Chia tay một người
Giọt nước cuối cùng cũng đã làm tràn ly, em lạnh lùng nói lời chia tay và lặng lẽ bước đi trên một con đường hoàn toàn khác, con đường đó em và anh là hai đường thẳng song song cùng tồn tại trong một không gian nhưng chẳng bao giờ có thể gần nhau được nữa.
Trời đang nóng bỗng nhiên lại đổ mưa thật là bất ngờ, trăng đang rất sáng bởi vì ngày mai là 14 mà. Giờ này chắc anh đang bình yên chìm vào giấc ngủ còn nếu như không thì cũng đang cùng bạn bè vui đùa ở nơi nào đó. Giờ đây anh và em là hai người xa lạ, cùng một không gian nhưng hai tấm lòng không còn hướng về nhau nữa, em cũng không muốn suy nghĩ xem cùng một thời điểm anh đang làm gì bởi vì giờ đây anh và em đã đi về hai hướng. Em phải cố quên đi quá khứ, quên bao kỉ niệm để bắt đầu một cuộc sống mới.Anh và em hai con người với hai tính cách khác nhau hoàn toàn nên dù em có cố gắng cũng không sao có thể dung hòa được. Em cảm thấy ngột ngạt khi không còn là mình nữa.
Vì anh em thay đổi rất nhiều nhưng anh lại không nhận thấy luôn cho rằng em cố chấp không sửa đổi. Bao giờ cũng vậy kết thúc những giận hờn bao giờ cũng là lỗi của em, là em sai tất cả, em quá trẻ con cư xử lúc nào cũng như con nít. Ừ! thì em trẻ con do đó em sẽ mãilàm một đứa trẻ, còn anh anh cứ làm người lớn của mình đi. Anh cứ giữ lấy niềm kiêu hãnh vốn có của mình đi. Em sẽ không bao giờ bước theo anh để làm một kẻ thừa thãi trong cuộc đời anh nữa đâu. Dù có chông chênh có chao đảo trong cuộc sống, có phải khó khăn để thay đổi một thói quen nhưng em cũng sẽ cố gắng để anh thấy rằng một đứa trẻ con cũng mạnh mẽ như thế nào. Đây sẽ là lần cuối cùng em viết những dòng suy nghĩ về anh, ngày mai mọi thứ sẽ khác và em sẽ quên anh đi để đón ánh nắng mới của buổi bình minh.
Video đang HOT
Em sẽ không khóc vì anh nữa tất cả đã quá giới hạn cho phép của một vấn đề. Em tin mình sẽ hạnh phúc, sẽ tìm thấy tương lai. Chia tay một người cũng nghe lòng đau nhói, lạnh buốt con tim nhưng thà đau một lần còn hơn ngàn lần sống trong lừa dối, tự gạt lừa bản thân mình. Em sẽ mỉm cười bước đi không quay đầu nhìn lại một lần, tất cả đã qua dù không muốn nhưng vẫn là một kỉ niệm, một vết thương dù không quá âm ỉ nhưng cũng khiến ta nhói đau khi nghĩ về nó. Ngày mai đây trên đường đời tấp nập mình vô tình lướt vội qua nhau mình có thể mỉm cười vì những ngày đã qua, vì những kỉ niệm đã trở thành quá khứ và thầm cầu chúc cho nhau được hạnh phúc.
Theo Ngôi Sao
Mình chia tay phải không anh?
Ngồi đọc lại tất cả những thư em đã gửi cho anh thấy lạ thật. Em không biết cái cảm giác lúc này của mình là gì nữa?
Em đã nói lời chia tay với anh, không biết có phải là em đã quyết định chia tay với anh không? Nhưng em lại vẫn ngồi đây, viết thư cho anh, rồi sẽ gửi đi, và... chẳng để làm gì cả. Em chẳng biết rồi anh có đọc thư của em hay không, nếu đọc rồi thì sẽ thế nào? Không biết nữa. Anh có đọc, có trả lời thư của em hay không với em giờ không còn quan trọng nữa. Trước đây, em quen chờ đợi một sự hồi âm từ anh, nhưng bây giờ, theo "hoàn cảnh" em lại quen với việc mình cứ việc "phát thông tin" đi còn có thông tin phản hồi hay không thì chưa biết được.
Yêu anh, em đã vượt qua nhiều, thật nhiều sự ngăn cản: của bạn bè em, của người thân, ngay cả của chính bản thân em nữa... Vì lý do gì em lại có thể bỏ qua nhiều như vậy để vẫn cứ yêu anh, yêu một cách ngốc nghếch và mù quáng đến vậy nhỉ? Có lẽ chỉ đơn giản là vì em yêu anh, đã yêu anh thực sự. Em vốn là người vẫn có thể dùng lý trí để chế ngự cảm xúc của mình, nhất là trong chuyện tình cảm này. Nhưng khi yêu anh, em lại tự cho mình thử một lần nữa sống theo cảm xúc, theo bản năng của tình cảm. Hy vọng điều này sẽ giúp em thực sự tìm thấy hạnh phúc của mình. Nhưng, cho đến ngày hôm nay, em lại có cảm giác mình lại thất bại một lần nữa. Khi em càng yêu ai nhiều, càng yêu ai thật lòng thì em lại càng phải chịu sự buồn đau nhiều hơn. Bất công quá anh ạ. Nếu biết trước thế này, thà rằng em cứ sống như trước đây, như một con nhím luôn xù lông trước tất cả. Làm tổn thương người khác còn hơn là để họ làm mình bị tổn thương. Giờ em mới nhận ra: em không thể sống mạnh mẽ nếu bỏ đi cái vỏ ngoài gai góc của mình được...
Em không thể sống mạnh mẽ nếu bỏ đi cái vỏ ngoài gai góc của mình được... (Ảnh minh họa)
Khi em nói chia tay với anh thì câu anh trả lời em là gì nhỉ? Anh đã nói: "để anh suy nghĩ đã". Thật mừng vì tình yêu của anh dành cho em đủ để không phải là thoáng qua, nhưng lại đáng buồn vì nó chưa đủ lớn để giữ anh không muốn rời xa em. Vị trí của em ở trong anh chỉ là một khoảng chông chênh có thể đến và đi bất cứ lúc nào. Có thể làm anh phải suy nghĩ, nhưng không đủ lâu để làm anh phải buồn nhiều. Câu nói làm em đau lòng lắm. Có thể rồi anh sẽ chẳng suy nghĩ gì nhiều. Anh sẽ lại bị cuốn ngay vào với gia đình, công việc, bạn bè của anh. Suy nghĩ về em, cuối cùng chỉ là một chút gì đó rất nhỏ mà thôi.
Em nói chia tay vì em muốn cho mình một khoảng lặng để suy nghĩ, để xem tình cảm của em dành cho anh thực sự nhiều đến thế nào? Và cũng muốn trong thời gian này, đó sẽ là khoảng cách để em xa anh một chút đủ để không thể làm phiền anh, đủ để không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của anh. Nói lời chia tay với anh, để em lấy lại cái tôi của mình, không cho phép bản thân mình như một con bé "rất vô duyên" trong thời gian qua.
Đến một lúc nào đó, em biết em sẽ nhớ anh nhiều thật nhiều nhưng em sẽ cố gắng anh ạ, cố để không gọi điện cho anh, cố để không nhắn tin cho anh, cố để không gửi mail cho anh. Em sẽ tập để dần quên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mình chia tay nha anh! Nó chia tay không phải vì nó hết yêu, mà ngược lại, nó vẫn yêu anh nhiều, nhiều lắm! " Mình chia tay nha anh". Một tin nhắn ngắn gọn, thế mà nó trằn trọc suốt mấy tháng mới đủ can đảm gửi đi. Nó buông tay bởi nó biết anh và nó - hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ gặp...