Chờ đợi quá lâu, tôi bỏ đi lấy chồng
Tôi cưới mà không nói nhiều với anh, chỉ viết một cái mail để nói rõ mọi thứ và chấm dứt cuộc tình 3 năm mặn nồng…
Yêu 3 năm bắt chờ thêm 4 năm
Yêu anh 3 năm, đó là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời tôi. Từ ngày còn sinh viên, tôi và anh đã gặp nhau rất bất ngờ và cuối cùng đem lòng yêu nhau. Nhớ lại kỉ niệm lần đầu gặp, thật sự quá ấn tượng và xúc động. Anh là giám thị coi thi đại học, còn tôi là thí sinh. Anh ấn tượng bởi mái tóc dài tết hai bên như thanh niên xung phong của tôi, nên có lẽ sau này, khi gặp lại nhau, chúng tôi vẫn nhận ra nhau.
Ngày đó, tôi gặp anh trong kí túc xá khi mà tôi đã là sinh viên đại học. Hai chúng tôi nhận ra nhau, ngạc nhiên tột độ. Anh cũng học cùng trường tôi, khác khoa và hơn tôi vài khóa. Chúng tôi giống như người quen lâu ngày gặp lại, nói chuyện vui vẻ, thoải mái cùng nhau. Đặc biệt là anh cũng ở cùng kí túc. Thế là, chúng tôi có thời gian đi chơi, vui vẻ bên nhau, uống cà phê và hẹn hò. Ban đầu chỉ như hai người bạn nhưng lâu dần, tình cảm tiến triển, chúng tôi nhận ra mình đã thích nhau.
Còn nhớ cái ngày anh tỏ tình với tôi, ngượng ngùng và run rẩy. Anh chưa từng yêu ai, anh nói vậy và tôi tin vì anh thật sự rất bỡ ngỡ. Tôi đã rung động trái tim từ rất lâu rồi và lần này có cơ hội, tôi nhận lời yêu anh. Chúng tôi trở thành đôi tri kỉ, yêu thương và dành tình cảm cho nhau.
Yêu nhau 3 năm trời, chúng tôi trả qua bao nhiêu kỉ niệm buồn vui. Mọi thứ đến với tôi nhẹ nhàng hạnh phúc cũng êm đềm. (ảnh minh họa)
Vì tôi cũng chưa yêu ai nên sự quan tâm, lo lắng và cả sự lãng mạn của anh khiến trái tim tôi thổn thức. Tôi luôn luôn nhớ về anh, yêu anh, thương anh và muống gặp anh từng giây từng phút. Ngày anh ra trường, tôi là người bên cạnh anh, tới chúc mừng anh khi gia đình anh ở xa, không ai tới được. Chúng tôi đã có quãng thời gian cực kì vui vẻ và hạnh phúc, chẳng có gì chia lìa được.
Hai đứa cùng ở tỉnh nên hiểu và trân trọng nhau. Tôi động viên anh cố gắng kiếm một công việc tốt, đi làm và ổn định, đợi tôi ra trường rồi hai đứa tính chuyện cưới xin. Thời gian tôi còn đi học và anh đi làm, tôi nhận quá nhiều sự hỗ trợ của anh. Chính anh là người mang lại cho tôi cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và cả sự giúp đỡ về vật chất lẫn tinh thần. Tôi còn đi học, và anh đi làm, tự kiếm ra t.iền nên nhiều khi anh hỗ trợ tôi t.iền ăn uống, sinh hoạt hàng ngày. Tôi nhất định không chịu thì anh lại bảo tôi là như thế không coi trọng anh, không coi anh là người thân thiết nên mới khách sáo. Anh nói vậy nên tôi đành miễn cưỡng nhận. thật sự tôi cảm thấy vui vì anh đã lo cho tôi như thế.
Video đang HOT
Yêu nhau 3 năm trời, chúng tôi trả qua bao nhiêu kỉ niệm buồn vui. Mọi thứ đến với tôi nhẹ nhàng hạnh phúc cũng êm đềm. Tôi tin anh sẽ là người đàn ông tốt để tôi nương tựa cả đời. Nhờ có anh, tôi cố gắng học hành chăm chỉ hơn và có nhiều thành tích tốt. Anh hỗ trợ tôi mọi lúc và lúc nào tôi buồn, chán nản, anh lại ở bên động viên tôi.
Bỏ đi lấy chồng vì áp lực t.uổi tác
Vậy mà, đùng một cái anh nhận quyết định đi tu nghiệp nước ngoài 2 năm. Công ty cử anh đi và họ nói, trong thời gian đó, anh phải làm việc tốt, sau này về phục vụ công ty và sẽ được thăng chức. Lúc đó, tôi mới bắt đầu ra trường. Anh quyết định đi và tôi cũng động viên anh đi, vì tôi tin vào anh, tin vào tương lai của anh sau khi anh hoàn thành công tác trở về. Anh nói với tôi rằng, hãy đợi anh 2 năm, sau khi anh về chúng tôi sẽ cưới nhau. 2 năm không quá dài, đủ thời gian để tôi ổn định công việc, tự lập với cuộc sống của mình. Tôi vui vẻ đồng ý vì đó là quyết định rất hợp lý.
Tôi mong ngóng được đón anh trở về và chúng tôi sẽ làm lễ cưới. (ảnh minh họa)
Ngày anh đi tôi buồn lắm, nhưng chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại và thư từ. Chúng tôi dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp, vẹn nguyên như ngày nào. Trong 2 năm, anh có về một lần là vào dịp Tết. Tôi mong ngóng được đón anh trở về và chúng tôi sẽ làm lễ cưới. Vậy mà anh nói, công ty gia hạn thêm 2 năm nữa, trong hai năm đó anh sẽ có một vị trí tốt, và có nhiều kinh nghiệm quả lý hơn, khi về, tương lai của anh sẽ tốt đẹp hơn hiện tại rất nhiều.
Tôi buồn vì tin này dù chẳng dám thổ lộ với anh. Tôi thương bản thân mình phải chờ đợi anh quá lâu. 2 năm đã đủ thời gian để tôi ổn định mọi thứ, giờ tôi chẳng có gì bận tâm nữa ngoài việc chồng con thôi. Nói anh cưới trước thì anh bảo không thể, chỉ tranh thủ về được mấy ngày, rồi có lẽ 2 năm nữa anh mới về được một lần, đó là lần về hẳn và bổ nhiệm chức vụ. Anh bảo tôi chờ anh, anh sẽ quay về và cưới tôi.
Tôi cũng chấp nhận vì tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ có con đường này thôi và chắc chắn dù tôi có yêu cầu, anh cũng không từ bỏ công danh sự nghiệp để ở lại cưới tôi.
Thời gian 2 năm sau đó sao dài vậy. Tôi nghĩ đến 2 năm đầu, tôi được gặp lại anh và tình cảm tốt đẹp nhưng rồi lại phải chờ thêm 2 năm nữa. Hai năm này với tôi mà nói, quá là mệt mỏi. Tôi không dám chắc mình chờ được. Tôi có t.uổi rồi, bố mẹ tôi thúc giục, họ hàng thúc giục, bạn bè thì lấy chồng sinh con hết. Tôi lại có biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi. Tôi yêu anh nhưng thú thực, khi những cám dỗ bên ngoài cứ khiến tôi lung lay và cả chuyện anh ít liên lạc với tôi hơn, làm tôi nhụt chí. Anh coi trọng công việc hơn tất cả, tôi lo rằng sau này lấy nhau, anh cũng không coi trọng tôi như bây giờ nữa.
Anh coi trọng công việc hơn tất cả, tôi lo rằng sau này lấy nhau, anh cũng không coi trọng tôi như bây giờ nữa. (ảnh minh họa)
Khoảng cách l.àm t.ình cảm của con người nhạt dần. Tôi yêu anh nhưng bao nhiêu áp lực và những thay đổi của cuộc sống, công việc khiến tôi cảm thấy muốn có một gia đình yên ổn, muốn sinh con. Và khi tôi có cảm tình với một người đàn ông, người này nhiệt tình theo đuổi tôi suốt mấy năm, ngay từ khi tôi còn yêu anh, tôi đã quyết định đi lấy chồng.
Tôi cưới mà không nói nhiều với anh, chỉ viết một cái mail để nói rõ mọi thứ và chấm dứt. Thật sự, tôi không thể chờ được thêm 2 năm nữa, quá dài, quá nhiều áp lực, mệt mỏi. Tôi không vội nhưng tôi nghĩ, chắc gì anh đi rồi, về công thành danh toại, anh đã cần đến tôi. Có nhiều người con gái tài giỏi, xinh đẹp vây quanh anh khi anh làm trưởng phòng, giám đốc nhân sự chẳng hạn. Lòng tôi đau nhói nhưng tôi phải quyết định, từ bỏ tình yêu của mình, từ bỏ tất cả để chọn đường đi mới. Tôi không thể kiên nhẫn được khi người yêu bắt tôi chờ đợi suốt 4 năm…
Theo VNE
Tôi sắp phải gọi bạn gái mình bằng mẹ
Lúc này, đầu óc tôi cực kì căng thẳng, tôi không biết mình nên sống sao với quãng thời gian sắp tới, lòng tôi rối bời.
Tôi đã yêu một người con gái không nên yêu. Đó là một người con gái xinh đẹp và thông minh. Tôi gặp cô ấy trong dịp đến công ty của bố. Bố tôi làm giám đốc công ty này và cô ấy là nhân viên của bố. Thông thường, với những tình huống sét đ.ánh như thế thật sự khó kìm chế cảm xúc. Tôi đã có cảm tình với cô gái đó ngay từ lần đầu tiếp xúc. Tôi hay nói chuyện, thậm chí còn xin số điện thoại của cô ấy. Ban đầu, thấy cô ấy dễ chịu, ngoại giao tốt, tôi lại nghĩ là cô ấy có cảm tình với mình. Sau này tôi mới biết, cô ấy có tình cảm với bố tôi nên nhiệt tình với tôi như vậy cũng là điều nên làm.
Ngày đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, hay tâm sự với nhau. Nghe nói, cô ấy là nhân viên phòng kinh doanh, thế nên, cô ấy rất năng động và nói chuyện rất truyền cảm. Điều đặc biệt là, cô ấy không từ chối bất cứ cuộc trò chuyện hay hẹn cà phê nào từ phía tôi. Thế nên, tôi càng có niềm tin là cô ấy cũng dành tình cảm cho mình.
Được một thời gian thì tôi mạnh dạn tỏ tình với cô ấy với hi vọng, cô ấy sẽ nhận lời yêu của tôi. Tôi mang hoa hồng và socola tới tặng cô ấy. Cô ấy ngạc nhiên vô cùng, rồi tỏ vẻ rất ngại nói với tôi rằng cô ấy đã có người yêu rồi.
Tôi choáng váng vô cùng. Tôi không tin đó là sự thật, tôi gọi cô ấy ra ngoài nói chuyện riêng, van xin cô ấy đừng làm chuyện này. (ảnh minh họa)
Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì, nếu có người yêu rồi tại sao cô ấy lại thân thiện với tôi như thế. Cô ấy bảo, có nhiều chuyện mà tôi chưa hiểu được, hi vọng sau này tôi sẽ hiểu. Cô ấy bảo xin lỗi tôi và đừng hiểu lầm về tình cảm cô ấy dành cho tôi. Cô ấy không muốn tôi phải buồn vì chuyện này và cũng đừng có nghĩ linh tinh, đừng giận dỗi. Cô ấy bảo, rồi một thời gian nữa tôi sẽ hiểu mọi chuyện.
Khi đó, tôi rất buồn nhưng sau một thời gian, tôi lại theo đuổi cô ấy, cứ đeo bám cô ấy tới tận công ty của bố tôi. Nhiều lần như vậy, tôi có hỏi thăm người trong công ty bố thì biết được, bố tôi đang có cảm tình với cô ấy và cô ấy cũng vậy. Mẹ tôi mất sớm nên bố muốn đi bước nữa, đó là người con gái bố chọn.
Tôi choáng váng vô cùng. Tôi không tin đó là sự thật, tôi gọi cô ấy ra ngoài nói chuyện riêng, van xin cô ấy đừng làm chuyện này. Vì điều đó sẽ không hay ho gì, với lại, sẽ khiến tôi khổ tâm vô cùng. Tôi bảo cô ấy, nên chọn cho mình một người đàn ông trẻ, chưa có gia đình, chứ đừng chọn người đã có vợ và con cái lớn như chúng tôi.
Khi đó, tôi rất buồn nhưng sau một thời gian, tôi lại theo đuổi cô ấy, cứ đeo bám cô ấy tới tận công ty của bố tôi. (Ảnh minh họa)
Cô ấy khóc và nói, đó là lựa chọn của cô ấy, dù có chút khó xử nhưng mong tôi hãy thông cảm và hiểu cho.
3 tháng sau, tôi nhận được tin ba sắp kết hôn và cô dâu chính là cô ấy. Bây giờ, tôi cảm thấy sợ hãi lắm, tôi không thể sống chung một nhà với người con gái tôi yêu, nhất là người khiến tôi c.hết mê, c.hết mệt. Tôi cảm thấy lo lắng vì chuyện này, nếu như, chúng tôi sống trong một nhà thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ, tôi phải chuyển ra nơi khác sống chứ sống cảnh này thì làm sao được. Tôi chỉ có nước chui xuống đất cho đỡ xấu hổ nếu như chuyện này bại lộ. Chẳng may ba tôi mà biết chuyện này thì tôi còn mặt mũi nào nhìn ba?
Tương lai, tôi sẽ phải gọi người phụ nữ tôi yêu là mẹ, thế đấy, tình cảnh quá éo le nhưng đó là câu chuyện cay đắng của cuộc đời tôi và không biết, bao giờ tôi mới quên được người con gái ấy khi chúng tôi cứ sống chung một nhà?
Theo VNE
Người tôi yêu giờ đã có chồng Giờ em đã là vợ người ta, không biết em sống hạnh phúc không, còn tôi vẫn cô đơn, vẫn đau khổ vì em. Khi tôi viết những dòng này, nước mắt tôi đã rơi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc, không phải khóc vì buồn mà khóc vì uất hận, vì tủi nhục khi bản thân mình quá nghèo, để mất...