Cho mẹ chồng vay số tiền lớn, lúc hỏi đòi con dâu ngã ngửa trước lý do ép xóa nợ của bà
Đã cho vay tiền, tôi còn lâm vào hoàn cảnh khổ sở vì trót nhắc lại món nợ cũ với mẹ chồng.
Tôi kết hôn được 6 năm, từ đó đến nay tôi sống ở nhà chồng cùng với bố mẹ chồng và em chồng. Cách đây 2 năm, em chồng đi học ở xa, lâu lâu mới về nhà vài ngày. Sống ở nhà chồng nên tôi cố gắng chăm chỉ việc nhà, chu đáo với bố mẹ chồng. Tôi cũng rất trách nhiệm trong việc đóng góp tiền hàng tháng để lo chi phí cho gia đình.
Ngoài các khoản chi tiêu và đóng góp, tôi cũng tiết kiệm tiền để có một khoản để sau này lo cho các con và có thể ra ngoài ở riêng nếu được bố mẹ chồng cho phép. Khoản tiền riêng tôi nâng niu, đó là tôi tiết kiệm từng đồng mà có. Sau mấy năm, tôi có được 250 triệu đồng, không hiểu sao mẹ chồng lại biết được và hỏi vay.
Mẹ chồng lấy việc gia đình, lo cho em chồng ăn học nên trước mặt cả nhà nói khó để tôi phải cho vay tiền. Bất đắc dĩ tôi phải đưa cho mẹ tiền, mặc dù trong lòng không muốn. Còn chồng tôi thì quả quyết: “Em cứ đưa cho mẹ đi rồi tính sau, người nhà có mất đi đâu mà sợ thiệt”. Chồng đã nói thế, tôi nào dám không thực hiện.
Nhưng lạ ở chỗ, trước khi vay tiền mẹ chồng tôi rất niềm nở, tỏ ra quý mến con dâu. Có tiền rồi, bà lại thay đổi thái độ ngay tức khắc, chuyển sang khó gần, khó ưa con dâu mặc dù tôi không làm gì cả, cũng không nhắc tới món nợ kia. Tôi cũng hiểu tâm lý người vay tiền, luôn sĩ diện và né tránh người cho vay bởi sợ bị đòi.
Con dâu khổ sở vì trót cho mẹ chồng vay số tiền lớn. Ảnh minh họa
Trước đây mẹ chồng tôi rất tiết kiệm, nhưng khi có tiền của con dâu đưa, mẹ chồng tôi tiêu rất hoang phí. Ngoài chi tiêu trong nhà, mẹ chồng rất chiều chuộng con út, thường xuyên cho tiền để tiêu pha, mua sắm quần áo, điện thoại đắt tiền. Mới chỉ là sinh viên thôi mà dùng điện thoại xịn hơn tôi đang đi làm. Tôi ao ước lâu nay mà còn chưa dám mua…
Mẹ chồng còn hào phóng cho tiền, cho họ hàng vay tiền. Tôi có nhắc nhở thì bà giận dỗi, nói là họ hàng chứ có phải người xa lạ đâu mà tính toán. Đến nay, sau hơn 2 năm trôi qua, chưa thấy mẹ chồng có động thái nào trả lại tôi số tiền đã vay. Đó là chưa kể những số tiền nhỏ vài triệu mà mẹ chồng nói là vay tạm, nhưng cũng không thấy trả. Tôi cũng sốt ruột, trong khi mình lại đang cần tiền để chung vốn làm ăn với bạn.
Video đang HOT
Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng tôi đã dám mở lời nhắc lại món nợ mà mẹ chồng đã vay. Đang tươi cười vui vẻ, khi bị nhắc nợ, mẹ chồng đổi sắc mặt, chuyển sang căng thẳng, bực tức: “Cái gì? Tiền nong gì giờ này, tôi nghĩ cô biết điều rồi thì không nhắc tới những món nợ đó nữa chứ, còn dám đòi. Tôi nói cho cô biết nhé, cô ở đây không mất một xu, tôi còn trông con cho cô. Thử hỏi, tiền đó từng đấy năm có đáng mấy trăm triệu không? Coi như cô trả công tôi, cô giúp em ăn học, sau này nó ra trường đi làm có tiền, nó sẽ báo đáp. Tôi già rồi không có tiền, cô thích đi mà đòi đứa út”.
Mẹ chồng nói thế khác nào bắt ép tôi phải xóa nợ. Mẹ chồng kể lể công lao nhà chồng, nhất là khoản trông cháu những lúc tôi bận… Tôi nghe xong mà sốc, muốn cự cãi mà bất lực không thốt thành lời. Mẹ chồng tôi thật quá đáng, đó là tiền tôi vất vả dành dụm mà có, tôi dự định làm ăn thêm, lo cho tương lai của các con. Đáng buồn hơn là khi mang ấm ức này kể cho chồng, anh ấy dửng dưng đổ lỗi: “Em đưa cho mẹ, em đi mà tự chịu, anh không biết”.
Từ hôm đó đến nay, mẹ chồng liên tiếp gây sự, hơi chút không vừa lòng là bóng gió đòi đuổi con dâu. Tôi thấy mình thật dại, tiền thì mất mà hàng ngày hứng chịu màn trả đũa của mẹ chồng. Mệt mỏi và ấm ức, tôi phải làm gì để mẹ chồng trả lại số tiền đã vay? Tôi có nên quyết tâm đòi và thúc ép chồng ra ngoài ở riêng?
Con dâu rơi nước mắt khi nghe mẹ chồng nói một điều trong dịp lễ Vu lan
Nghe mẹ chồng nói, tôi cũng không cầm được nước mắt. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau dốc hết nỗi lòng.
Tôi về làm dâu mẹ chồng hơn 4 năm. Đó là quãng thời gian thật sự khó khăn đối với tôi. Bởi sau đám cưới, chồng tôi thường xuyên đi theo công trình xa, cả tháng mới về một lần hoặc hơn. Mình tôi ở nhà vừa đi làm vừa phụng dưỡng mẹ chồng đau ốm bệnh tật liên miên.
Lúc đầu, dù buồn và tủi thân nhưng tôi vẫn cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Thế nhưng, từ khi tôi có bầu, nghén ngẩm mệt mỏi, thành ra tâm tính tôi cũng thay đổi.
Tôi hay cáu gắt với mẹ chồng dù nhiều lúc tôi biết, bản thân bà có bệnh trong người cũng không hề dễ chịu gì. Có thời điểm, tôi sợ mùi thức ăn nên thường xuyên không nấu nướng cầu kỳ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ rau luộc và trứng hấp, lạc rang hoặc những món luộc càng ít phải chế biến càng tốt. Tôi biết mẹ chồng không ngon miệng nhưng vẫn cố ăn. Có lẽ bà không muốn gây thêm gánh nặng cho tôi. Đó là điều khiến tôi khi qua cơn mệt mỏi lại thấy áy náy với bà.
Con dâu xúc động khi nghe lời xin lỗi của mẹ chồng trong mùa Vu lan. Ảnh minh họa
Tuy nhiên, điều tôi không thích ở mẹ chồng là bà không chịu chia sẻ với tôi những tâm sự trong lòng. Đến khi chồng tôi về, bà lại dốc hết nỗi lòng với con trai. Nó khiến tôi có cảm giác, với mẹ chồng, tôi vẫn mãi là người dưng và bị bà giữ khoảng cách trong khi chỉ có hai mẹ con ở nhà với nhau.
Lúc tôi sinh con đầu lòng, mẹ chồng khỏe hơn chút nên có đỡ đần tôi chăm bé. Song, bà chủ yếu nựng cháu chứ cũng không trò chuyện, động viên tôi nhiều. Có chăng chỉ là nhắc tôi không ôm con quá nhiều để bé bện hơi mẹ, sau này đi làm lại khó cho người trông nom.
Tôi không có ác cảm với mẹ chồng nhưng qua những gì bà đối xử với tôi, dần dần, tôi coi việc chăm sóc mẹ chồng là trách nhiệm. Rồi nhiều lúc giận chồng vì đi biền biệt bỏ mặc vợ con, tôi đã từng nghĩ đến việc chia tay để giải thoát khỏi sự cô đơn khi "có chồng cũng như không". Làm như thế, tôi cũng sẽ trút được gánh nặng phải hầu hạ mẹ chồng bệnh tật trong khi không hề nhận được bất kỳ sự cảm kích nào từ bà.
Và thực tế là tôi đã làm thật. Mượn cớ đang ở cữ, tôi ôm con về ngoại gần 2 tháng khiến chồng cũng sốt sắng, xin tôi quay về với gia đình. Vì con nhỏ và còn nặng tình với chồng, tôi lại không nỡ. Vậy là tôi vẫn cố gắng sống chung với mẹ chồng cho đến tận bây giờ.
Có lẽ do sợ tôi sẽ rời khỏi gia đình nên hơn 1 tháng trước, chồng nói với tôi sẽ thu xếp bàn giao công việc rồi xin chuyển công tác về làm bộ phận văn phòng cố định ở công ty sau dịp Quốc khánh tới. Dù thu nhập giảm đi nhiều nhưng không phải đi xa và có thời gian bên gia đình, vợ con.
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn ủng hộ việc đó. Suốt 4 năm qua, tôi đã quá chán nản khi lúc nào cũng phải thui thủi một mình sinh con rồi chăm con mà không có sự giúp đỡ của chồng.
Thế nên, tôi luôn mong đến ngày gia đình được đoàn tụ và tưởng tượng đến khoảnh khắc được hạnh phúc bên cạnh chồng. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến tôi vui vẻ cả ngày.
Không chỉ tôi vui, biết tin con trai sắp về gần nhà làm việc, mẹ chồng tôi vui tươi, phấn chấn hẳn lên. Tôi cảm giác nếu tôi vui một thì niềm vui của mẹ chồng được nhân lên gấp mười. Bà cười nói rôm rả, điều mà từ ngày tôi về làm dâu, hiếm thấy ở mẹ chồng. Rồi lúc chơi với cháu, bà cũng vui cười hệt như một đứa trẻ.
Hơn nữa, thái độ của mẹ chồng đối với tôi cũng khác. Bà tỏ ra thân thiện với tôi, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Thấy tôi sắp xếp, dọn dẹp lại nhà cửa để chuẩn bị đón chồng về ở hẳn, bà còn phụ giúp tôi rất nhiều.
Đỉnh điểm, hôm vừa rồi, khi tôi mua tặng mẹ chồng chiếc vòng ngọc nói là quà vợ chồng tôi tặng bà nhân dịp Vu lan, mẹ chồng liền rơi nước mắt. Sau một hồi im lặng, mẹ chồng bỗng cầm tay tôi nói lời xin lỗi.
Bà nói, vì chồng mất sớm, hai mẹ con rau cháo nuôi nhau suốt mấy chục năm qua nên bà yêu con trai hơn cả bản thân. Khi thấy con trai có vợ, vì không muốn chấp nhận sự thật rằng con trai yêu người phụ nữ khác hơn mẹ nên bà mới lạnh nhạt với con dâu như vậy. Bà cứ nghĩ làm vậy, tôi sẽ chán mà chia tay, lúc ấy, con trai sẽ quay về sống bên cạnh.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian mẹ con tôi về ngoại, bà mới nhận ra, mình không ghét con dâu như vẫn nghĩ, ngược lại, bà nhớ những lúc được tôi chăm sóc, nhớ lúc cả nhà được quây quần bên nhau, nhớ hơi ấm gia đình mà tôi đã đem lại. Bà cũng nhận ra, con dâu đã hy sinh quá nhiều cho gia đình nhà chồng nhưng lại luôn bị bà từ chối ghi nhận.
Giờ đây, khi con trai sắp về, bà muốn dốc hết nỗi lòng để hai mẹ con hiểu nhau hơn, hóa giải những khúc mắc trong lòng để sắp tới cả nhà sống với nhau hòa thuận, hạnh phúc.
Nghe mẹ chồng nói, tôi cũng không cầm được nước mắt. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau mà khóc. Từ lúc lấy chồng, có lẽ đó là khoảnh khắc tôi mong chờ nhất, mong có thêm một người mẹ thực sự để mỗi mùa Vu lan lại được cùng chồng tận hiếu với mẹ!
Gằn giọng ép con dâu phải đưa vàng cưới, chẳng ngờ vài ngày sau mẹ chồng phải cay đắng mang trả lại Nghe thế tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mẹ chồng lại cay đắng trả vàng cho tôi. Thậm chí, cả mấy tuần sau bà vẫn làm mặt lạnh với con dâu. Bà còn nói với chồng tôi: Tôi và Lâm quen nhau 3 năm mới đi đến hôn nhân. Khi yêu nhau chúng tôi luôn giữ quan điểm chỉ cần tình cảm...