Chị dâu cho được 3kg hải sản thì bóng gió chê nhà em dâu nghèo, câu nói của đứa cháu khiến chị “đứng hình”
Đến tôi cũng ngỡ ngàng trước phản ứng của con.
Sau khi lấy chồng, tôi trở thành em dâu út trong nhà vì ông xã là con trai nhỏ nhất. Anh còn có 2 người anh trai, và cả 3 anh em đều đã “thành gia lập thất”, sinh con đẻ cái. Duy chỉ có vợ chồng 2 anh đã có nhà riêng, còn gia đình tôi thì vẫn ở nhà thuê. Chúng tôi đã dành dụm được ít tiền, dự tính qua Tết sẽ làm nhà.
Tôi có một cô con gái đang học lớp 3, đứa trẻ rất ngoan và xinh xắn. Trong 5 đứa cháu, bố mẹ chồng lúc nào cũng nhận xét con gái tôi hiền lành, nhanh nhẹn nhất. Con là đứa trẻ hiểu chuyện, rất hiếm khi đòi hỏi bố mẹ điều gì.
Cuối tuần vừa rồi chị dâu cả ghé nhà tôi chơi, lúc sang chị mang theo 3kg hải sản mua ở siêu thị, bảo là cho cháu gái.
- Nhà chị vừa đi biển về có 3kg hải sản, có tôm và cua cho cháu nó đây. Khổ nó đang tuổi lớn mà ít được ăn hải sản thì lại còi với lùn. Mà hai vợ chồng gắng để dành tiền rồi xây nhà ở, chứ ở nhà thuê hoài cũng không phải kế lâu dài đâu em dâu à!
Nghe chị dâu nói, tôi có chút chạnh lòng. Lúc này con gái đang ngồi chơi kế bên bỗng lên tiếng, nói một câu khiến cả tôi và chị dâu đều ngỡ ngàng.
- Sao bác lại nói thế nhỉ. Bố mẹ cháu bảo bác hay khinh nhà cháu đúng không ạ?
Ảnh minh hoạ
Phản ứng của cháu gái khiến cả tôi và chị dâu tôi mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chị không biết nói gì, chỉ cười cười rồi sau đó xin phép đi về. Tôi không ngờ con gái mình lại có thể nói ra được những lời này. Hoá ra nhiều lần tôi “nói xấu” chị dâu với chồng trước mặt con, tưởng trẻ con nghe không hiểu gì nhưng hoá ra con rất để tâm đến những câu nói của người khác về gia đình mình. Ở tuổi này, con đã nhận thức được thế nào là giàu, nghèo. Vậy mà trước giờ tôi thấy con hiền lành, ngoan ngoãn, tưởng con vô tư vô lo lắm!
Sau khi chị dâu ra về, con gái với vẻ mặt buồn rầu tiếp tục hỏi tôi:
- Nhà mình có tiền, nhà mình giàu mà đúng không mẹ?
Tôi đứng hình trước câu hỏi của con. Có bố mẹ nào từng rơi vào tình huống thế này không, thời điểm đó mọi người sẽ phản ứng ra sao…
Tâm sự từ độc giả philinh…@gmail.com
Video đang HOT
Thực tế trẻ lên 3 tuổi bắt đầu bước vào khoảng thời gian tò mò, khám phá và luôn luôn đặt câu hỏi với cha mẹ ông bà. Chỉ cần một sự việc nhỏ nhưng trẻ có thể đặt ra “hàng vạn câu hỏi vì sao” để thỏa mãn được mong muốn hiểu biết của mình với thế giới xung quanh.
“Mẹ ơi, nhà mình giàu hay nghèo hả mẹ?”; “Mẹ ơi, sao bạn Minh được bố mẹ đón đi học bằng ô tô hả mẹ?…”. Trẻ rất tinh ý để nhận ra được sự khác nhau giữa hoàn cảnh của mình với các bạn trong lớp, từ đó có suy nghĩ so sánh muốn được giải đáp.
Với câu hỏi của con, nếu bố mẹ trả lời nhà mình nghèo thì vô tình “bôi đen hoàn cảnh”, nếu nói là giàu mà không đúng thực tế sẽ khiến trẻ lầm tưởng về điều kiện kinh tế, đòi hỏi những mong muốn vượt giới hạn của bố mẹ. Lúc này, cha mẹ nên trả lời ra sao?
Để trả lời câu hỏi này, cha mẹ cần tuân thủ những nguyên tắc xuất phát từ thực tế của hoàn cảnh gia đình mình.
1. Không nói dối về gia cảnh giàu hay nghèo
Có nghĩa là, với câu hỏi của con trẻ, trẻ muốn được nghe đáp án của bố mẹ là giàu hay nghèo nhưng những bậc cha mẹ không nên trả lời con bằng các câu khẳng định chắc chắn “Nhà mình giàu hoặc nhà mình rất nghèo con ạ!”.
Khi bôi đen bằng việc vẽ ra gia cảnh nghèo khó, “bố mẹ không có tiền, con phải ngoan và học giỏi sau này kiếm nhiều tiền nuôi bố mẹ”, các bậc cha mẹ vô tình tạo ra tâm lý dè chừng cho trẻ. Nhiều bậc cha mẹ cho rằng, câu nói đó có thể thúc đẩy sự cố gắng của trẻ nhưng đâu phải đứa trẻ nào cũng đủ lớn để hiểu được dụng ý của cha mẹ.
Với những đứa trẻ nhạy cảm, câu nói của bố mẹ có thể khiến trẻ tự ti với các bạn có hoàn cảnh khấm khá trong lớp, lâu dần có tâm lý e ngại, không dám tiếp xúc, tạo khoảng cách với những người bạn mà trẻ cho là giàu có.
Trong khi một vài đứa trẻ khác lại luôn có tâm lý nhà mình nghèo nên có xu hướng thích đồng tiền, sinh ra tính cách tham lam, bất chấp để có tiền.
Ngược lại, nếu nói “nhà mình rất giàu, bố mẹ kiếm tiền vất vả lắm mới giàu có như hiện tại để nuôi con ăn học” lại trở thành mũi dao đâm thẳng vào tương lai của con.
Trong trường hợp gia đình giàu có thật, trẻ luôn ỷ vào sự giàu có của bố mẹ để đòi hỏi mọi mong muốn, thậm chí nhiều phụ huynh cậy có kinh tế luôn đáp ứng tất cả những yêu cầu của con, cung cấp những thứ tốt nhất, đắt nhất. Lâu dần trẻ sẽ sinh ra tính cách trịnh thượng, cho mình là cấp trên, đòi hỏi người khác phải cung phụng mình. Trong tương lai, đứa trẻ đó khó trưởng thành được vì vốn quen được “ăn sung mặc sướng”, bố mẹ chiều chuộng, cá biệt có trẻ hình thành tâm lý “nhà đầy tiền, bố mẹ thiếu gì tiền, cần gì phải lao động”.
Với trường hợp gia cảnh thực tế không giàu như câu trả lời của bố mẹ, đứa trẻ vẫn nghĩ là nhà mình giàu nên chuyện đòi hỏi được như bạn này, bạn kia là đương nhiên. Bố mẹ không thể đáp ứng mãi nhu cầu của trẻ nên câu trả lời thành thật là điều qua trọng. Những đứa trẻ đó vô tình có thể trở thành kẻ ích kỷ, chỉ biết bản thân được đáp ứng, hưởng thụ mà không quan tâm bố mẹ đã phải vất vả như nào.
2. Thành thật với con trẻ
Hãy sống thật với con để chúng hiểu bố mẹ phải cố gắng hết sức để cho chúng một cuộc sống như vậy. Dù nói nhà mình giàu hay nghèo nhưng hãy để trẻ hiểu rằng, dù trong hoàn cảnh nào bố mẹ cũng luôn yêu thương, che chở và làm việc vì các con: Đối với một gia đình, tình yêu thương và sự lao động hi sinh mới là điều quan trọng.
Nếu bạn nói nhà mình nghèo, hãy nhấn mạnh rằng dù bố mẹ chẳng có nhà biệt thự to rộng, xe ô tô, điện thoại đắt tiền nhưng bố mẹ vẫn đang cố gắng làm việc để cho con đến trường, được học hành, có cơm ăn áo mặc.
Nếu nói nhà mình giàu cũng không quên nói về công sức tạo nên thành quả lao động như ngày hôm nay. Hãy nhấn mạnh điều đó để con không ỷ lại và có tính tự lập với cuộc sống.
Nói chung, dù câu trả lời ra sao thì điều quan trọng là bố mẹ hãy hướng con đến giá trị lao động, giúp trẻ hiểu và phấn đấu để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hoàn cảnh gia đình là nền tảng, bố mẹ là động lực thôi thúc, trong trường hợp này, hãy tranh thủ dạy con khi đứa trẻ thắc mắc, đây sẽ trở thành cơ hội để trẻ nhớ lâu nhất về bài học giá trị lao động đầu đời.
Chị dâu làm 1 việc khiến mẹ tôi không bao giờ soi mói chuyện chị ở nhà chồng nuôi
Cao tay như chị dâu tôi thì đến em chồng cũng phải bội phục.
Mẹ tôi - người phụ nữ sinh thành ra tôi nhưng tất cả những người con và cả chồng của bà đều phải công nhận là tính nết của bà đúng là không ai chịu nổi.
Mẹ tôi khó tính, khó chiều, hay soi mói tất cả mọi người, đến chị hàng xóm mặc cái váy ngắn một chút đi làm mẹ tôi cũng bĩu môi phán xét được. Cũng vì soi mói con nhà người ta quá nên tình chị em của mẹ và bác hàng xóm cũng chấm dứt.
Tôi có đến 3 anh trai, anh trẻ nhất của tôi bây giờ cũng 32 tuổi rồi nhưng cả 3 đều sợ lập gia đình. Anh nào cũng sợ lấy vợ về xong mẹ mình làm khổ con nhà người ta nên toàn cố gắng ổn định kinh tế một chút rồi mới tính đến chuyện lấy vợ. Kể cả chưa mua được nhà cũng phải thuê nhà mà ở riêng chứ nếu sống chung với mẹ tôi thì sớm muộn gì mấy anh tôi cũng bị vợ bỏ.
Người duy nhất chịu được tính khí của mẹ là bố tôi nhưng có lẽ vì lấy nhau từng ấy năm ông đều đi công tác xa nhà, có khi cả tháng về được 1 lần. Hai người ít tiếp xúc nên cũng ít va chạm hơn.
Tôi sợ mẹ đến mức khi lên cấp 3 tôi nhất quyết xin sang ở với ông bà ngoại với lý do để ông kèm cặp còn thi đại học (ông ngoại tôi là giảng viên đại học về hưu). Học hết cấp 3 thì tôi cố tình đăng ký nguyện vọng thi ở Sài Gòn để được đi học xa nhà, tránh mẹ mình càng xa càng tốt. Nói chung ít gặp mẹ thì bà còn xót con chứ ở gần là không thể chịu nổi tính khí của bà.
3 năm trước anh cả của tôi lấy vợ. Lấy nhau xong anh tôi thuê nhà ở, cách nhà mẹ gần 40km, chỉ cuối tuần mới về nhà. Mỗi lần về anh cũng chỉ dám ở 1 buổi, hạn chế cơm nước với mẹ vì kiểu gì cũng có chuyện.
Ấy thế mà có thoát được đâu. Chị dâu đang học dở năm cuối đại học thì dính bầu nên mới phải cưới. Chị cố vác cái bụng bầu đi học đến tháng thứ 7 của thai kỳ mới xin bảo lưu để sinh con. Sinh xong em bé cứng cáp một chút thì chị đi học lại và lấy được bằng đại học. Từ đó đến giờ chị vừa chăm con nhỏ vừa bán hàng online và tập trung làm nội trợ là chính.
Chị dâu tôi kiếm được tiền dù không nhiều bằng chồng. Hai vợ chồng chị vừa phải thuê kho bãi để nhập hàng vì chị bán chạy lắm. Chị dâu cũng nhạy bén nên làm ăn khấm khá, có khi tương lai chị còn kiếm được nhiều tiền hơn anh trai tôi.
Thế nhưng trong mắt mẹ tôi thì con dâu là thể loại ăn không ngồi rồi, vô công rồi nghề, không có nổi một công việc ra hồn. Mấy lần bà bắt chị đi xin làm giáo viên nhưng chị đều từ chối, nuôi con nhỏ 1 đống tiền phải lo, tự nhiên đang kiếm được lại đi làm công ăn lương không nổi 5 triệu/tháng, chẳng đủ tiền sữa cho con để làm gì?
Mẹ tôi mặt nặng mày nhẹ với con dâu suốt từ khi chị từ chối công việc 5 triệu/tháng. Bà khó chịu với chị ra mặt đến mức anh tôi không dám cho vợ con về nhà chơi.
Mẹ tôi có suy nghĩ rất xấu đó là bà cho rằng khoảng thời gian chị dâu nghỉ sinh xong rồi đi làm lại đều do anh trai tôi gánh vác kinh tế, nuôi vợ ăn học.
Bây giờ dù chị dâu tự chủ kinh tế nhưng trong mắt bà chị vẫn là người không có công ăn việc làm, ở ăn bám con trai bà. Thế là cứ hở tí bà lại ca điệp khúc "không có nhà này thì mày ăn học còn không xong, bây giờ có cái bằng cũng không chịu đi làm ở nhà ăn bám chồng".
Tôi nói thật tôi là con gái bà tôi nghe còn không lọt tai chứ đừng nói là chị dâu. Anh tôi bực chuyện này lắm mà nói bà thì không được nên anh cũng chẳng biết xử lý thế nào.
Trong khi mọi người bức xúc thì chị dâu tôi thản nhiên như không có chuyện gì. Mỗi lần mẹ tôi nói thế là chị lại gật lấy gật để đồng tình với bà.
- Mẹ nói quá đúng luôn! Không có nhà con với bố mẹ thì làm gì có con ngày hôm nay.
Lần đầu nghe con dâu nói như vậy mẹ tôi thích chí lắm nhưng mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó.
Kể từ ấy cứ đến cuối tuần chị đưa cháu sang thăm bà, chưa kịp nói với nhau mấy câu chị đã bắt đầu:
- Con phải công nhận không có chồng với nhà chồng thì con làm gì được sướng thế này!
Chưa hết, cứ hễ có giỗ chạp chị về thắp hương chị cũng khấn tạ ơn gia tiên nhà chồng đã cho chị có cuộc sống ngày hôm nay.
Tết đến thì từ mùng 1 Tết đến mùng 3 Tết ngày nào chị cũng cảm ơn chồng, cảm ơn mẹ chồng đã cho chị ăn học để được như bây giờ.
Chị nói nhiều đến mức mẹ tôi bắt đầu thấy phiền, phiền đến mức bà phải nói rằng từ nay khỏi phải cảm ơn gì nữa. Lúc ấy chị dâu tôi mới bớt bớt lại chút.
Cũng kể từ đó, mẹ tôi tuyệt nhiên không nhắc chuyện chị không đi làm hay chuyện anh tôi lo cho vợ mình học hành. Mỗi lần có vẻ như chị định đề cập đến chuyện này thì mẹ tôi lại là người cản lại không cho nhắc đến nữa. Thế là từ đó, chị dâu yên ổn làm ăn mà không bị mẹ tôi soi mói gì nữa.
Chị dâu U40 ăn mặc mỏng manh khi chồng vắng nhà, đến nửa đêm nghe được tiếng động lạ trong phòng chị, tôi lén nhìn thì sốc điếng vì cảnh này Bố mẹ tôi từng ngỏ ý mua tặng vợ chồng tôi một căn chung cư để ra ở riêng nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh muốn ở chung phụng dưỡng bố mẹ. Anh còn sĩ diện nói không muốn sống bám vào bố mẹ vợ. Tôi và chồng chỉ mới lấy nhau chưa được nửa năm. Nhưng quả thật tôi thấy mệt...