Chỉ vì một cái ôm, tôi đã bị cả nhà chồng đánh đuổi trong tai tiếng
Câu nói lạnh lùng của anh khiến lòng tôi tê tái. Càng lúc, tôi càng cảm thấy cô quạnh trong chính căn nhà của mình.
Tôi vừa bước sang tuổi 32, một cái tuổi không còn quá trẻ nhưng cũng chưa phải là già. Nó gọi là trưởng thành, là độ tuổi mà người ta có thể đủ chín chắn để quyết định số phận cuộc đời mình.
Tôi đã lập gia đình cách đây 5 năm và hiện tại đang có một ngôi nhà với đầy đủ tiện nghi và một đứa con trai lên 3 ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Chồng tôi là giám đốc kinh doanh của một công ty tài chính, thu nhập cao hơn thu nhập của tôi rất nhiều lần nên sau khi kết hôn, nghe theo lời anh, tôi đã quyết định xin nghỉ việc để ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình.
Cuộc sống hôn nhân của tôi khá viên mãn theo cách mà tôi cảm nhận. Chính là vợ chồng tôi không hề xảy ra bất kì mâu thuẫn nào. Dù cả hai chỉ có 5 tháng tìm hiểu trước khi kết hôn nhưng lại tỏ ra khá tâm đầu ý hợp nên cuộc hôn nhân này, tôi bằng lòng đến với nó. Nhưng sau khi về chung sống một nhà với anh, tôi mới phát hiện ra hiểu nhau thôi chưa đủ, đôi khi còn cần cả sự quan tâm, chia sẻ nữa.
Dù cả hai chỉ có 5 tháng tìm hiểu trước khi kết hôn nhưng lại tỏ ra khá tâm đầu ý hợp nên cuộc hôn nhân này, tôi bằng lòng đến với nó. (Ảnh minh họa)
Anh đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Việc duy nhất của tôi ở nhà chính là lo dọn dẹp, cơm nước, rảnh rỗi thì đảo qua chăm sóc cả bố mẹ hai bên. Bố mẹ anh sống một mình, cũng có thuê ô sin giúp đỡ nên tôi gần như không phải làm bất cứ việc gì khi sang đó, chỉ có ngồi tiếp chuyện bố mẹ mà thôi. Còn bố mẹ tôi, dưới tôi vẫn còn hai em gái nên việc nhà cửa được lo chu tất đâu ra đấy. Thời gian rảnh rỗi quá nhiều, đi làm lại thì anh không đồng ý nên tôi đã nhận một ít hàng thủ công về nhà làm. Lương không nhiều nhưng để đỡ buồn tay buồn chân. Tháng lương đầu tiên, tôi gom hết lại mua tặng anh chiếc áo sơ mi mới. Những tưởng anh sẽ vui lắm khi đón nhận món quà ấy nhưng:
- Em vứt mấy đồ kia đi, rác nhà. Còn nữa, cái áo này không xứng đáng với vị trí của anh, em cũng cho vào sọt rác luôn đi.
Video đang HOT
Câu nói lạnh lùng của anh khiến lòng tôi tê tái. Càng lúc, tôi càng cảm thấy cô quạnh trong chính căn nhà của mình. Tôi không bỏ việc làm thêm ấy, tôi vẫn giữ nó để có lấy một khoản tiền tiêu vặt nhỏ, đỡ phải nhờ cậy đến anh. Mặt khác, tôi âm thầm tìm lại việc làm. Chỉ có đi làm, tôi mới thoát khỏi sự tù túng hiện tại. Anh biết chuyện, mắng nhiếc tôi chẳng thương tiếc. Anh nói tôi qua mặt anh, không coi anh là chồng. Vậy sao anh không hỏi mình. Anh có từng coi tôi là vợ anh hay chưa?
Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng lớn. Cả hai gần như không nói với nhau bất cứ câu nào. Tôi cũng đã tìm được việc, đi làm nhưng tôi vẫn lo cơm nước chu toàn cho anh, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Có lẽ do mới đi làm lại chưa quen việc, hơi căng thẳng và phiền muộn chuyện gia đình nên tôi khá mệt mỏi. Định bụng gọi anh tới đón nhưng lúc ấy sĩ diện dâng lên cao quá khiến tôi không muốn nhờ đến anh. Không biết là ngày gì mà gọi taxi mãi không được. Đúng lúc đo thì anh đồng nghiệp ngỏ ý đưa tôi về vì cả hai đều tiện đường. Bất giác, tôi gật đầu đồng ý.
Chỉ vì một cái ôm không tính trước mà tôi bị coi như một tội phạm. (Ảnh minh họa)
Xe vừa dừng trước cổng, bước xuống xe, tôi thấy choáng váng nên hơi loạng choạng, may mà anh bạn đồng nghiệp nhanh tay đỡ giúp. Không đứng vững, tôi ngã vào người anh, nhìn như hai người đang ôm nhau vậy. Thật không may cho tôi, chồng tôi lúc ấy vừa về tới. Chứng kiến tất cả, anh không hỏi nhiều hơn, lao vào cho anh bạn tôi một cú đấm trời giáng và lôi tôi vào nhà theo cách thô bạo nhất mặc cho tôi hết lời van xin, giải thích.
Ngay lập tức, anh gọi điện thoại cho bố mẹ anh sang và chỉ thẳng vào mặt tôi mà mà nói:
- Cô ta dám ôm ấp nhân tình trước cổng nhà đấy bố mẹ biết không?
Không nghe thêm lời tôi nói, mẹ chồng tôi cầm ngay cây chổi, đánh đuổi tôi không thương tiếc. Còn bố chồng tôi thì mắng nhiếc tôi thậm tệ. Anh, người gọi là chồng tôi thì nhìn tôi với vẻ mặt hỉ hả. Chỉ vì một cái ôm không tính trước mà tôi bị coi như một tội phạm. Không chịu được hơn nữa với sự xúc phạm kia, tôi lao nhanh ra khỏi nhà với hai hàng nước mắt. Có lẽ tôi đã sai khi quá vội vàng đến với cuộc hôn nhân này. Đây liệu có phải là cái giá mà tôi phải trả cho sự nóng vội của mình hay không đây?
Theo Một Thế Giới
Câu chuyện thương tâm sau những lần đánh đuổi vợ ra khỏi nhà
Tôi ngồi khóc như 1 đứa trẻ, thương vợ bao nhiêu tôi lại chán ghét chính mình bấy nhiêu. Đêm đó tôi ôm vợ khóc, cô ấy cũng rúc đầu vào ngực tôi khóc như mưa.
Nhớ lại thời đó, con còn nhỏ gia đình tôi còn khó khăn lắm. Tôi chật vật mãi mới xin được 1 chân vào làm cho một công ty nhỏ còn vợ tôi thì làm việc theo ca ở siêu thị.
Năm đó con tôi lên 6 tuổi bắt đầu vào cấp 1 nên mọi khoản chi tiêu lại tốn kém hơn để mua sách và đóng các khoản cho cháu. Nhà vẫn đi thuê, cả hai vợ chồng cố dành dụm để có thể mua một căn nhà nhỏ.
Thời gian đầu vợ tôi vẫn gửi tiền vào ngân hàng hàng tháng nhưng sau đó cô ấy đưa gửi ít hơn dù ngày nào vợ cũng nói làm thêm giờ. Hôm đó vợ tôi đi làm về muộn bếp núc lạnh ngắt cơm chưa nấu, con tôi kêu mệt nên đi nằm sớm, lòng tôi bực bội vô cùng. Tôi nghĩ rằng vợ mình bồ bịch với ai đó vì cô ấy cũng khá xinh xắn trắng trẻo.
Vợ vừa về đến nhà, tôi đã mắng xối xả đuổi đánh cô ấy ra khỏi nhà. Vợ tôi hết sức van xin và giải thích nhưng tôi vẫn mặc kệ. Tôi khóa trái cửa lại không cho vợ vào. Nửa đêm khi lòng đã nguôi giận con đòi mẹ, tôi mới xuống mở cửa và ngó nghiêng xem vợ có còn đứng trước cổng không?
Nhưng cô ấy đã bỏ đi, 1 lần nữa tôi lại điên lên. Sáng sớm tỉnh dậy thấy vợ đang nấu cơm trong bếp, khi dắt xe đi làm tôi nghe bà Bính nhà bên cạnh nói: "Chú làm vậy là không được đâu, tối qua cô Lan ngủ bên nhà tôi. Tôi thấy cô ấy kêu đau ngực suốt đấy".
Tôi ậm ừ rồi bỏ đi, tôi không nghĩ ngợi nhiều về câu nói vợ bị đau của bà hàng xóm. Tôi chỉ thấy khá hối hận về hành động của mình.
Mấy hôm sau vợ chồng làm lành, tôi cũng không đề cập đến chuyện cũ nữa. Vợ tôi thì ngày càng gầy đi, trông cô ấy có vẻ xanh xao hơn. Tôi hỏi: "Em mệt à hay sao mà xanh thế, hay em đi khám xem sao?". Vợ tôi lắc đầu: "Tại em đứng nhiều nên hơi mệt thôi, em không sao đâu".
Tầm gần 2 tháng sau, khi đó tôi hỏi vợ về chuyện tiền mua nhà. Vợ cúi đầu nói cô ấy có việc nên tiêu hết phần nhiều rồi giờ chỉ còn có mấy triệu thôi. Tôi bực bội hét lên: "Cô theo trai phải không? nhà này có ăn ngon mặc đẹp gì đâu mà có mấy tiền cô cũng tiêu hết vậy? Cứ thế này thì bao giờ mới có nhà mà ở đây".
Hôm đó tôi lại đánh đuổi cô ấy, tôi chán nản ít về nhà hơn. Tôi thất vọng về vợ lắm, tôi cứ nghĩ cô ấy đã có người khác cho đến lúc tôi thấy vợ cắt ngắn tóc đi, đầu đội mũ nhiều hơn. Hôm đó tôi ở nhà, quét nhà thì thấy tóc vợ rụng nhiều. Ngồi rảnh rỗi tôi lục tìm trong tủ mấy giấy tờ cũ để xem thì vô tình nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm của vợ. Trong đó có viết cô ấy bị ung thư vú. Đầu óc tôi quay cuồng, thì ra bao lâu nay cô ấy giấu tôi lấy tiền mua thuốc uống vì nhà khó khăn và sợ chồng con lo lắng nên cô ấy không dám chia sẻ.
Tôi ngồi khóc như 1 đứa trẻ, thương vợ bao nhiêu tôi lại chán ghét chính mình bấy nhiêu. Đêm đó tôi ôm vợ khóc, cô ấy cũng rúc đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Tôi lấy hết tiền tích góp mua nhà để chạy chữa cho vợ. Nhưng bác sĩ bảo cô ấy đã dần chuyển sang giai đoạn cuối nên hi vọng không còn nhiều.
Cứ vậy mỗi đêm nhìn vợ ngủ mà nước mắt tôi lại rơi. Hình ảnh mắng vợ đuổi vợ cứ vậy hiện lên rõ trong đầu. Tôi nhớ những lúc cô ấy ôm ngực vì đau, nhớ lúc cô ấy nôn mửa nhợt nhạt. Tôi bắt vợ nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh nhưng cô ấy không chịu. Nhưng đợt chạy hóa trị khiến cô ấy vô cùng đau đớn, tóc cô ấy đã rụng hết. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của vợ lòng tôi quặn đau. Tôi yêu và thương vợ vô cùng, nghĩ đến cảnh mất cô ấy tôi lại không thể chịu nổi. Tôi sợ, sợ vợ sẽ xa mình...
Theo Một Thế Giới
Vừa chạm mặt bố chồng tương lai, mẹ tôi đã la hét, cầm chổi đánh đuổi nhà chồng Vừa chạm mặt bố An, mặt mẹ Nga tái dần đi. Rồi không hiểu vì sao bà la hét dữ dội, chạy nhanh vào nhà cầm lấy chổi, đánh đuổi gia đình nhà trai. Còn bố An, ai cũng nhận ra bố An đứng như chết lặng khi gặp mẹ Nga, thậm chí ông còn đứng im để mẹ Nga đánh đuổi. Nga...