Cho em nghĩ lại một giây thôi
Anh! Tình yêu là gì nhỉ? Người ta muôn đời vẫn hỏi những câu hỏi ngốc xít như thế và có thật nhiều cách trả lời khác nhau. Với mỗi người, tình yêu là một câu trả lời riêng, một định nghĩa riêng, đúng không anh?
Hương Nguyễn
Tình yêu của anh và em là gì nhỉ? Là một chút hạnh phúc, một chút buồn, một chút nhớ và một chút tiếc nuối… Em không biết định nghĩa, mà chỉ là cảm nhận thôi, thật giản dị từ trong chính trái tim em.
Em chỉ là một cô gái bình thường, thật bình thường giữa những người con gái khác. Em không đẹp, không có một nhan sắc để làm bao kẻ si tình chao đảo. Em không có một ánh mắt làm đàn ông phải chết điếng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em không dịu dàng, không nữ tính. Thậm chí, em còn có một cá tính… mạnh quá mức bình thường. Vậy tại sao anh lại chọn em để yêu nhỉ?
Anh là một chàng trai đẹp, hấp dẫn nhiều cái nhìn từ kẻ khác. Dường như anh hơn em thật nhiều thứ. Thật ngốc xít đúng không anh? Anh yêu em đâu cần lý do, đâu so sánh xem ai hơn ai. Em biết… chỉ đơn giản thôi… anh yêu em… bởi vì tình yêu lớn dần trong trái tim anh. Chỉ thế thôi phải không anh?
Nhưng đúng là cuộc đời, không ai học được chữ “ngờ” và luôn loay hoay đo độ ngắn dài của chữ “nếu”, để xem cuộc sống này có được nhiều quyền chọn lựa hay không. Em cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rẳng một lần khờ dại thôi… người ta có thể vuột mất tình yêu… mãi mãi.
Thật dễ dàng, thật nhanh như một làn gió thoảng qua, đến nỗi người ta không kịp có cảm giác xem nó đem đến hương vị gì. Dại khờ tuổi 20, vẫn còn quá ngây thơ để nhìn nhận rằng mình sẽ mất gì, được gì khi quyết định một cách thật vội vàng. Hay đúng hơn là thật vội vã viết cho tình yêu một trang kết mà chưa có trang nào mở đầu. Gấp lại quá nhanh, như chỉ sợ rằng nếu chậm một giây thôi, em sẽ không có quyền lựa chọn, em sẽ không có can đảm để làm lại, nói lại.
Chiều, nắng nhẹ nhàng, chỉ đủ đùa nghịch trên bờ môi hoang dại nồng nàn của anh. Nhìn vào mắt anh, em cố đọc anh đang nghĩ gì và sắp nói gì. Nhưng chẳng bao giờ em đoán đúng. Vì anh bí ẩn như một ngôi sao, sáng lấp lánh như phô bày tất cả mà thực ra chẳng ai có thể chạm vào và đoán định được. Lạ lùng vậy đấy. Cũng như lời yêu của anh… buông vội… nhẹ nhàng như thoảng qua. Là lời của gió hay là lời tỏ tình từ anh?
Anh… im lặng… chờ đợi. Em như mất phương hướng, thấy chông chênh vô định. Cảm giác không thể nào nắm bắt được. Đôi mắt anh, vẫn đầy bí ẩn và man dại. Nhìn vào đôi mắt ấy… em thấy hình ảnh em nhạt nhoà đi. Tình cảm trong em với anh chưa đủ để gọi là tình yêu. Em làm anh thất vọng, quay cuồng, chao nghiêng… như ngôi sao trong mắt anh, tối sầm, tụt mãi xuống chân trời nào… vô định.
Anh bước đi trên con đường riêng. Và em cũng vậy, đi trên con đường thênh thang, vô tận. Em chưa quen cuộc sống không có anh, chưa quen mỗi sáng thức dậy không có người gọi, chưa quen với việc phải đi dạo một mình trên những con phố quen, chưa quen với việc ngồi ăn sữa chua một mình mà không có ai ngồi ăn cùng, để em được giành thêm một hộp nữa…
Video đang HOT
Em vẫn chưa quen với một cuộc sống không có tiếng cười, không có giọng nói của anh. Cuộc sống không có anh, em không nghĩ sẽ nặng nề như vậy với em. Tràn ngập trong em là anh, là đôi mắt man dại, là đôi môi nồng nàn, là bàn tay thanh tú vẫn thường xiết chặt tay em ba lần… Em thèm có lại những cảm giác ấy. Nhận ra rằng em yêu anh nhiều đến thế có quá muộn màng. Có quá ngốc nghếch khi ngày ấy anh nắm tay em, xiết chặt ba lần để nói rằng anh yêu em, mà em cố tình không chịu hiểu.
Em chỉ giỏi trốn chạy, giỏi né tránh ánh mắt đầy thương yêu anh nhìn em. Nhưng giờ đây… em thèm khát tất cả, thèm có lại được những điều giản dị trước đây mà em cố tình không để ý đến. Em thèm cảm giác có anh bên cạnh… đến da diết. Nhớ anh. Nhớ thật nhiều. Nhận ra rằng em yêu anh nhiều đến thế có quá muộn màng?
Anh! Mọi con đường đi đều có những ngã rẽ, có những khúc ngoặt quanh co giống như cuộc đời mỗi con người, giống cả tình yêu của anh và em nữa. Nhưng người ta có biết trước được những con đường ấy sẽ giao nhau ở điểm nào không? Hai con đường riêng biệt mà anh và em lựa chọn, thật bất ngờ, chạm nhau ở một khúc ngoặt mang tên vô tình. Nhưng con đường ấy, không chỉ có riêng anh. Sững sờ khi cả ba nhìn thấy nhau. Trước anh và người ấy, em thấy mình lẻ loi.
Em muốn trốn chạy, chạy thật nhanh. Cô đơn và nỗi đau… cảm giác là như thế này sao. Đau. Hụt hẫng. Chống chếnh. Quay cuồng… Mỉm cười và bước qua nhau thật nhẹ. Tan vỡ trong em những niềm hy vọng mong manh dại khờ nhất. Bàn tay ấy, đã xiết chặt ba lần tay một người khác, đôi môi cháy bỏng nồng nàn đã đặt lên đôi môi của một người khác, ánh mắt kia không còn nhạt nhoà với một ai đó. Mất anh… vĩnh viễn… chông chênh vô định như ngọn gió kia, lẻ loi không biết đi về đâu.
Mặn nồng… nước mắt và nỗi đau. Tình yêu của em bị tắc nghẽn lại trong trái tim, không đi ngược, cũng chẳng đi xuôi, chỉ còn lại những mảnh cảm giác mong manh. Sẽ còn lại mãi… trong em… là anh…
Cuộc sống, có một chữ “nếu” nào cho riêng em? Để em nói rằng… em yêu anh. Cuộc sống, có cơ hội nào cho em lựa chọn lại, cho em nghĩ lại… dù chỉ một giây thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh nói yêu em nhưng không biết bao giờ sẽ cưới?
Em đã chờ đợi anh ấy rất lâu. Vậy mà tới giờ anh ấy lại nói rằng không muốn em chờ nữa vì anh ấy không biết bao giờ mới cưới em được.
Em đang vô cùng đau khổ và không biết phải giải quyết như thế nào? Em đã chờ đợi anh ấy quá lâu vậy mà...Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay hai tư tuổi. Em quen anh ấy là tình đầu của nhau đã 3 năm rồi. Anh ấy bằng tuổi em. Thời gian đầu yêu nhau chúng em cũng gặp nhiều khó khăn. Nguyên nhân cũng bởi em và anh chỉ gặp nhau có 5 lần trước khi anh đi học. Em và anh chủ yếu là nhắn tin và nói chuyện điện thoại.
Lúc đầu em chưa có nhiều tình cảm với anh ấy, chỉ xem như bạn. Nhưng rồi khi em gặp cú sốc trong công việc, anh đã luôn ở bên em. Vì em, anh cũng thay đổi rất nhiều, từ bỏ một số thói quen xấu như hút thuốc lá... Sau một thời gian tìm hiểu, em nhận ra anh ấy rất chân thành với em. Em nhận lời yêu anh.
Khoảng 6 tháng gặp nhau, anh ấy dẫn em về ra mắt họ hàng bên nhà. Lúc ấy chúng em 22 tuổi và cũng đã định hướng là sẽ yêu đến thời điểm thích hợp thì cưới. Khi đó em hoàn toàn tin tưởng anh. Em cũng có ý chờ đợi và chấp nhận yêu anh dù biết yêu bộ đội sẽ thiếu thốn rất nhiều tình cảm.
Lúc đầu, anh hứa hẹn với em tới năm 23 tuổi sẽ cưới vì khi ấy em đi làm được 2 năm, còn anh cũng đã đi làm được 1 năm rồi. Những tưởng đã thống nhất như vậy rồi, nhưng rồi anh đề nghị đợi anh lên quân hàm thì cưới, như thế sẽ có nhiều tiền hơn. Nghe anh nói hợp lí, em đồng ý chờ đợi.
Em đã mơ về một đám cưới giữa hai đứa quá lâu, vậy mà...(Ảnh minh họa)
Khi anh đi làm, một thời gian, anh lại đề nghị đợi bao giờ lên anh lên chức thì cưới cho em đỡ vất vả (tính tới thời điểm anh lên chức là em 25 tuổi). Vì yêu anh và thấy có thể chờ đợi được nên em lại đồng ý. Em muốn nói thêm rằng, hai đứa em đều làm trong nhà nước, nhà cách nhau chỉ khoảng 10 km và đều đi làm tương đối gần nhà, hai bên gia đình ủng hộ...Nói chung, mọi điều kiện của hai đứa em rất thuận lợi chỉ đợi quyết định cưới của hai đứa mà thôi.
Em đã chờ đợi anh khá lâu, vậy mà giờ đây khi anh đã lên chức, anh lại nói anh chưa muốn cưới. Giờ đây công việc của anh rất ổn địn, lương khá và em cũng như vậy, không hiểu tại sao anh lại chần trừ không muốn cưới. Em hỏi lí do thì anh trả lời cưới sẽ khổ, anh không muốn em khổ nhiều. Khi em gặng hỏi anh quyết định bao giờ cưới thì anh nói không biết, còn tùy vào công việc. Anh tàn nhẫn nói với em rằng nếu em không chờ được em có thể dừng lại.
Em đề nghị anh ấy nói rõ, liệu có phải anh ấy có người khác rồi hay không nhưng anh ấy quả quyết là không. Anh ấy nói rằng không có ai và chỉ yêu mình em nhưng không muốn em chờ dợi vì như thế em sẽ khổ. Thực sự, em đau khổ vô cùng. Tình yêu bao năm vun đắp, giữ gìn, được hai gia đình ủng hộ. Mọi điều kiện xung quanh cũng rất thuận lợi, vậy mà giờ đây anh ấy lại nỡ nói em không đợi có thể từ bỏ.
Em biết hơn 5 tháng gần đây anh có nhắn tin, liên lạc với một người con gái khác. Nội dung thường khá tình cảm và thân mật. Khi em hỏi anh chỉ quả quyết là bạn bè mà thôi. Nhưng em không nghĩ như vậy. Bạn bè, người thân đều khuyên em từ bỏ anh đi. Bởi anh không hề có thái độ nhiệt tình, nếu có cố gắng lấy em cũng không thể hạnh phúc.
Có một đối tượng mới là nguyên nhân khiến anh ta trì hoãn đám cưới (Ảnh minh họa)
Nhưng bản thân em vẫn còn rất yêu anh. Em đã chờ đợi ngày hai đứa nên duyên vợ chồng bao lâu rồi vậy mà giờ đây vất bỏ tất cả như vậy em không đành. Hơn nữa anh ấy nói vẫn rất yêu em, chỉ không biết là bao giờ sẽ cưới thôi. Giá mà anh cho em một cái hẹn chính xác, em sẽ đợi. Nhưng đằng này anh nói không biết tới bao giờ, vậy em biết tin vào cái gì?
Giờ đây em phải làm sao? Em không hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Mọi thứ đều quá tốt đẹp và ủng hộ hai đứa vậy tại sao anh ấy lại cứ trì hoãn đám cưới này? Em phải quên anh đi và bắt đầu tìm kiếm hạnh phúc mới hay cứ chờ đợi cho tới khi nào anh muốn cưới. Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái).
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang vô cùng đau khổ vì thái độ không nhiệt tình và ngãng ra không muốn cưới của bạn trai sau bao năm yêu nhau.
Thực sự đọc lá thư của em, dù chưa tới đoạn em nói rằng em biết anh ta có nhắn tin, liên lạc với một người con gái khác, chị đã ngợ ra rằng việc anh ta có đối tượng mới chính là nguyên nhân khiến anh ta trì hoãn việc cưới xin. Có lẽ em là người trong cuộc, là người đang yêu, là người đã hi vọng và chờ đợi quá lâu vào kết thúc có hậu cho tình yêu của hai người nên khi nghe anh ta nói "rất yêu em nhưng không biết bao giờ cưới và cũng không muốn em khổ vì chờ đợi" em không nhận ra được rằng đó thực sự là một lời "chia tay khéo".
Anh ta muốn giữ cho mình không phải là kẻ sở khanh nên anh ấy cố tạo dựng bằng những lời lẽ đầy yêu thương và trách nhiệm đó. Nhưng thực chất, mục đích mà anh ta muốn là em tự nguyện rời xa. Khi ấy, anh ta vẫn có thể đến với đối tượng mới của mình mà không mang tiếng vong phụ tình người. Cái mà anh ta nắm được là em là con gái, em chịu áp lực về mặt thời gain. Anh ta biết em sẽ không thể nào chờ đợi mãi nếu anh ta cứ dấn dứ không chịu cưới. Vì thế, giải pháp của anh ta là khẳng định yêu em nhưng chưa biết bao giờ cưới. Đó là cách tốt nhất để em tự rút lui và anh ta đạt được mục đích của mình.
Hãy kiêu hãnh ra đi vì đó chỉ là một lời "chia tay khéo" (Ảnh minh họa)
Đúng là với một cô gái như em, phải chấp nhận sự dừng lại này thật khó khăn. Khi em đã yêu khá lâu, đã chờ đợi, đã bên người đàn ông đó trong những phút khó khăn nhất để rồi giờ đây người đó đáp trả bằng những lời tưởng chừng như đầy trách nhiệm và lo lắng nhưng thực chất chỉ là sự rũ bỏ em sẽ cảm thấy bị sốc và chán chường. Nhưng hạnh phúc sẽ không thể nào đến khi một người đã muốn thoát ra khỏi mối quan hệ đó. Và cách tốt nhất lúc này là kiêu hãnh để nó ra đi.
Em có thể chờ đợi, vì tình yêu em có thể hi sinh thêm vài năm nữa. Nhưng đó là khi anh ta muốn điều đó. Còn với hiện tại, mọi thứ đều quá tốt đẹp cho một đám cưới nhưng anh ta khước từ. Chí ít, em sẽ chỉ có thể chờ đợi khi anh ta cho em một cái hẹn chứ không phải là một lời đánh đố "không biết tới bao giờ mới cưới được như vậy".
Em sẽ gặp đôi chút khó khăn, sự mất thăng bằng trong tâm lí và thậm chí là sợ, không tin tưởng vào đàn ông. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng qua em ạ. Và em sẽ thấy, chỉ khi em quyết định dừng lại, đứng bên ngoài cuộc tình, em sẽ thấy thái độ đó của anh ta thực tế là như thế nào. Khi em hiểu ra vấn đề, sự đau khổ trong em sẽ nguôi ngoai dần đi.
Ở tuổi của em không phải là quá lớn để bắt đầu tìm kiếm một người khác yêu thương và xứng đáng với mình. Những trải nghiệm mà em có trong mối tình này sẽ giúp em nhận ra được người đàn ông tốt và thật lòng đến với em. Chị tin rằng, cuộc sống luôn công bằng với những người nghiêm túc và tôn trọng tình yêu. Hãy mạnh mẽ và dũng cảm lên em nhé. Đôi khi hạnh phúc chính là có dũng khí từ bỏ một điều quen thuộc với mình.
Chúc em luôn mạnh khỏe và sớm tìm được người yêu mình thực sự!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình yêu và cuộc sống của em Em không thể hình dung cuộc sống vắng anh. Ngày hôm nay khi ngồi viết nhưng dòng chữ này, em biết rằng tình yêu của chúng ta đang ở giai đoạn khó khăn nhất. Anh biết không? Em cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ chia tay sau những lần cãi vã, giận nhau, nhưng không phải thế đúng không anh? Dù thế...