Đoản khúc cuối cho em
Câu chuyện của ta và em có lẽ sẽ chẳng bao giờ là một happy ending đúng nghĩa.
Trông mong từng đợt gió mùa về, ta lại cô đơn một mình lang thang trên những con phố cũ để cảm thấy nhung nhớ vẫn vơi đầy, con đường ta đi hun hút dài đến tận cùng nỗi nhớ về em. Ta biết không thể nào níu giữ nổi một mùa sắp qua đi và nơi đây như những kẻ vẫn đang sống trọn từng ngày lãng du, đã lê bước qua bao nhiêu con phố, trĩu nặng song hành với bao nhiêu quãng đường, vậy mà lòng này lại chẳng thể hiểu được nơi con tim mình đang nghĩ gì…
Ta vẫn ngồi đây nơi quán vắng, ly café cứ nguội đắng đi. Những cơn gió vùi mình trong sự lạnh lẽo ngập đầy, còn ta vùi mình trong những suy nghĩ miên man. Gió của ngày xưa biết nhớ mong, hờn giận, biết cảm nhận được nỗi đau. Nó không chai lì, vô cảm và lạnh lùng như gió của bây giờ. Rồi cơn gió theo mùa đi đâu mất, ta lạc lối kiếm tìm nhưng thời gian đã kịp xóa đi bước chân cuối cùng. Và ta, trong nỗi cô đơn quay quắt của lòng mình, chỉ muốn hòa vào cơn gió kia, để gió mang đi.
Trong lúc vô tình thấy mình lọt thỏm trong một thế giới riêng biệt, ta nhớ phố xưa… Phố từng đếm yêu thương trong những trang nhật kí của từng đêm thức trắng, phố mênh mang biết bao kỉ niệm thời xa vắng và phố gọi thầm tên một miền nhớ ta đang chôn giấu nơi góc khuất tâm hồn. Nhưng hình như phố nay đã bắt đầu khác rồi, mùa này thấy phố xác xơ quá, xác xơ như cả một miền quá khứ đã chìm đi, chìm hẳn trong những xa xôi. Như thời gian trôi không kịp lời giã biệt, thao thức đêm dài day dứt những ngày xưa, tình ta cứ ngỡ rằng bất diệt, nhưng rồi một ngày cũng chết mòn trong tim.
Thời gian lặng lẽ trôi và ta lặng lẽ với những ý nghĩ về em (Ảnh minh họa)
Từ đó, ta khoác cho mình cái vẻ ngoài bình thản dù những con sóng lòng chẳng bao giờ lặng im. Ta muốn được quên đi tất cả, muốn được vui vầy trong hạnh phúc thực tại nhưng nỗi nhớ kia thì cứ dai dẳng bám riết lấy. Ta ngốc quá, tự cầm tù trái tim mình nơi hoang vắng rồi trong mê man của một cơn mộng mị, ta cầm bút viết tên em cho đến khi kiệt sức. Còn em, xin em đừng khóc nữa, tất cả rồi sẽ qua, những cơn gió sẽ hong khô những giọt nước mắt hiếm hoi này để ngày mai tỉnh dậy, ta biết một mùa dấu yêu đã bỏ lại.
Video đang HOT
Buồn thương nhớ ơi, còn đâu những kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi? Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi nhưng khiến lòng nhớ, thật nhiều. Thời gian lặng lẽ trôi và ta lặng lẽ với những ý nghĩ về em. Câu chuyện của ta và em có lẽ sẽ chẳng bao giờ là một happy ending đúng nghĩa. Thời gian liệu có làm tan chảy đi một trái tim với nhiều vết cắt? Nó khiến ta đau – rất lâu sau cái ngày ấy ta mới lại sầu đến vậy.
Khi lặng lẽ đi giữa muôn vàn nỗi nhớ, phút giây lạnh lòng nghĩ về những ký ức xưa. Con đường từ nay không buồn nữa, cả những cơn gió gọi mùa chắc cũng sẽ im bặt lúc cuối đông. Tình yêu đầunhư viên kẹo ngọt ngào tan êm nơi đầu lưỡi, chợt đến chợt đi, không u ám mà trong xanh như mắt biếc một thời. Khi tình cờ một ngày thấy mưa giăng trên phố, khi khe khẽ hát khúc tình ca dịu ngọt và… thầm chúc em bình yên ở một khung trời khác.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sẽ là người mang lại hạnh phúc cho em...
- Tôi nghe lòng rạo rực tiếng chim ca, đưa em đi dạo phố, tóc em bay trong gió, mùi quỳnh hương thoang thoảng...
"Nếu thượng đế ban cho tôi một điều ước, tôi ước sẽ mang lại hạnh phúc cho em ...mãi mãi ".
"Cảm ơn cậu nhiều lắm,giờ tớ hiểu rồi" .
Em nói rồi bỏ đi, bài toán này em đã hiểu, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ em hiểu lòng tôi. Tôi nghĩ lòng chợt buồn, người con gái tôi yêu đang tay trong tay với người khác,nụ cười ánh lên niềm hạnh phúc, đúng thế, sao tôi lại phải buồn, em hạnh phúc chẳng phải là thứ tôi cần ư, chỉ tiếc rằng tôi không phải là người mang lại niềm hạnh phúc ấy.
Cuộc đời của tôi dường như đã thay đổi khá nhiều từ khi tôi gặp em, người con gái lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười hiền. Một thằng con trai chỉ biết đến đánh nhau, trốn học, và mời phụ huynh đến cam kết, từ khi gặp em đã khác,khác rất nhiều.
- Này, mày bỏ rơi anh em thật đấy à, sợ chết hay là theo hội khác rồi.
- Đơn giản là vì tao không muốn như ngày xưa nữa, thế thôi, thông cảm cho tao", thông báo rút ra khỏi "giang hồ" là bước thay đổi đầu tiên trong chuỗi thay đổi mà em mang lại.
- Bài này em tự làm sao?
- Nếu cô muốn, em sẽ làm lại cho cô xem.
- Tốt, cô biết là em sẽ làm được mà, có thế chứ, giỏi lắm, 10 điểm cho nỗ lực.
Lần đầu tiên nhận được 10 điểm toán trong đời, nhưng cái làm tôi vui hơn có lẽ là lúc em quay xuống chỗ tôi cười hiền, một nụ cười không bao giờ tôi có thể quên được, và chính nhờ nó, tôi quyết định sẽ là một thằng học hành tử tế, tử tế theo đúng nghĩa.
Cuộc đời của tôi dường như đã thay đổi khá nhiều từ khi tôi gặp em (Ảnh minh họa)
Chỉ có điều, tôi không dám thể hiện tình cảm của mình, mãi mãi chỉ đứng sau ngắm nhìn nụ cười ấy.
Tôi được nhận xét là khá ưa nhìn,xét về tổng thể, tôi chưa từng mặc cảm về ngoại hình của mình. Nhưng đứng trước em,tôi thực sự thấy mình quá đỗi tầm thường, đến mức mờ nhạt. Em khác hẳn với những người con gái trước đây tôi gặp, thanh khiết và dịu dàng, có lẽ vì thế mà em đi vào trái tim tôi lúc nào không hay.
Em có người yêu, tin này ai trong lớp cũng biết,một anh chàng cao và lãng tử, ngày ngày đưa đón em trước cổng trường, anh ấy là sinh viên Kinh tế quốc tế, là thành viên của một ban nhạc nổi tiếng trong cộng đồng sinh viên Hà Nội. Hôm sinh nhật em, anh ấy vừa đàn vừa hát, em cười thật tươi,mắt long lanh hạnh phúc, tôi vừa vui lại vừa đau, vui cho hạnh phúc của em, đau cho tình yêu của tôi thầm lặng, biết bao giờ mới nói được thành lời , hay là lặng câm mãi mãi.
Càng yêu em, tôi càng cố học,những lúc đau đớn nhìn em tay trong tay bên cạnh ai kia,tối về tôi lại lao đầu vào học, tôi học để quên, tôi học để khỏi chìm vào mối tình đơn phương, để rồi đêm đến hình bóng thân quen của em lại đến bên giấc mơ tôi,nhẹ nhàng, rồi lại ra đi nhẹ nhàng như thế.
Thi đại học xong, tôi không gặp em nữa, buồn nhớ vô hạn nhưng cũng muốn một khoảng cách về không gian và thời gian để tôi quên được em, ngày tôi nhận được giấy báo đỗ đại học cũng là ngày nghe tin em chia tay mối tình đầu.
Biết bao người chúc mừng tôi, nhẽ ra tôi phải vui,nhưng nghĩ đến em, tôi lại buồn,tôi lo lắng,ko biết chia tay người đó, em có buồn quá không, muốn gặp em mà lại sợ đứng trước em tôi không kìm được lòng mình.
Gặp em trên mạng,tôi vào hỏi thăm em ,em nói giọng lạc quan,bảo đã đỗ đại học, tôi mừng cho em, nhưng tôi biết, đằng sau câu nói vui vẻ kia là một trái tim tan vỡ.
Nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ em hiểu lòng tôi. (Ảnh minh họa)
Mấy tháng sau lớp tôi họp mặt, em đi cùng một người, cậu ấy bảnh bao, mái tóc nhuộm nâu rất hợp với chiếc SH màu cafe. Em cũng đã khác, đã là một con công xinh đẹp,óng ả sắc màu, đến rồi lại đi trong tiếng xuýt xoa của bạn bè, tôi biết tôi vẫn yêu em, dù em là công rực rỡ hay là hoàng yến tinh nghịch, tôi mãi yêu một bóng hình .
Một năm sau tôi chuẩn bị đi du học, bạn bè biết đến nhà tạm biệt tôi, thật bất ngờ là trong đó có em. Em xuất hiện là một chú thiên nga trắng muốt, gầy gộc, xanh xao thiếu nắng, bạn bè bàn tán em lại vừa chia tay mối tình thứ hai, tình yêu với em sao chóng vánh gọn gàng, còn tình yêu của tôi mãi mãi chỉ là em.
Tiệc tan,em ngồi lại, tôi đến cạnh em: "Cậu say,để tớ đưa cậu về". "Mình đi dạo được không?" .
"Cậu yêu tớ,sao không nói". Tim tôi như ngừng đập, không thể nói lên lời ." Cậu là một tên ngốc,còn tớ là một đứa con gái chả ra gì, lẽ ra cậu không nên thích tớ". Tôi lặng yên nhìn em, ánh đèn thành phố hiu hắt, bóng em nhỏ nhắn in trên đường, những lời em nói tôi cũng chỉ ngậm ngùi không đáp. Em đang đau buồn vì những mối tình đã qua,hay là thương cho chàng ngốc ngày đêm yêu thầm em. Em ngồi xuống gốc liễu già,nhìn về xa xăm, rồi khóc, bờ vai run lên, lòng tôi như xát muối, tôi ngồi cạnh em, cố không cho nước mắt tuôn rơi, ngày mai tôi đi xa, không biết bao giờ mới được gặp lại em, em khóc như mưa, lòng tôi lênh láng.
Lúc nào tớ cũng yêu và...mong cậu hạnh phúc!" .
Em dựa vào vai tôi, tiếng thổn thức cũng nhỏ dần, cứ thế chúng tôi ngồi bên nhau cho đến khi sương đêm phủ đầy vai áo. Tôi đưa em về, trước khi chia tay, em cười, nụ cười thân quen ngày nào, nhìn dáng em khuất dần sau hàng quỳnh đang nở rộ, tôi mới quay về. Tình yêu của tôi đã không câm lặng, tôi đã dám nói với người con gái của tôi rằng tôi yêu cô ấy, chuyện tình tôi cũng không còn là đau đớn. Có lẽ vì nụ cười kia, tôi vẫn sẽ đợi em,dù em có bên ai, tôi vẫn mong một ngày em về bên tôi, nhỏ bé như chú hoàng yến ngày nào.
Cứ thế chúng tôi ngồi bên nhau cho đến khi sương đêm phủ đầy vai áo. (Ảnh minh họa)
Ba năm sau tôi tốt nghiệp khóa học về nước, làm đại diện cho một công ty phi chính phủ, lang thang trong thư viện thành phố, tôi bất ngờ gặp em. Em giờ đã là một cô giáo , mọi thứ đều khác, chỉ có nụ cười của em là vẫn như xưa. " Cậu về bao giờ ,sao không thấy báo gì để lớp mình tụ tập". Tôi mỉm cười, nhìn em tươi tắn, tôi vui biết bao, không ngờ sau bao nhiêu năm tôi vẫn yêu em,còn em, liệu có chút gì cho trái tim tôi bé bỏng. Đang mải suy nghĩ, em đến bên cạnh tôi. "G ặp lại cậu mình vui lắm, có cái này gửi cậu ,chiều nay qua nhà mình nhá".
Chiều, tôi dừng xe trước cửa nhà em, ngượng nghịu bấm chuông. Em ra, trong tay cầm một lồng chim, là một chú hoàng yến bé nhỏ, xinh xinh. "Nếu cậu vẫn là một chàng trai ngốc ngếch như ngày xưa", rồi em cười, nắm lấy tay tôi, trao cho tôi chú chim hoàng yến nhỏ. Tôi nghe lòng rạo rực tiếng chim ca, đưa em đi dạo phố, tóc em bay trong gió,mùi quỳnh hương thoang thoảng. Tôi vui cho cuộc tình tôi đã tìm được bến đỗ, tôi vui vì tôi sẽ là người mang lại hạnh phúc cho em .
Vì tình yêu , tôi sẽ làm được.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tự ti vì ít học Vì sợ chồng và bạn bè xa lánh, coi thường, em nói dối mình học hết cấp 3 trong khi đã nghỉ học từ lớp 6. Xin cám ơn Ngôi Sao đã cho em có cơ hội bộc bạch những tâm sự mà từ trước tới giờ em không dám nói ra. Điều đó không có nghĩa là em không có người thân...