Chị gái tôi đang tự hủy hoại hạnh phúc gia đình từng ngày
Bản thân chị tôi đang có tật xấu khiến ai cũng phải sợ, thế mà chị không chịu sửa, còn mạnh miệng dạy chồng con.
Ảnh minh họa
2 chị em tôi tính nết hoàn toàn trái ngược nhau, tôi thì nhu mì hiền thục, còn chị gái ghê gớm thẳng tính. Ngày nhỏ đi học mỗi khi tôi bị bạn bắt nạt, chị gái luôn có mặt kịp thời để bảo vệ. Tôi cứ nghĩ có người chị cá tính mạnh mẽ thế là niềm tự hào nhưng khi hiểu biết 1 chút, tôi lại không cần người chị thế nữa. Tôi mong chị gái ăn nói nhẹ nhàng, bình tĩnh giải quyết mọi việc mà không cần động tay động chân hay gân cổ lên cãi nhau nữa.
Thế nhưng tính hiếu thắng, đanh đá đã ăn sâu vào trí não của chị nên không thể thay đổi được. Chính vì thế mà nhiều người có ác cảm với chị. Bố mẹ tôi phê bình nhiều nhưng chị bảo bản thân nói đúng, không sai việc gì phải sửa.
2 tuần trước, có việc nên tôi ra phố ở trọ nhà chị gái vài ngày. Trong mấy ngày ở đó, đầu óc tôi đau nhức và căng thẳng bởi tiếng quát mắng chồng con của chị gái.
Video đang HOT
Buổi đầu tiên đến chơi, cả nhà đang ngồi nói chuyện vui vẻ, chị tôi hỏi điểm thi của cháu gái. Thấy con ngập ngừng mãi không nói được, đến khi chị tôi quát lớn cháu mới chịu khai thật. Khi biết con được toàn 9 điểm chị tức lắm, mắng con những lời nặng nề và khó nghe, thậm chí còn ném tan cái điều khiển tivi để cháu không được xem nữa.
Thấy anh rể im lặng không nói, cháu sợ và chỉ biết ngồi khóc. Tôi vội can ngăn: “Cháu học giỏi thế chị còn muốn gì nữa, con em toàn 5 với 6 điểm mà cả nhà vẫn cười tươi đấy thôi”. Chị bảo ở trên lớp cháu toàn 10 điểm, thế mà đi thi lại thấp thế là không thể chấp nhận được. Dù tôi nói thế nào thì chị gái vẫn không nghe, đến khi tôi đứng dậy kéo cháu vào phòng thì chị mới ngừng chê trách con.
Ngày hôm sau, anh rể đi chơi cầu lông với bạn về muộn, mọi người phải đợi cơm mất 15 phút. Anh ấy vừa về đến nhà, chị nói: “Nhà nhiều việc, đi làm về không phụ giúp vợ 1 tay, suốt ngày tụ tập chơi cầu lông, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Cả nhà đợi cơm cả tiếng đồng hồ rồi anh có biết không?”.
Anh rể nhẹ nhàng bảo cứ ăn trước đi, đợi làm gì, anh ăn uống đơn giản chỉ cần bát cơm với ít thịt kho cũng xong bữa. Lời anh chưa dứt, chị tôi đã cắt ngang và nói át tiếng chồng, thấy tình hình căng thẳng tôi bảo chị nói ít thôi, để mọi người ăn cơm cho ngon miệng.
Nào ngờ chị quay qua mắng luôn em gái, bảo tôi biết gì mà nói, chồng con toàn những người bướng bỉnh, nói không bao giờ nghe, chịu sao nổi. Thấy chị gái càng ngày càng quá quắt, nếu mà chị không sửa đổi tính nết, tôi sợ có ngày anh rể bỏ đi mất.
Thế nên tôi góp ý thẳng, tôi bảo chị tốt tính, đảm đang tháo vát, thương chồng con, hết lòng vì nội ngoại, điểm nào cũng tốt nhưng chỉ có cái miệng chị nói hơi nhiều. Mọi người lớn cả rồi, mỗi người có 1 suy nghĩ, chị đừng áp đặt ý nghĩ của bản thân bắt chồng con phải nghe theo. Điều chị cho là tốt với chồng con nhưng chưa chắc đã có lợi cho anh và các cháu.
Anh đi tập thể dục là tốt cho sức khỏe và rất lành mạnh. Cháu được toàn điểm 10 đâu đã là tốt, phải cho con nếm điểm thấp vài lần để con có cảm giác thất bại là thế nào, sau này ra ngoài đời đỡ bị vấp ngã. Tôi nói đến mức thế rồi mà chị gái vẫn không nghe và bảo tôi dẹp sang 1 bên để chị dạy chồng con.
Tôi không biết phải khuyên chị gái thế nào nữa?
Đến thăm chị gái, thấy chị ngồi khóc trong phòng tắm mà tôi hoảng sợ
Nghe chị nói, tôi nhận thấy chị đang có những bất ổn về tinh thần, thậm chí là bị trầm cảm.
Ảnh minh họa
Chị tôi là người hướng nội, cực kỳ trầm tính, ít nói. Thậm chí, có khi cả ngày ở nhà nhưng chị không nói câu nào, ai hỏi thì trả lời, không lại thôi. Bố mẹ bảo chị em tôi tính nết trái ngược nhau. Tôi năng nổ, hoạt bát bao nhiêu thì chị trầm lặng bấy nhiêu. Dù vậy, tôi vẫn rất thương chị, bởi tôi hiểu, bên trong vẻ bề ngoài thờ ơ ấy là một tâm hồn mong manh, nhạy cảm.
4 năm trước, chị báo tin có bầu làm cả nhà tôi khổ sở. Bố mẹ tra hỏi ai là bố đứa bé nhưng chị quyết không trả lời. Tôi thân thiết, dò hỏi mà chị vẫn không nói, chỉ bảo sẽ sinh đứa bé, chăm sóc nuôi dạy nó một mình, chấp nhận làm mẹ đơn thân. Thương chị, tôi thường động viên, mua sữa bầu, váy bầu để giảm bớt gánh nặng chi phí cho chị.
Chị sinh con, tôi và mẹ túc trực chăm sóc ở viện. Thấy những người phụ nữ khác có chồng, gia đình chồng quan tâm, rồi nhìn lại chị gái lẻ loi, tôi chạnh lòng lắm. Nhưng chị vẫn lầm lì, không nói gì cũng không kêu ca. Mẹ tôi tuy giận con gái trót dại nhưng thấy chị như vậy cũng rất lo và thương.
Đầu năm nay, bố mẹ và tôi góp tiền, xây cho mẹ con chị một căn nhà riêng. Tuy diện tích khiêm tốn nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sinh hoạt thoải mái. Cháu tôi tuy mới hơn 3 tuổi nhưng đòi gì phải có đó, nếu không sẽ khóc lóc, ăn vạ. Tôi khuyên chị nên dạy cháu cẩn thận hơn, kẻo càng lớn thì càng khó dạy. Nhưng chị tôi không nghe lời ai khuyên cả, cứ nuông chiều con một cách thái quá.
2 tháng trước, chị tôi lâm cảnh thất nghiệp. Không có tiền, chị cho con trai nghỉ học mầm non, ở nhà tự trông con, vừa nhận may vá, sửa đồ cho người ta. Thương chị, tôi chủ động lo giúp chị tiền sữa, bỉm cho cháu.
Chiều qua, tôi mua cho cháu mấy bộ đồ mùa đông mới nên ghé qua nhà chị mà không báo trước. Vì có chìa khóa cổng nên tôi mở cổng luôn, không cần phải gọi điện thông báo. Vào nhà, tôi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm nên vội đi vào trong đó thì sửng sốt khi thấy chị gái ngồi ôm đầu khóc tức tưởi, còn cháu trai cả người ướt nhẹp từ trên xuống dưới cũng đang ôm mẹ khóc. Tôi vội bế cháu ra ngoài lau mình, sấy khô tóc, mặc quần áo cho cháu. Mãi 15 phút sau, khi tôi làm xong hết rồi, chị mới đi ra trong trạng thái tinh thần suy sụp.
Chị nói từ lúc nghỉ làm, ở nhà trông con, thằng bé nghịch ngợm, quấy phá khiến tinh thần chị luôn căng thẳng. Cộng thêm tiền túng thiếu, con ăn ói khắp người, khắp nhà nên chị không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nghe chị nói, tôi nhận thấy chị đang có những bất ổn về tinh thần, thậm chí là bị trầm cảm. Tôi có nên khuyên chị đi khám bệnh không? Hay tôi đưa mẹ con chị về nhà ở để tiện quan sát?
Bỏ đi 4 năm, khi về, chị gái dắt theo đứa nhỏ làm ai cũng ngỡ ngàng 4 năm rồi chị gái tôi mới trở về quê sau một khoảng thời gian bỏ đi. Nhưng điều khiến mọi người bàng hoàng hơn cả là việc chị dắt theo một đứa bé rất đáng yêu. Ảnh minh họa Chị Hiền, chị gái tôi, từng là niềm tự hào của bố mẹ. Chị ngoan ngoãn, tốt bụng. Chị học rất giỏi, từng...