Cho anh được phép yêu em Phần 26
-Đi sớm nhé, chiều chị còn xuống trại thăm ba
-Um thế lát khoảng 3h mình đi nha
-Ừ
-Anh đi cùng được không. Khôi nhìn Lan vẻ nài nỉ. chứ không anh ở nhà một mình buồn lắm
-Chứ không phải không xa xôi nửa bước à? Dì Hoa nói đểu cậu
-Thôi anh ở nhà đi em với Phương đi tí rồi về mà
-Thế anh chở đi nha rồi anh về?
-Đã bảo thôi còn ạ. Lan liếc nhẹ
-Thế vào đây anh bảo cái này. Nói rồi cậu xin phép dì Hoa vào phòng, lẽo đẽo theo sau
Cậu vào phòng lấy ra một hộp được gói rất đẹp đưa cho cô
-Cái gì đây?
-Em mở mắt xem đi. Cô mở mắt ra xem là một chiếc ip3
-Em không nhận đâu trả lại anh nè!
- Sao vậy?
-Em không thích
-Này, nghe anh nói đã anh biết trong đầu em đang nghĩ gì, em hãy gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên đi được không. Anh không thích vì cuộc sống, thân phận của anh mà làm thành khoảng cách giữ chúng ta đâu. Anh sẽ không để bất cứ ai đụng chạm hay xúc phạm đến em dù chỉ 1 lần cho nên em hãy tin tưởng khi bên anh được không?
Cô nhìn vào mắt cậu. không hiểu lời nói của cậu nó có ma lực đến cỡ nào mà khiến cô mỗi lần nghe lại thấy yên lòng đến thế
-Nhưng…thú thật em không biết dùng, với lại em dùng máy này được rồi. cô lấy chiếc điện thoại cục gạch, cậu bật cười
-Anh không có ý gì đâu, chỉ là anh muốn nhìn mặt em từng giây từng phút thôi. Cũng giống như đi đâu em cũng có thể nhìn thấy mặt anh. Và anh có thể biết em đi đâu để còn kiếm em cho dễ chứ
-Sao thế được , cô ngạc nhiên cũng đúng thôi với những người như cô lấy đâu vài triệu để mua thứ xa xỉ như vậy chứ.
-Để anh chỉ cho. Anh đã cài đặt phần mềm gọi video mỗi lần anh gọi em, chỉ bấm vào đây là nhìn được mặt anh. Cậu nói rồi lấy máy gọi qua máy cô. Thấy khuôn mặt cậu hiện ra trên điện thoại cô cười thích thú. Bỗng có tiếng mở cửa, là Phương . đúng là vô ý, không thèm gõ cửa
-Chị Lan chuẩn bị đi nha rồi chúng ta đi thôi, cô liếc thấy cái điện trên tay Lan mà lòng càng ghen ghét. Nó nhanh chóng là của tao thôi, nghĩ thế rồi cô cười gượng ra ngoài
-Thôi, em đi nha.lan quay sang nói với Khôi
Video đang HOT
-Ừ đi nhanh rồi về, mà anh gọi nhớ nghe máy nha
Trông bộ dạng cậu lúc này làm như kiểu cô đi đâu xa lắm ấy
-Thôi ngủ đi đợi lát em rồi xuống ba
-Anh biết rồi. nói rồi cô đi ra chứ không còn đứng chào nhau thì chẳng biết lúc nào mới đi được
Cô đi thay bộ đồ áo phong quần jeans giản dị. Phương đã đợi cô ở sân. Vì nhà Ngân không xa lắm nên hai người đi bộ
Nói là đi nhà Ngân nhưng tới nhà Ngân được 1 lúc Phương lại lôi cô đi thêm vào chỗ nữa nhằm kéo dài thời gian.
-Mình về được rồi Phương, kẻo chị xuống thăm ba muộn mất. cô nhìn đồng hồ lúc này đã hơn 4h
Nhưng Phương nài
-Thôi tới nhà này nữa là về nè. Đã mất công đi rồi
-Nhưng còn ai nữa mà đi
-Đi, tới là chị sẽ biết mà
Nói rồi cô kéo tay Hạ Lan đi, đi tới ngõ cuối rẽ vào căn nhà trong cùng Hạ Lan nhận ra ngay là nhà tên Long, cô nhíu mày
-Thôi em vào chơi đi chị về đây
-Đã tới tận đây còn đòi về. thôi vào đi chút rồi về. phương tỏ vẻ năn nỉ
-Một lát thôi đấy. cô miễn cưỡng theo Phương vào trong
Long đã ra sân đón hai người từ lúc nào, cậu nhìn Lan không chớp mắt
-Ôi Lan ngày càng xinh ra nhỉ
-Cảm ơn cậu tôi vẫn bình thường, nghe cái giọng điệu Long làm cô thấy bực mình
Long thích cô đã lâu nhưng cô không thèm ngó tới. Phương hối hai người vào nhà vì ở dây chắc cô phát điếc vì mấy lời nịnh bợ của Long.
-Thôi vào nhà đi, tôi mỏi chân lắm rồi. cả ba đi vào nhà.
-Hai người uống gì để tôi lấy nước cam nha
-Thôi tôi uống nước lọc được rồi. Lan từ chối
-Cho tôi bia đi. Phương nói lớn
-Sao em uống bia vậy về dì la đó
-Thời đại nào rồi còn không biết uống bia , ai như chị. Cô thay đổi thái độ nhưng thấy ván chưa đóng thuyền nên lại ngon ngọt
-Tết mà chị, vui tí có sao đâu
Long từ nhà bếp bưng lên li nước lọc và mấy lon bia
-Mời hai cô nương. Long mở bia cụng với Phương còn cô cầm li nước uống liền 1 hơi vì nãy giờ cũng khát rồi.
-Làm lon đi chị, Phương đưa lon bia cho Lan. Cô lắc đầu từ chối
-Thôi chị không uống đâu
-Chị không uống là không nể mặt em rồi. ngày mai về Sài Gòn rồi mà. Đi mà thử một miếng thôi. Phương cứ đưa lon bia trước mặt Lan, Lan đành phải nhấp môi một miếng. cái mùi nồng nồng, cái vị cay của bia làm cô muốn ói ra ngay lập tức. cô đứng dậy toan ra ngoài nhưng vừa đứng lên thì đầu óc cô quay cuồng, mọi thứ dường như muốn khép lại một màu đen bởi đôi mắt cô nặng trĩu, không lẽ bia ngấm vào người cô rồi cô chỉ muốn ngủ 1 giấc. cô chỉ kịp nghĩ tới đó rồi ngồi thụp xuống ghế không còn biết gì
Long bế thốc cô lên giường, toan lấy tay sờ vào ngực cô thì bị Phương hất ra
-Này ông pha bao nhiêu thuốc vào nước ấy
-Chắc cũng gần 1/3 lọ ấy
-Nhiều thế, biết có tỉnh trong đêm không đấy
-Yên tâm đi, tôi thử nhiều rồi. long ra vẻ tự hào với tay nghề của mình
-Ông cũng chó má nhỉ? Mà tôi nói rồi khi tôi chưa đồng ý không được làm bậy nếu không đừng trách Phương này không nói trước
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 22
Thôi, cậu ở nhà xem Phương cần gì không, tôi chạy vèo cái về ngay mà. Cậu lại phải miễn cưỡng ở nhà. Cô đi bộ vì trạm ý tế cũng cách đó không xa.
Cậu và Phương ở nhà thì nói vài chuyện vu vơ, Phương hỏi gì cậu chỉ ậm ừ cho qua, thấy thế Phương kể về Hạ Lan và đương nhiên những điều đó hoàn toàn sai sự thật. thế nhưng cậu cũng chẳng có thái độ gì vì cậu hiểu con người Hạ Lan không như Phương là như thế nào.
Phương nhìn đồng hồ nghĩ chắc giờ này Lan cũng sắp sửa về nên nhờ Khôi đưa tô cháo đi cất rồi rót dùm cô cốc nước, thực sự cậu không muốn làm tí nào nhưng lệnh của nàng là nhờ cậu giúp Phương nên cậu mới thế thôi. Chứ thực sự cậu chưa bao giờ làm giúp ai cho tới khi gặp Hạ Lan. Đợi cậu đi rồi Phương lén mở nút áo phía trên để lấp ló khuôn ngực trắng nõn và đầy đặn. cậu rót nước bưng vào cho cô,cô vô tình thấy vậy nên đưa li nước rồi định ra ngoài. Nhưng Phương đã kịp tính toán lúc cậu chuẩn bị bước đi mà giả vờ chóng mặt làm rớt li nước còn người nghiêng về phía cậu. cậu đỡ cô dậy thì cô dựa vào người cậu nói
-Em chóng mặt quá anh cho em dựa chút được không. Cậu chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Hạ Lan đứng ngoài cửa không biết từ bây giờ.
-Tôi xin lỗi đã làm phiền , đơn thuốc của Phương đây cậu lấy thuốc cho Phuong uống dùm tôi. Cô đưa đơn thuốc vào bỏ chỗ bàn và cũng nhìn thấy sự hớ hênh của Phương. Cô vội đi ra ngoài, sau một phút bất ngờ thì cậu sực nhớ và đuổi theo cô còn Phương cười mãn nguyện. bước đầu xem như thành công. Rồi sẽ không lâu nữa Minh Khôi sẽ là của cô vì như cô thấy hai người kia chưa thực sự thân thiết
-Này đợi tôi, sao giờ em đi nhanh thế. Cậu chạy theo giữ tay cô lại. cô giật mình
-Buông tôi ra, cậu vào làm việc của cậu đi.
-Thì việc của tôi là giúp đỡ Phương như lời em nói còn gì. Cậu giả vờ chọc giận cô thêm xem sao
-Đúng rồi, thì nhờ có tôi nên cậu mới được gần Phương đấy thôi, đúng là con trai các người giống nhau cả. nhưng lần sau làm ơn đừng để người khác nhìn thấy khó coi lắm. biết cô đang rât giận nhưng cậu vẫn cố
-Ơ, tôi chỉ cho Phương một chỗ dựa thôi mà
-Thì tôi có nói gì đâu, tôi biết mà, tôi đâu có quyền gì cấm cậu ôm ai cơ chứ. Cậu chỉ lôi tôi ra làm trò đùa thôi đúng không. Cậu nói tôi đợi cậu chứng minh, cậu nói tôi không được phép mở lòng với ai trước kho cậu cho tôi thấy điều cậu nói với tôi là thật, cậu nói cậu sẽ không bao giờ từ bỏ hay thay đổi quyết định mà, đúng là đồ giả dối. cậu trở về Sài Gòn đi hoặc đi đâu cậu muốn miễn là đừng để tôi nhìn thấy bản mặt của cậu. thấy cô khóc cậu mới ngưng chọc giận và xin lỗi. cậu tiến lại nắm tay cô
-Toi xin lỗi, mọi việc không như cậu nghĩ đâu. Tôi định ra ngoài vì tôi thấy không tiện cho lắm nhưng Phương bị chóng mặt nên tôi đỡ cô ấy thôi.
-Vô tình mà lại phải gần gũi thế à
-Em đang ghen à, đúng là em đang ghen mà, nói đi, em cũng có tình cảm với tôi đúng không
-Ai nói thế. Cô hơi ngượng đỏ mặt. đúng là mình thể hiện thái độ hơi quá rồi cô nghĩ thế nhưng vẫn cãi
-Tôi chỉ thấy cảnh ôm ấp nhau vô ý tứ nên thấy chướng mắt thôi.
-Chứ không phải sao mặt em lại đỏ, nhận đi cho có tiến bộ. cậu lấy tay lau nước mắt cho cô
-Thôi đi, tôi cho cậu cơ hội để chứng minh việc của cậu còn tôi thế nào không liên quan tới cậu. Cô ngó lơ đi chỗ khác. Cậu nắm lấy 2 vai và xoay cô lại đối diện với mình.
-Nghe tôi nói lần cuối đây. Bây giờ trong tim tôi chỉ có một chỗ để cất giữ em thôi. Nên em đừng lo người khác có thể chen vào. Từ khi tôi gặp em tôi đã giữ em lại và khóa trái tim tôi lại rồi. Em hãy tin tôi, tôi sẽ chứng minh được tôi cần em và bảo vệ em như thế nào được không?
Quả nhiên người ta nói không sai, mật ngọt chết ruồi, cô nghe xong đến đây cô chả còn sức đâu mag giận nữa
-Đúng là dẻo miệng. Cô lườm cậu
-Dẻo miệng mới đốn ngã được em chứ, thôi vào ăn đi, tôi đói rồi
Thấy hai ngườ vui vẻ với nhau Phương càng trở nên khó chịu, đành giả vờ đau một hai hôm rồi tính tiếp. Hôm sau hai người dậy sớm chuẩn bị đồ xuống trại thăm ba cô. Cậu định lấy xe thì cô nói
-Đi thăm ba tôi đi xe này người ta dị nghị đấy
-À, tôi quên mất. Cậu gãi đầu. thế bây giờ đi bằng gì? Cô chỉ vào chiếc xe đạp của dì
-Đấy. cậu nhìn theo tay cô vẻ ngạc nhiên
-Đi bằng xe đạp ư?
-Chứ còn gì hay cậu không biết đi
-Em đừng có khinh người như thế. Nói mạnh miệng thế thôi chứ không biết mình chạy được hay không. Vì cậu chưa chở ai bằng xe đạp bao giờ. Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao. Treo hai túi đồ vào tay lái rồi ra hiệu cô ngồi lên. Thấy cậu run rẩy nên cô không yên tâm cho lắm.
-Có chở được không, còn không thì đưa đây tôi chở cho
-Sao em lắm chuyện thế, tôi là ai nào? Nói rồi cậu kéo tay cô ôm eo mình và bắt đầu chạy. sau một hồi lóng ngóng cậu cũng đã chạy thành thục. Cậu mang chiếc áo thun body trắng kèm quần kaki màu nâu đất. Nó càng toát lên vẻ nam tính của cậu khiến người đi đường càng chú ý.
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 19 -Anh nói điều đó với tôi được gì. Tôi không muốn vì 1 đứa nhà quê như tôi mà các người như vậy -Nói vậy em đã có quyết định cho mình rồi đúng không -Đúng, vì thế anh đừng đến tìm tôi nữa. tôi đi đây. -Em hãy đợi xem quyết định của em có đúng hay không , tôi tin em...