Cho em một ngày, nhé anh!
“Mình cặp bồ nhé, em sẽ là bồ của anh. Là của anh vài giờ ngắn ngủi, là sự yêu thương chốc lát rồi thoáng qua.”
Em sẽ không lấy đi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỉ giờ của người phụ nữ mà anh hết mực yêu thương, là mẹ của các con anh. Chỉ xin anh vài giờ ngắn ngủi trong hàng trăm nghìn giờ đó thôi. Em cũng không thể so sánh được với người phụ nữ đó, tiền tài, địa vị lẫn học thức. Nhưng hãy cho em làm bồ của anh nhé. Hãy đối xử với em như trước kia anh đối xử với em vậy…thế nhé anh.
Em không oán, không hận anh khi anh nói yêu, nói nhớ em rồi vài ngày sau anh đưa xe hoa đi đón người khác về làm vợ. Người ta bảo anh yêu người đó 2 năm rồi, trong khi em mới quen anh có 4 tháng. Em không nghĩ đó là sự lừa dối, mà là sự tham lam. Con người, ai cũng tham lam hết anh à, cả anh và em cũng vậy. Anh tham lam những gì mới mẻ, còn em tham lam 1 cuộc sống ấm no và hạnh phúc.
Em đã khóc, khóc vì những gì mới chớm nở, vì sự hi vọng quá nhỏ nhoi, mong muốn đó không phải sự thật. Em đã hi vọng rằng không có bất kì sự lừa dối nào cả. Nhưng trò đời vẫn quẩn quanh. Kiếp trước phải chăng em nợ anh, nên kiếp này phải trả cho bằng sạch?
Em chưa 1 lần nói với anh những lời yêu thương hay có cánh để đáp trả lại những lời anh dành cho em. Anh có biết, em mong muốn nói lên những lời đó như thế nào không? Anh nói yêu em, nhớ em, thương em và rồi em lại mong mỏi chờ đợi.
Em không còn ở tuổi nông nổi hay bồng bột nữa, em cũng không đủ tự tin để nói mình đã trưởng thành để thấu hiểu tất cả mọi chuyện. Một ngày nào đó em cũng sẽ lên xe hoa về nhà chồng, cũng sẽ được ai đó yêu thương, sẽ có 1 tổ ấm của riêng mình.
Vì cả anh và em đều còn 1 chút yêu thương, một chút nợ nần ân nghĩa. Em chỉ xin 1 ngày được làm vợ, được yêu anh, được chăm sóc như những gì người con gái đó đã làm cho anh. Em muốn nấu cho anh 1 bữa cơm, muốn ăn chung 1 bữa cơm, muốn giặt quần áo cho anh, muốn a dắt em đi dạo, muốn cùng uống 1 cốc trà hay 1 ly cafe. Em chỉ xin anh ngần đó phút, ngần đó giây, ngần đó thời gian, làm từng ấy việc. Và rồi em sẽ trả anh về bên cạnh người đó. Người luôn chờ đợi anh mỗi bữa cơm, trao cho anh sự yêu thương nhiều hơn em gấp trăm vạn lần.
Video đang HOT
Hãy trả lại em sự yêu thương như những yêu thương mà em đã có, để 1 lần em được nói 2 tiếng Yêu Anh. Dành cho anh mọi sự tôn trọng. Yêu thương còn lại em sẽ cất đi.
Vậy anh có đồng ý làm Bồ của em không? Chỉ 1 ngày thôi, làm chồng của em.
Nhất định anh sẽ đồng ý phải không? Trả lại những yêu thương đó cho em. Kiếp này, em tin nếu em đến trước người con gái đó, anh cũng yêu em nhiều hơn thế. Kiếp sau, hi vọng yêu thương đó lại về với em với 1 tư cách là vợ, là mẹ của các con anh.
Vì là duyên phận nên hãy tự mình đặt nó vào đúng chỗ. Cho em 1 ngày, và rồi mình sẽ làm bạn, làm anh em… nhé anh.
Theo Guu
Lại một ngày em để nỗi nhớ đi hoang...
Với em tìm một người yêu không khó đâu, nhưng tìm một người mà em yêu, em tin tưởng, em cần như anh thì xin lỗi em không làm được.
Anh có biết không?
Em đang học cách tự bước đi khi không có anh bên cạnh, khi đi qua những con đường, những hàng quán mà ta hay đi lại nhớ anh da diết. Chính bản thân mình em cũng không thể tin được kỉ niệm về anh lại nhiều đến vậy. Đâu đâu em cũng thấy anh, cũng thấy kỉ niệm của đôi ta, thế anh bảo em làm sao chịu được đây?
Nào là nơi ta vui đùa, nào là nơi ta giận hờn, nào là nơi em khóc, nào là nơi mình nắm tay nhau cùng bước..
Ngay cả về đến căn phòng của em thì cũng có kỉ niệm của anh. Nhành hoa hôm nào anh tặng em rồi mình lấy nó ép vào sách, quyển sách của em mà anh hay thích đọc nhất mỗi lần đến thăm em, con gấu bông anh tặng em, ngay cả cái gối với dòng chữ " Ngủ ngon em nhé"... Nhiều vậy đấy thì làm sao em không nghĩ đến anh.
Khóc, không khi bào nghĩ đến chuyện sẽ mất anh mà em không khóc, ngay cả khi em đang viết nên những dòng này thì nó đang chứa nước mắt của tim em. Em lại nhớ đến anh nữa vì anh vẫn anh xoa đầu bảo em khùng quá, gì cũng khóc hết.. Em thèm được như trước...
Em sẽ không hay giận dỗi, không hay nhõng nhẽo nữa, không hay phiền anh nữa...
Anh bảo em làm sao đây, khi em có chuyện gì em bắt chợt cầm điện thoại bấm số anh rồi lại thôi, em đã quen với việc anh là một phần cuộc sống, là người cùng em chia sẽ niềm vui, nỗi buồn. Để giờ đây tim em quặn thắt khi phải làm quen với việc không có anh sao... Anh ơi, em đau...
Ừ thì anh hay bảo anh không bao giờ nghĩ thiếu một người mà không sống được trừ khi thiếu ăn.Ừ thiếu một người ta vẫn sống nhưng là sống không có ý nghĩa mà chỉ còn là trách nhiệm với gia đình, với người cho em cuộc sống ngày hôm nay.
Anh ác lắm anh biết không? Anh tập cho em thói quen có anh để giờ để mình em học cách từ bỏ thói quen đó. Thói quen rồi sẽ bỏ được nhưng ai sẽ dạy em bỏ nó đây, ai dạy em khi buồn phải làm gì, cô đơn thì sao, khi em vui, khi em hạnh phúc.. Mọi thứ ai dạy em, ai chỉ cho em con đường mà em nên bước..
Tình yêu không là tất cả nhưng với đứa không có niềm tin và cô đơn như em thì anh đã là chỗ dựa rất lớn cho em để giờ đây khi người có thể ra đi thì em đã rất chông chênh.
Anh cũng có lúc nói chẳng lẽ rồi em không quen ai, không có gia đình... Đó là chuyện của sau này giờ hiện tại em chỉ biết mình đã mất đi niềm tin, tổn thương rất nhiều, em không muốn yêu thêm ai nữa.
Với em tìm một người yêu không khó đâu, nhưng tìm một người mà em yêu, em tin tưởng, em cần như anh thì xin lỗi em không làm được.
Lại một ngày em vùi đầu vào trong giấc ngủ đầy nước mắt, lại một ngày em nhớ anh, lại một ngày em đau, lại một ngày em thấy mình yêu anh hơn thế....
Lại một ngày em sẽ không quên anh...
Theo Guu
Nếu một ngày anh cũng bỏ em đi ... Anh cũng như họ đến bên em, yêu thương em theo cách của một chàng trai phải lòng một cô gái. Em chỉ sợ đến một ngày, anh vẫn sẽ bỏ em mà đi. Những con đường mùa này dọc ngang một nỗi nhớ chùng chình, xa vắng. Con người rơi vào khắc khoải về một miền ký ức đã xa từ lâu...