên 5 tuổi, mẹ ruột qua đời, 5 năm sau thì bố cưới mẹ kế. Cưới nhau chưa đầy 2 năm thì bố tôi qua đời nên không kịp sinh thêm con. Vì mẹ kế đối xử với tôi rất tốt, thương tôi như con ruột nên tôi cũng chẳng hỏi chuyện quá khứ của mẹ làm gì.
Thật không ngờ mẹ kế lại có một đứa con, và người đó không ai khác lại chính là vợ tôi. Có lẽ vì bà từng bỏ rơi con gái không nuôi nên lúc nào cũng trăn trở day dứt trong lòng, luôn dặn dò tôi phải đối xử tốt với vợ như vậy. Nhưng tôi tin mẹ kế có lý do khó nói nên mới phải bỏ con như vậy.
Tôi động viên vợ đừng nghĩ ngợi, tự trách nhiều, vì có lẽ ở trên trời có linh bà không trách cô ấy đâu, cũng chẳng muốn nhìn thấy vợ tôi như thế này.
Sau chuyến du lịch, tôi hoảng sợ khi thấy đồ đạc bị vứt ra ngoài sân Tôi bế con vào nhà, gọi tên chồng nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi. Gọi điện cho anh, anh còn tuyên bố thẳng một câu phũ phàng. Tính tôi nóng vội, khi đã mất bình tĩnh thì hay làm những chuyện điên rồ. Hồi mới lấy chồng, bố đã nhắc nhở rất nhiều, ông khuyên tôi nên tập cách giữ bình tĩnh...