Chỉ vì chuyện tiền bạc, hạnh phúc của gia đình tôi bị lung lay
Tôi chính thức thất nghiệp. Nơi tôi công tác tuyên bố giải thể, hàng loạt nhân viên lâm vào tình trạng mất việc và tôi cũng nằm trong số đó.
Tất nhiên, tôi sẽ tìm công việc khác để làm. Tôi đã gửi hồ sơ ứng tuyển đến một số nơi nhưng phải đợi họ hẹn lịch phỏng vấn nên tạm thời giai đoạn này, tôi vẫn ở nhà.
Với một người đàn ông vốn là trụ cột trong gia đình, nay phải ở nhà không lương, giao gánh nặng lo toan cho người phụ nữ của mình, thực tình mà nói là nỗi buồn rất lớn.
Tôi chờ mong vợ sẽ cho tôi những cái ôm xoa dịu, nói lời động viên, an ủi. Nhưng không, cô ấy hoàn toàn không nhắc gì đến công việc của tôi. Đến độ tôi buộc phải tự giải thích rằng, chắc cô ấy tế nhị, tránh nhắc đến vấn đề này để tôi khỏi nghĩ ngợi lung tung. Thực ra, tôi cũng không thể suy nghĩ theo hướng khác được.
Bởi xưa giờ, tôi là người chồng có trách nhiệm, tiền lương hàng tháng của tôi khá cao và tôi đều đưa hết để cô ấy tùy ý chi tiêu cho gia đình. Ngoài tháng cuối cùng công ty cũ vẫn nợ lương chưa trả, cộng thêm tháng này tôi ở nhà đợi đi phỏng vấn, tôi chưa để vợ con lâm vào cảnh khó khăn bao giờ.
Tôi biết, chính tôi đã tạo ra sự vất vả cho vợ (Ảnh minh họa: HB).
Tuy nhiên, việc hai tháng này bắt vợ gánh vác kinh tế trong nhà khiến tôi rất áp lực, vừa thương cô ấy, vừa áy náy. Cho nên dạo gần đây, thấy vợ trở nên cáu gắt, khó tính, tôi đều rất cảm thông, còn nhắc hai con cố gắng thông cảm cho mẹ. Bởi tôi cho rằng, chính tôi đã tạo ra sự vất vả này cho cô ấy.
Từ ngày cưới nhau, tôi chưa bắt vợ phải chịu đựng những áp lực và khó khăn như vậy. Vì vậy, chuyện cô ấy liên tục càu nhàu, mắng bố con tôi ở nhà lười không dọn dẹp, quần áo giặt xong không phơi ngay, đến đường với muối hết cũng phải chờ cô ấy… tôi đều bỏ qua.
Video đang HOT
Tôi đã cố hiểu và bao dung với cô ấy vì tình trạng này là do tôi khoác lên vai cô ấy. Khó khăn này cô ấy chưa từng trải qua nên rất dễ căng thẳng.
Tuy nhiên, sự việc không dừng ở đó. Gia đình bên nội có kế hoạch xây lại nhà thờ tổ dưới quê, kêu gọi anh em, con cháu mỗi nhà đều phải đóng góp. Vợ tôi như biến thành người khác. Cô ấy liên tục rền rĩ, nhắc đi nhắc lại chuyện đã không có tiền còn bày đặt đóng góp cả chục triệu đồng.
Tôi bỗng nhiên trở nên thiếu kiềm chế. Bao nhiêu nín nhịn tích tụ lại khiến tôi giận dữ, trách móc vợ. Tôi trách cô ấy là người thiếu tinh tế. Bao nhiêu ngày tháng tôi cầm tiền về đưa hết cho cô ấy nhưng tôi chưa từng nhận được một lời cảm ơn. Đồng ý là vợ chồng không cần khách sáo, nhưng đàn ông cũng cần được quan tâm, muốn được vợ thừa nhận sự cố gắng của mình.
Chúng tôi hết lòng với vợ con, đó là nghĩa vụ của người đàn ông. Nhưng chúng tôi cũng là những con người bình thường, muốn được quan tâm, động viên, khích lệ. Tôi còn nói với cô ấy rằng, số tiền tôi đưa cô ấy không hề nhỏ. Vậy cô ấy làm gì với nó mà giờ kêu không có nổi chục triệu đồng trong nhà?
Lời nói ra trong lúc cáu giận không chỉ không khiến vấn đề được giải quyết, mà còn làm cho tình trạng tồi tệ hơn. Kết quả là sau đó, việc ai nấy làm, gần một tuần nay không ai chịu xuống nước, nói với ai câu nào. Tôi cho rằng, cô ấy là người quá coi trọng đồng tiền, còn cô ấy thấy tôi là người nhỏ nhặt, không biết cảm thông.
Chỉ vài tiếng trước, tôi nhận được quyết định vào làm cho công ty mới nhưng thay vì thông báo cho vợ biết để chia sẻ niềm vui, tôi lại chọn ngồi một mình bên cốc cà phê. Tôi cảm thấy rất rõ giữa chúng tôi đang tồn tại một khoảng cách mà không ai muốn chủ động bước qua.
Lúc này, tôi chỉ cần ai đó lắng nghe để có cảm giác nhẹ nhõm hơn trong lòng. Thành thực cảm ơn các bạn đã đọc tâm sự của tôi lúc này.
Gặp vợ của bạn trai yêu 2 năm, tôi mới biết mình là người thứ 3
Một ngày, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ số lạ. Người đó tự nhận là vợ của bạn trai tôi...
Cách đây 3 năm, tôi và anh quen nhau khi cùng đi công tác Thái Lan. Chúng tôi đều đi theo cấp trên của mình tham gia buổi hội thảo về chiến lược kinh doanh. Anh là trợ lý giám đốc, còn tôi là nhân viên phòng đầu tư.
Vì công ty của chúng tôi là đối tác làm ăn nên tôi, anh và sếp của cả hai có khá nhiều cơ hội gặp mặt, làm việc cùng nhau. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh là chàng trai có ngoại hình sáng, ăn nói nhẹ nhàng, lịch sự. Đặc biệt, anh rất nghiêm túc, chuyên nghiệp trong công việc. Đó là điểm thu hút tôi nhất ở anh.
Mặc dù anh hơn tôi 8 tuổi, nếu không biết năm sinh của anh, chắc ai cũng nghĩ anh chỉ hơn tôi 2-3 tuổi. Không chỉ đẹp trai, anh còn trông thực sự trẻ trung.
Vì chúng tôi đều là những người độc thân, có vẻ khá đẹp đôi và ăn ý trong công việc nên hai sếp ra sức vun vén, tạo cơ hội cho chúng tôi đi khảo sát thực tế cùng nhau nhiều hơn. Sau đó, vì có cảm tình với đối phương, cả hai cố tình kiếm cớ hẹn gặp với lý do công việc, dần dần trở thành người yêu.
Tôi không thể ngờ bạn trai đã lừa dối mình suốt 2 năm qua (Ảnh minh họa: Sohu).
Tính chất công việc của tôi và anh đều rất bận, thường xuyên phải đi công tác nên mặc dù yêu nhau, chúng tôi ít có thời gian hẹn hò, gần gũi. Tuy nhiên, tôi thấy như thế khá ổn. Chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau mà không ai làm phiền ai.
Mặc dù vậy, hẹn hò đến một năm, anh chưa từng dẫn tôi ra mắt ai. Gia đình anh ở quê xa đã đành, còn bạn bè thì sao? Thấy tôi giận dỗi, thắc mắc có phải vì tôi không quan trọng, anh lại viện đủ lý do. Sau khi không thể khất lần được nữa, anh mới dẫn tôi đến quán ăn cùng bạn bè, nhân dịp hôm đó có trận bóng đá hay.
Bạn bè anh khá vui tính, khen chúng tôi đẹp đôi, thậm chí còn trêu anh có người yêu xinh đẹp mà cứ giấu mãi. Những lời này khiến tôi thực sự vui mừng và yên tâm hơn về mối quan hệ này.
Ai ngờ đâu yêu anh 2 năm, bỗng một ngày tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ. Nội dung tin nhắn đó làm tôi bàng hoàng, ngã ngửa, không dám tin vào mắt mình. Người liên hệ với tôi tự nhận là vợ anh. Chị ấy bảo đã phát hiện ra mọi chuyện, đề nghị tôi gặp mặt nhưng không được nói với anh.
Sau một hồi nhắn tin qua lại, vì quá tò mò và muốn tìm ra sự thật, tôi cuối cùng cũng đồng ý bí mật gặp mặt chị. Người đàn bà ấy lúc nói chuyện với tôi khá tự tin, không ngần ngại đưa ra các loại bằng chứng như ảnh cưới, giấy đăng ký kết hôn cách đây 5 năm... Thậm chí, họ còn có con trai 4 tuổi.
Tôi như rụng rời chân tay, nước mắt tôi không ngừng chảy ra. Người đàn ông mà tôi yêu thương, tin tưởng suốt 2 năm qua hóa ra đã lừa dối tôi một cách trắng trợn, anh ta có vợ con rồi.
Anh ta luôn khoác lên người vỏ bọc độc thân, giấu vợ con ở quê để tha hồ tung hoành trên thành phố. Anh ta không bao giờ đăng ảnh gia đình hay thể hiện bất cứ điều gì trên mạng xã hội. Bảo sao anh ta rất ái ngại khi dẫn tôi giới thiệu với người thân quen.
Thế nhưng, tại sao sếp của anh ta, hội bạn của anh ta vẫn vun vén cho chúng tôi? Cuộc đời tại sao lại tàn ác với tôi như thế hay chính họ cũng không biết anh ta đã kết hôn?
Trên đời này, tôi ghét nhất những kẻ chen chân vào tổ ấm của người khác. Thế nhưng, tôi bây giờ lại chính là kẻ thứ 3, quá đáng khinh và xấu hổ.
Nỗi ê chề này khiến tôi chỉ biết khóc nghẹn, không ngừng nói lời xin lỗi, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của vợ anh ta. Tôi biết làm gì hơn thế? Dù cho có bao nhiêu cái miệng giải thích, dù bản thân là người bị lừa dối, tôi vẫn quá sai.
Bằng tất cả sự hối lỗi của mình, tôi hứa với chị ấy sẽ chấm dứt mối tình này ngay lập tức. Ngày hẹn gặp tên bạn trai đểu cáng, tôi đã dùng hết sức lực của mình để đấm vào mặt anh ta một cái. Tuy nhiên, tôi vẫn không đủ tự tin "bóc phốt" anh ta trên mạng.
Giờ đây, khi viết những dòng này, tôi đã xin cấp trên cho chuyển công tác đến thành phố khác làm việc. Tôi không còn hoạt bát, vui vẻ như trước. Tôi chỉ biết thu mình lại, không dám đối diện với thế giới ngoài kia, nhất là với hai chữ "tình yêu".
Về già, mẹ tôi phải sống một mình vì không hợp tính con dâu Khi còn khỏe mạnh, mẹ tôi cố gắng chăm sóc thật chu đáo cho gia đình anh cả. Vậy mà lúc bà già yếu thì anh chị ấy lại rời bỏ mẹ ra ngoài sống để được thoải mái. Ngày tôi sinh con đầu lòng, mẹ đẻ đến chăm sóc 1 tuần trong bệnh viện. Sau đó, chồng tôi mời mẹ ở lại...