Chồng cũ chỉ thương con cho đến khi… có bạn gái mới
Tôi rất tin tưởng chồng cũ nên tự tin rằng con mình sẽ không bị ảnh hưởng tâm lý khi ba mẹ ly hôn. Nhưng con tôi bắt đầu chịu cú sốc ly hôn khi ba có bạn gái mới.
Tôi và chồng cũ chia tay trong vui vẻ, văn minh. Vì đã ly thân trước đó 2 năm, nếm trải cảnh mỗi người một hướng nên tôi khá yên tâm về trách nhiệm của anh với con cái.
Anh rất thương con. Trong thời gian ly thân, anh vẫn tận tình đưa đón con đi học, lo cho con từ cái áo cái quần cho đến miếng ăn giấc ngủ. Dù công việc bận bịu và không giao tiếp nhiều với tôi, nhưng anh vẫn nắm rõ lịch sinh hoạt, tình hình sức khỏe và cả những mối quan tâm của con cái. Anh có thể vì bận mà lờ đi tin nhắn của tôi. Nhưng chỉ cần nội dung có liên quan đến con thì anh luôn phản hồi trong tích tắc.
Tôi từng tự tin nói với mọi người rằng cuộc chia ly của mình không ảnh hưởng đến con. Bởi dù sống riêng, anh vẫn dành thời gian cho tụi nhỏ.
Chồng cũ đưa bạn gái đi cùng mỗi lần đón con đi chơi (Ảnh minh họa)
Sự thật đã diễn ra như vậy, cho đến khi anh có bạn gái mới. Sự thay đổi bắt đầu khi anh đón con cùng bạn gái, rồi đưa con đi ăn, đi chơi với sự có mặt của người phụ nữ ấy.
Video đang HOT
Lần đó, bé lớn nhà tôi (12 tuổi) về tâm sự rằng con chỉ muốn gặp ba, hoặc ba đi cùng mẹ, chứ không thích ba có cô khác. Tôi xót con, nhưng cũng giảng giải cho con hiểu rằng ba đang có bạn mới, và có thể sẽ gắn bó lâu dài với cô bạn ấy.
Tưởng “cú sốc ly hôn” chỉ đến với con tôi theo cách đó. Nhưng không, anh bắt đầu trở nên tính toán, dè sẻn từng chút thời gian dành cho con. Trước đây, chỉ cần tôi báo bận, anh luôn nghĩ cách để đón rước bọn trẻ. Nhưng bây giờ, anh nói chỉ đón được vào 2 ngày đầu tuần, và cũng nói luôn rằng anh từ chối giúp tôi nếu tôi đến lịch đón con mà kẹt việc.
Tôi dặn mình phải làm quen với việc này, bởi đó là chuyện dễ hiểu khi không còn là vợ chồng. Tôi bỏ qua anh trong danh sách những người mình sẽ nhờ chăm con nếu gặp sự cố.
Dần dà, chính bọn trẻ cũng nhận ra rằng ngoài việc đưa đón 2 ngày mỗi tuần, anh dần bỏ mặc hết những chăm sóc không tên mà anh vẫn làm trước đó. “ Sao ba không dẫn con đi nhà sách?”, “lâu rồi ba không cho con ăn mỳ cay?”, “dạo này ba toàn đón xong thì đưa thẳng con về nhà, không dắt con đi chơi nữa”… Hai đứa trẻ lần lượt nhắc những quyền lợi mà ba từng thường xuyên tạo cho chúng.
Trước đó, khi tôi luôn đầu tắt mặt tối với việc làm công ăn lương của một kế toán ở ngân hàng, thì anh luôn dành thời gian để giúp con có những trải nghiệm như đi nhà sách, đi nhà hàng sang trọng… Bởi theo anh, đó là trải nghiệm xã hội cần thiết cho mọi đứa trẻ.
Những ngày gặp ba vào cuối tuần cũng dần thất thường. Anh hay “bận”, “có việc riêng” để không qua đón con. Chất lượng của từng lần gặp gỡ cũng giảm sút. Bọn trẻ trước đây rất mê ba, luôn thèm được ở bên ba. Thế nhưng bây giờ, sau những lần hiếm hoi tiễn con sang ba, tôi hay được con nhắn về: “Mẹ ơi, con muốn về với mẹ!”.
Bọn trẻ hay than thở rằng, trong những lần đón con sang nhà, anh chỉ ôm điện thoại, rồi có khi còn cáu gắt với con. Anh như trở thành người khác trong mắt bọn trẻ. Trong khi bao năm nay anh luôn khẩn cầu tôi: phải kiềm chế và vui vẻ trước mặt con cái. Anh luôn nói rằng ta không thể bên con cả ngày, nhưng hãy cực kỳ vui vẻ và tập trung khi ở bên con. Anh luôn lên án việc ôm điện thoại trước mặt con cái, thậm chí từng tranh cãi với tôi khi tôi về đến nhà vẫn ôm máy tính làm việc.
Có lẽ, nhận thức của người đàn ông không quan trọng bằng mức độ quan tâm của anh ta với người đó, việc đó. Trước đây, các con là gia đình của anh. Còn bây giờ, anh còn cả một gia đình tương lai cần phải lo với người mới. Trước đây, anh dồn phần nhiều sự quan tâm cho con, nhưng khi mối quan tâm đã bị chia nhỏ thì hành động cũng khác.
Tôi nhận ra rằng, ly hôn nhưng không ảnh hưởng đến con cái thật ra chỉ là một ảo tưởng. Một khi đã nhận nuôi con sau ly hôn, ta cần biết trước rằng rất có thể sẽ có ngày gánh nặng trách nhiệm sẽ dồn về phía mình. Bởi, sự tận tâm của đàn ông (hoặc có thể là cả phụ nữ) hầu như sẽ giảm sút, khi người ta bắt đầu có tình riêng…
Đưa con trai đến gặp bạn gái mới, bất ngờ thằng bé chỉ vào người phụ nữ bán trái cây ven đường và nói một điều khiến tôi chết lặng
Ngày hôm đó, tôi đưa con trai đến gặp bạn gái. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ.
Tôi với vợ cũ yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn. Trong suốt quãng thời gian đó, cả hai chưa bao giờ xảy ra cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Có lẽ, vì chúng tôi đều biết rằng khi hai người cãi nhau là lúc mâu thuẫn phát sinh, nên thay vì giận dỗi thì hai đứa sẽ gom lại những vấn đề khúc mắc sau mỗi lần cãi vã và rút kinh nghiệm để sau này không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa. Nhờ vậy, tình cảm của chúng tôi ngày một tốt hơn và rất hạnh phúc.
Và rồi hai chúng tôi quyết định kết hôn. Thời gian đầu tình cảm của hai đứa vẫn rất tốt như hồi còn yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Nhưng cuộc sống chẳng biết trước được chữ ngờ và đôi khi chẳng thể diễn ra như những gì bản thân mình mong đợi.
Chuyện là, trước đây vợ tôi làm việc trong một nhà máy in ấn nhưng khi lấy tôi, cô ấy không làm công việc này nữa mà chuyển sang làm phục vụ nhà hàng rồi làm nhân viên bán hàng trong siêu thị. Nhưng mấy việc này thì mức lương khá thấp lại không kéo dài được lâu, vì thế vợ tôi khá sốt sắng trong việc đi tìm việc khác tốt hơn, cô ấy bảo: "có công việc tốt thì cuộc sống mới bớt vất vả".
Nhưng vợ tìm hoài mà vẫn chưa có một công việc ưng ý. Áp lực công việc cộng thêm mối lo về kinh tế nên dần dần tính khí của vợ trở nên nóng nảy hơn. Lúc nào cô ấy cũng nói sẽ lên thành phố làm việc. Có lẽ cũng do tôi hơi bảo thủ không chịu hiểu cho cảm xúc của vợ, tôi chỉ muốn gia đình được sum vầy bên nhau, dù kiếm ít tiền nhưng cả nhà bên nhau là đủ nên khăng khăng bắt cô ấy phải nghe theo lời mình, không được đi làm xa nhà. Nhưng với mức lương hàng tháng của tôi là hơn 5 triệu thì để lo cho cả một gia đình cũng không mấy dễ dàng.
Một thời gian sau vợ lại đòi đi làm, tôi tức nên buột miệng nói rằng: "Nếu em muốn ra ngoài làm thì hãy ly hôn đi." Không ngờ, ngày hôm sau vợ đã viết sẵn đơn ly hôn rồi bảo tôi ký. Vợ nói rằng: "Từ khi lấy anh, em đã rất cố gắng nhưng em không thể chịu đựng được cuộc sống như này nữa". Thấy vợ buồn lòng, tôi đành dịu giọng và đồng ý cho cô ấy đi làm nhưng vợ vẫn nhất quyết bỏ đi khi con trai được 3 tuổi.
Vợ bỏ đi không chỉ tôi mà ngay đến cả bố mẹ tôi đều rất giận. Thế rồi, dưới sự thúc giục của mọi người, tôi đành đi gặp mặt một vài người phụ nữ để "tìm mẹ cho con trai". Tôi chỉ có một điều kiện, cô ấy có thể chấp nhận con trai tôi, nhưng đây là điều khó khăn nhất. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy rằng gốc rễ của vấn đề là vì không có tiền, bởi vậy tôi đã quyết định bỏ việc làm và bắt đầu kinh doanh với một người bạn. Vài năm sau, mặc dù không quá giàu có nhưng cuộc sống của tôi cũng dễ dàng hơn, không còn lo chuyện cơm áo gạo tiền mỗi ngày nữa.
Hiện tại, con trai tôi đã lên 6 tuổi, nó rất lanh lợi và không đòi mẹ thường xuyên như trước nữa. Nhưng nhiều lần, nửa đêm khi vào phòng đắp chăn cho con, tôi vẫn thấy tay thằng bé giữ tấm ảnh gia đình có hình của vợ cũ trong đó. Tôi không biết phải làm thế nào để thuyết phục thằng bé nên đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, một cô gái nói rằng cô ấy có thể chấp nhận con trai tôi, và ngày hôm đó, tôi đã đưa con trai đến gặp cô ấy. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ. Giọng thằng bé rất to thu hút sự chú ý của nhiều người, tôi hơi ngượng muốn kéo nó đi nhưng lúc quay lại thì phát hiện người đó đích thực là vợ cũ của mình.
Con trai tôi chạy đến ôm mẹ. Vợ cũ lúng túng nhìn tôi rồi xoa đầu con. Tôi rất bất ngờ vì trước kia đã từng thuyết phục vợ đi bán trái cây nhưng cô ấy nói sợ người gặp quen sẽ xấu hổ. Không ngờ, sau 3 năm rời xa bố con tôi lên thành phố lập nghiệp, vợ cũ lại đi bán hoa quả.
Bỗng có khách đến mua trái cây, vợ cũ đẩy con ra để bán hàng. Lúc này, tôi mới chết lặng khi thấy ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của cô ấy không còn nữa. Cậu con trai cũng nhận ra và hỏi: "Mẹ ơi, ngón tay của mẹ đâu?" Cô ấy cười và nói: "Chúng không nghe lời nên mẹ không muốn chúng nữa." Sau khi làm việc xong, cô ấy lấy một chiếc túi trái cây lớn đưa cho con trai tôi. Tôi vô thức định trả tiền, nhưng cô ấy quay đi không nhận. Nhìn qua ánh mắt, tôi nhận thấy vợ cũ như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, cô ấy không nói gì cả.
Gặp lại vợ cũ khiến tôi không còn tâm trạng hẹn hò nữa nên đã gọi điện cho bạn gái hủy cuộc hẹn. Về đến nhà, tôi gọi điện cho vợ cũ. Cô ấy thổn thức nói: "Em rất hối hận vì trước đây đã không nghe lời anh. Nếu ngày ấy em ở lại thì đã không bị mất hai ngón tay do bị kẹp vào máy. Ngày nào em cũng phải khóc vì hối hận". Rồi vợ cũ lại nói: "Con trai không có mẹ thật sự rất đáng thương". Cuối cùng cô ấy ngập ngừng hỏi: "Chúng ta có thể tái hôn không anh?". Tôi không biết phải nói gì nên đã lảng tránh sáng chuyện khác rồi cúp máy.
Cậu con trai hồn nhiên nói: "Bố, mẹ thương quá, chúng ta cho mẹ về ở cùng nhé?" Tôi không biết phải đáp lại thằng bé như thế nào vì những năm qua, tình cảm giữa chúng tôi đã phai nhạt, nếu chúng tôi tái hôn liệu sẽ có cuộc sống hạnh phúc không? Nhưng nếu không tái hôn, tôi không biết sẽ đối diện với con trai thế nào. Tôi rất đắn đo, xin mọi người cho tôi lời khuyên!
Dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, mẹ tôi chẳng phản đối nhưng thở dài, nói một câu khiến tôi bối rối Thấy bạn gái buồn, tôi cũng buồn theo. Nhưng lời mẹ nói thì tôi không thể không suy nghĩ đến. Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể...