Chồng có con với tình cũ vì ‘thương’ người đẹp lỡ thì
Biết khó lòng giấu chuyện, Hưng thú nhận sau khi chia tay, Liễu buồn, sốc đến mức không mở lòng yêu ai. Thương người đẹp lỡ thì, Hưng an ủi Liễu, cho Liễu đứa con để sau này Liễu có người mà nương tựa!
Khi biết Hưng và Liễu đường ai nấy đi, không những lũ nhân viên trẻ chưa mảnh tình vắt vai như tôi nuối tiếc, mà cả các anh, chị đã vợ, chồng, con cái đề huề cũng xuýt xoa, ngỡ ngàng.
Bởi Hưng 29 tuổi, có bằng thạc sĩ, có nhà riêng, có điều kiện quá đủ để cho một nửa kia của mình cuộc sống hạnh phúc. Còn Liễu là nhân viên ở phòng chăm sóc khách hàng, Liễu mới bước vào tuổi 21, quê ở một tỉnh miền Trung nghèo, với mức lương của tấm bằng trung cấp, Liễu phải thuê phòng trọ chung với mấy bạn gái khác vì thu nhập chỉ đủ tằn tiền sinh hoạt nơi thành phố mà đến 1 chiếc tăm xỉa răng cũng phải bỏ tiền ra mua! Vậy mà chỉ sau khi Liễu lọt vào mắt xanh anh trưởng phòng Hưng, Liễu như lột xác, sẵn vóc dáng thon thả, da trắng, tóc dài, khuôn mặt hài hòa với đôi mắt to, cặp môi không cần son cũng tươi hồng gợi cảm, Liễu tha thướt trong những bộ váy áo thời trang, xe máy xịn do Hưng tặng nhân ngày sinh nhật, rồi Liễu còn làm chủ một căn chung cư thuê có đầy đủ tiện nghi, để thỉnh thoảng Hưng ghé lại tâm sự…
Thế mà bỗng họ chia tay nhau sau 2 năm dính nhau như vợ, chồng, làm sao đồng nghiệp trong công ty không bàn tán, không cho lên cân, lên đĩa so sánh, băn khoăn? Có lẽ khó vượt qua nỗi buồn, Liễu nghỉ việc chuyển đi nơi khác mà không để lại một dòng địa chỉ.
Từ ngày Liễu nghỉ việc, Hưng chẳng để mắt đến mấy đứa con gái chưa chồng trong công ty, còn chúng tôi biết khó với tới vì Hưng gặp vận đen về tình, nhưng lại đỏ sự nghiệp, khi Hưng được giữ cái ghế phó giám đốc ngay sau sinh nhật lần thứ 33 của mình.
Rồi lần lượt cái “hội gái độc thân” rã đám vì hầu hết đã tìm được bến đỗ bình yên cho đời mình. Nhiều khi cầm thiệp cưới của đứa nọ, đứa kia trong hội tôi không khỏi chạnh lòng vì sắp bước qua 27 cái lá vàng rơi…
Rồi một điều khiến không ai ngờ là Hưng lại tỏ tình với tôi. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tổ chức, hoành tráng, vui vẻ, đầy đủ và viên mãn. Rồi cũng nhanh chóng như đám cưới chưa đầy năm mẹ đã tròn tháng con, tôi như trôi đi trong hạnh phúc khi sinh cho gia đình Hưng một cậu quí tử, giống Hưng không để đâu cho hết được…
Sau sinh, Hưng dứt khoát bắt tôi nghỉ việc ở công ty, anh bảo anh thừa khả năng lo cho tôi và con, vả lại vợ làm việc dưới quyền chồng nhiều điều bất tiện, mà con trai còn quá nhỏ để giao cho người giúp việc hay đi nhà trẻ…
Nghe lời chồng một phần, phần nữa thương con trai còn trứng nước, tôi nghỉ ở nhà chu toàn việc chăm con, nội trợ và tự bằng lòng với sự sắp xếp của chồng. Khi con trai được 3 tuổi, tôi muốn đi làm vì nhớ nghề, vì suốt ngày ở nhà vào, ra bức bối, nhưng Hưng dứt khoát không chịu. Tiền bạc Hưng không để tôi thiếu, nhưng tình cảm tôi thấy ngày càng lạnh nhạt, khiên cưỡng, Hưng hay vắng nhà, hay có những chuyến công tác bất chợt có khi là vài ngày, có khi cả tuần mà điện thoại anh cũng lười gọi cho tôi.
Video đang HOT
Nghĩ mình không còn trẻ để kéo dài thời gian sinh nở nữa, tôi bàn với Hưng là có thêm em bé nhằm hoàn thiện gia đình, không ngờ Hưng từ chối thẳng thừng rằng có con trai nối dõi là đủ lắm rồi, anh không muốn bận bịu con mọn nữa. Thế nhưng lí do thật sự khiến Hưng không mặn nồng với tôi, không mặn mà có thêm con vì cách đây 1 tháng tôi được tin Hưng đã gặp lại Liễu, họ đã già nhân ngãi sống với nhau như vợ, chồng trong 1 căn phòng thuê dài hạn ở khách sạn, đến nay Liễu đã mang bầu với Hưng được 5 tháng.
Biết khó lòng giấu chuyện, Hưng thú nhận sau khi chia tay, Liễu buồn, sốc đến mức không mở lòng yêu ai. Thương người đẹp lỡ thì, Hưng an ủi Liễu, cho Liễu đứa con để sau này Liễu có người mà nương tựa! Chứ Hưng vẫn coi vợ, con là số 1!
Tôi có nên tin khi mà Hưng và Liễu đang ăn ở với nhau theo kiểu tình cũ không rủ cũng tới? Còn hạnh phúc tổ ấm của tôi thì sao?
Theo Dân trí
Đừng xin lỗi khi chia tay em!
Xin lỗi để làm gì? Vì đã làm thì đừng xin lỗi, còn đã biết là sẽ xin lỗi thì đừng nên làm.
Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn tôi, hàng ngày tôi vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa.
"Anh xin lỗi! Em là người anh đã yêu nhiều nhất".
Đó là câu nói người ta dùng để kết thúc một mối tình. Nói như vậy để làm gì nhỉ? Để an ủi đối phương khi bị họ bỏ rơi? Để biết rằng họ là người nghiêm túc trong tình cảm? Để lại trong lòng đối phương một sự ray rứt, nuối tiếc vì đã không biết giữ họ? Hay nói chỉ để cho có nói vậy thôi?
Bất cứ một cuộc hội ngộ nào rồi sẽ có chia ly, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng tất cả chỉ để lại cho người ở lại một sự đau đớn và tổn thương to lớn. Mọi nỗi buồn rồi sẽ qua, tôi biết và ý thức rất rõ điều đó. Nhưng để quên đi những kỷ niệm, quên đi người mà mình đã từng yêu thương hết lòng là việc không hề đơn giản. Tôi chỉ cố gắng làm quen với việc vắng mặt của người đó.
Khi không có họ, tôi tập cách khi khóc úp mặt vào lòng bàn tay mình chứ không tìm kiếm một bờ vai.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với việc bị bệnh cũng phải tự lo thuốc thang, đi khám bệnh và đi mua đồ ăn cho mình.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với cái điện thoại trống trơn không có tin nhắn và những cuộc gọi của họ.
Khi không có họ, tôi tập quên đi những lời yêu thương, những lời hứa ngọt ngào họ đã dành cho tôi.
Khi không có họ, tôi tập cách nuốt nước mắt vào trong, vì không còn ai dỗ giành.
Khi không có họ, tôi tập cách sống cứng rắn, tự đứng lên một mình và không than phiền với bất kỳ ai.
Khi không có họ, tôi tập cách quên đi những thói quen của họ và bỏ đi những thói quen bị ảnh hưởng từ họ.
Khi không có họ, tôi tập cách quên, quên đi những gì thuộc về họ...
Khi yêu, tất cả xung quanh mọi thứ điều rất đẹp nhưng lúc đổ vỡ, tôi sợ phải ngồi xem một bộ phim tình cảm, sợ nghe những bản nhạc lãng mạn, sợ nhìn thấy cảnh âu yếm. Vì tất cả đều làm mắt tôi cay xè và mọi kỷ niệm, mọi cảm xúc lại hiện về khiến tôi lại khóc. Sự yếu đuối lại trỗi dậy trong tôi, làm tôi không thể kiềm chế lòng mình. Buồn là thế, cô đơn là thế nhưng tôi vẫn hạn chế những cuộc gặp với những người muốn tìm hiểu tôi, tôi sợ làm họ tổn thương và hơn hết tôi sợ chính mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Khi ra đi họ xin lỗi và chúc tôi tìm được tình yêu mới. Xin lỗi để làm gì kia chứ? Nếu họ đã có tình yêu mới hoặc không còn tình cảm với tôi nữa thì cứ ra đi, vì lời xin lỗi cũng không làm vơi bớt sự tổn thương trong tôi. Xin lỗi để làm gì? Vì đã làm thì đừng xin lỗi, còn đã biết là sẽ xin lỗi thì đừng nên làm.
"Gia đình anh không thích anh quen em nên mình chia tay để em có chồng và hi vọng người đó sẽ mang lại hạnh phúc cho em".
Tôi biết người đó không dễ yêu, nhưng lại dễ bị xao động và dễ bị tác động bởi người khác. Và tôi cũng không phải là người dễ yêu và dễ cưới. Họ nói họ yêu tôi nhưng họ lại không muốn mang lại hạnh phúc cho tôi mà phải nhờ người khác làm giúp. Có tin được không? Ra đi để giải thoát cho tôi hay cho chính bản thân họ?
Còn gia đình ư? Tôi có thể cảm thông được điều đó. Nhưng còn gì khó khăn khi tôi đã vượt qua rào cản của gia đình tôi để quen họ. Trong khi đó tôi đã chấp nhận cùng họ thuyết phục gia đình họ để cả hai được đến với nhau. Vậy mà họ vẫn mang lý do đó ra để chia tay. Có nghịch lý hay không? Lý do cũng chỉ là lý do mà thôi. Đâu là tình yêu chân thành và đâu là giả dối?
Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn tôi, hàng ngày tôi vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa. Họ đã đến và làm xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bỏ đi. Giờ tôi cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Để làm quen với cuộc sống mới chứ không phải bắt đầu lại từ đầu.
Tôi phải đứng lên sau nỗi đau để đi tiếp con đường tôi cần phải đi, dù phía trước không có vòng tay người đó đón đợi nhưng sẽ có những người cần tôi hơn họ đang đợi tôi phía trước. Tôi phải học cách làm quen một người, học cách yêu một người như thế nào cho đúng và yêu đến lúc nào nên dừng lại. Sau một thời gian tự làm khổ bản thân mình, tôi phải tự yêu lấy chính mình.
Tôi không cầu chúc anh hạnh phúc với người khác như người ta vẫn chúc nhau như một thủ tục khi chia tay. Tôi không cao thượng đến vậy, có thể nói tôi ích kỷ và mềm yếu. Ừ, tôi thừa nhận mình như vậy, nhưng đó là cảm xúc thật của tôi.
Cũng như tôi cảm ơn họ vì trong thời gian yêu nhau tôi đã rất hạnh phúc, họ đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Nhưng tôi cũng giận họ thật nhiều vì họ đã gây cho tôi sự tổn thương to lớn từ hành động cho đến lời nói. Vì vậy, hãy cứ đi con đường mà họ đã chọn. Tôi sẽ luôn dõi theo họ, không phải để cười nhạo khi họ vấp ngã hay bị người khác làm cho tổn thương cũng không phải để chia sẻ niềm vui khi họ thành công, vì họ không cần đến tôi những lúc họ vui buồn. Mà tôi sẽ luôn dõi theo họ chỉ vì họ là người mà tôi đã từng yêu thương. Thế thôi!
Theo Guu
Nỗi đau của người chồng bị cô vợ hiền ngoan "cắm sừng" Cảm giác đầu tiên khi tôi đọc câu chuyện 'Cuộc điện thoại giữa đêm và sự thật khủng khiếp phía sau người vợ ngoan hiền' chính là nuối tiếc. Một người vợ hiểu biết, tâm lý, xinh đẹp, khéo léo. Một người chồng chu đáo, hiền lành, yêu thương và tin tưởng vợ. Cuối cùng tất cả những thứ đó cũng không thắng...