Chỉ đạo miệng của cấp trên, “khẩu thiệt vô bằng” giáo viên khiếp sợ
Để tránh rắc rối, khi ban giám hiệu muốn học sinh lên lớp phải có bút phê hoặc ghi vào biên bản cuộc họp rõ ràng”, còn không giáo viên sẽ nhất quyết chối từ.
Cấp trên ở các cơ sở của ngành giáo dục hiện nay vẫn thường hay chỉ đạo cấp dưới làm một số việc bằng miệng chứ không hề ra văn bản. Bởi thế, đã có không ít giáo viên phải nhận trách nhiệm về mình chỉ vì nghe những lời chỉ đạo miệng ấy.
Nếu bình thường thì cũng chẳng sao nhưng khi có chuyện gì đó xảy ra thì phần lớn các sếp đều chối bay chối biến vì “lời nói gió thoảng bay” chẳng có gì lưu lại bằng chứng cả.
Không ít giáo viên tâm tư “không nghe lời sếp cũng chết mà nghe cũng chết”. Vậy làm sao để không mất lòng sếp mà vẫn bảo vệ được mình câu hỏi tuy khó nhưng chẳng đơn giản chút nào?
Hình ảnh minh họa cho sự bất lực của các giáo viên trước hiệu trưởng (Ảnh nguồn: tuoitre.vn).
Năm vừa qua, dư luận được phen rúng động bởi một học sinh lớp 6 ở Sóc Trăng bị nhà trường trả về cho học lớp 1.
Lý giải chuyện này, cô Nguyễn Huỳnh Ngọc Hạnh – hiệu trưởng Trường Tiểu học Lý Đạo Thành xác nhận, em Vũ đã vào lớp 6 nhưng học rất yếu là có thật.
Cô Hạnh nói: “Hàng năm, để xét lên lớp, nhà trường tổ chức thi, kiểm tra chéo, nhận xét đánh giá đầy đủ. Vì quá tin tưởng giáo viên nên mới có chuyện này xảy ra…”.
Mới đây, Báo Tuổi Trẻ đưa tin “Sự thật học sinh lớp 2 trường chuẩn quốc gia không đọc được chữ nào”, theo ông Thắng hiệu trưởng nhà trường cho biết: “Tôi không thể kiểm tra từng trường hợp, việc này được giao cho giáo viên, nhưng cách làm không ổn”.
Nếu trong ngành giáo dục thì ai ai cũng hiểu chẳng giáo viên nào lại muốn cho học sinh lên lớp khi các em học quá yếu. Bởi như thế, chính họ hoặc đồng nghiệp của mình sẽ rất vất vả.
Nhưng dù muốn thế cũng chẳng dễ thực hiện nếu để các em ở lại sẽ bị khống chế đủ các chỉ tiêu. Và chẳng hiệu trưởng nào lại im lặng chấp nhận điều này.
Chỉ chỉ đạo miệng
Khi nhận thấy có học sinh sẽ ở lại lớp, ban giám hiệu sẽ mời giáo viên chủ nhiệm lên để trao đổi.
Trong câu chuyện, họ không bao giờ ra lệnh cho thầy cô phải cho học sinh lên lớp mà mang đủ thứ chỉ tiêu ra để phân tích, để đưa ra những hậu quả khi trường có nhiều học sinh lưu ban. Chưa hết, danh hiệu của giáo viên cũng sẽ bị khống chế.
Thế rồi, ngày nào cũng họp, cũng phân tích nguyên nhân, cũng tìm cách lý giải và bao giờ cũng thế giáo viên là người chịu trách nhiệm chính khi dạy mà các em không tiến bộ.
Có trường hiệu trưởng chẳng cần vòng vo mà nói thẳng “do thầy (cô) giảng dạy chưa nhiệt tình, do phương pháp dạy học chưa hiệu quả…”. Thế rồi, phần lớn giáo viên chọn giải pháp tặc lưỡi “muốn lên lớp thì cho lên” để đỡ phiền phức.
Ban giám hiệu nào cũng học được bí quyết chỉ đạo mà như không bởi chẳng thể lưu lại bằng chứng gì. Thế nên, họ dễ dàng chối bỏ trách nhiệm, mặc cho giáo viên đứng mũi chịu sào.
Một đồng nghiệp của tôi ở xa than thở, “không cho trò lên lớp thì mệt với nhà trường. Cho lên lớp lại phập phồng lo sợ nếu bị cấp 2 trả lại như Sóc Trăng thì cầm chắc án kỉ luật trong tay vì lúc đó chắc chắn chẳng có ai đứng ra bảo vệ mình.
Một đồng nghiệp khác lại rầu rĩ, “mình cũng vì nghe lời chỉ đạo miệng của ban giám hiệu mà rước họa vào thân. Nhưng không nghe cũng chẳng thể sống yên ổn với họ, chẳng biết nên phải làm gì đây?”.
Nói rồi bạn kể, lớp mình có 2 học sinh học vô cùng yếu. Nhìn các em ngu ngơ, không chịu hợp tác học tập dù giáo viên đã nỗ lực hết mình kèm cặp. Ai ai nhìn vào cũng nói các em bị tự kỉ chỉ riêng gia đình các em vẫn không thừa nhận.
Cứ học như thế, hai học sinh này cầm chắc vé ở lại lớp. Thế rồi, ban giám hiệu nói rằng “Thầy nói với 2 phụ huynh đi giám định khuyết tật cho các em. Nếu họ không chịu đi hãy bảo rằng nên xin trường khác học vì trường này là trường chuẩn quốc gia không thể có học sinh lưu ban một em huống gì tới 2 em một lúc”.
Video đang HOT
Thầy giáo nói mình đã vất vả thế nào để thuyết phục gia đình đưa các em đi giám định nhưng phụ huynh thì cứ khăng khăng nói rằng “con tôi bình thường không bệnh tật gì cả”.
Với sức ép từ phía nhà trường, cứ vài ba ngày, giáo viên chủ nhiệm lại gọi cho phụ huynh để nhắc nhở. Có lẽ do mệt mỏi, áp lực nên gia đình cho hai em nghỉ học và làm đơn kiện nhà trường buộc con họ chuyển trường.
Chuyện tới tai cấp trên và trở nên ầm ĩ, thanh tra về xác minh xem có chuyện buộc gia đình phụ huynh chuyển trường học khác nếu không lấy được giấy chứng nhận khuyết tật về.
Thầy giáo chủ nhiệm được mời lên chất vấn. Thầy nói mình làm theo chỉ đạo của ban giám hiệu. Lập tức hiệu trưởng, phó hiệu trưởng chối bay chối biến rằng: “Chúng tôi nói khi nào? Nói với ai? Ai có thể làm chứng?”.
Dĩ nhiên giáo viên không thể chứng minh được nên một mình phải gánh tội “phân biệt đối xử, bạc đãi học sinh…”, “ngại khó ngại khổ” và “vô cảm”….
Cách nào bảo vệ mình?
Nhiều thầy cô giáo đều răm rắp nghe theo mọi lời nói của cấp trên mặc dù lòng không muốn. Họ thường tự nhủ “chỉ xui mới bị phát hiện, lúc đó cũng chỉ biết chịu vì mình không được hên”.
Nhưng một số giáo viên thẳng thắn bày tỏ “Để tránh rắc rối cho mình, khi ban giám hiệu muốn học sinh lên lớp phải có bút phê hoặc phải ghi vào biên bản cuộc họp rõ ràng”, còn không sẽ nhất quyết chối từ. Làm được điều này, chính thầy cô phải biết bỏ qua bệnh thành tích của bản thân mình.
Theo GDVN
Nỗi khổ mang tên "trường chuẩn quốc gia"
Ở thời hiện đại, người ta đang quy định rất nhiều cái "chuẩn" nhưng ở ngành giáo dục thì cái "chuẩn" cao nhất phải là chất lượng giảng dạy và học tập thật.
Có lẽ, ai trong chúng ta cũng mong muốn ngành giáo dục nước nhà phát triển, chất lượng giảng dạy được nâng cao, cơ sở vật chất được đầu tư tốt nhất, môi trường giáo dục thân thiện để hướng tới việc "tất cả vì học sinh thân yêu".
Thế nhưng, khi chất lượng giảng dạy và học tập chưa tốt, cơ sở vật chất còn khiêm tốn nhưng vì muốn được nhanh chóng trở thành trường chuẩn quốc gia mà nhiều nơi phải cố gắng làm bằng được thì đó thực sự là nỗi lo lớn cho xã hội.
Những giá trị cốt lõi nhất trong nhà trường bị đảo lộn, thật giả không rõ ràng thì những tờ giấy công nhận là trường chuẩn quốc gia cũng trở nên vô nghĩa.
Phía sau các danh hiệu trường chuẩn quốc gia của một số địa phương đang ẩn dấu nhiều những góc khuất đáng buồn.
Sự kiện bà Nguyễn Thị Quyên, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Lệ Xá (huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên) vừa bị công an tỉnh Hưng Yên khởi tố vụ án, bắt tạm giam vì để xảy ra nhiều sai phạm mà nổi cộm nhất là tình trạng lạm thu các khoản đóng góp đầu năm học cho ta thấy một bài học cay đắng.
Bà Nguyễn Thị Quyên cho biết những khoản thu trái quy định cũng chỉ vì "trường chuẩn quốc gia", nhiều "trường chuẩn" phải làm thế chứ không riêng Lệ Xá. Ảnh chụp màn hình phóng sự của VTV.
Có lẽ, lúc này chúng ta chưa thể phán xét sự đúng sai về những việc làm của bà Quyên, nhưng theo lí giải của bà trước cơ quan chức năng và báo chí thì những việc bà Quyên đã làm đáng để cho chúng ta suy ngẫm.
Bà Quyên nói về tình trạng lạm Trường Tiểu học Lệ Xá như sau:
"Do ngân sách cấp cho trường eo hẹp nên để có kinh phí hoạt động cũng như xây dựng nhà trường khang trang theo chuẩn quốc gia nên không chỉ Lệ Xá mà nhiều nhà trường cũng trong tình trạng tương tự, vì căn bệnh thành tích, biết sai nhưng vẫn làm.
Tôi cũng biết rằng người dân Lệ Xá là một xã nghèo nhưng vì để phấn đấu trường đạt chuẩn mức độ 2 nên là phải chạy theo cái đó.
Không đạt chuẩn mức độ 2 thì học sinh không được học 2 buổi/ngày và chúng tôi mất nhiều tiêu chí". [1]
Ngày 21/10/2017, trên Báo Thanh niên có bài viết: "Nhiều học sinh trường chuẩn quốc gia không biết đọc, biết viết".
Đó là câu chuyện Trường tiểu học thị trấn Lịch Hội Thượng A (Huyện Trần Đề, Sóc Trăng) là trường đạt chuẩn quốc gia, nhưng hiện có nhiều học sinh không biết đọc, không biết viết mà vẫn được nhà trường cho lên lớp.
Trong đó, chỉ riêng ở lớp 2H có 24 học sinh nhưng chỉ có 4 em đọc trôi chảy.
Số còn lại, một số em chỉ biết đánh vần một cách khó nhọc, một số em khác biết vần nhưng không ghép được, có em không biết đọc, không biết viết.
Vì vậy, nhiều phụ huynh đến xin ban giám hiệu nhà trường cho con ở lại lớp 1. [2]
Từ 2 sự việc như đã nêu ở trên đã cho chúng ta thấy được phần nào một thực trạng rất đau lòng, lãnh đạo nhà trường thì muốn đạt được trường chuẩn nên bất chấp tất cả để thu tiền cha mẹ học sinh mà đầu tư cho cơ sở hạ tầng;
Giáo viên đứng lớp phải nhắm mắt làm ngơ để học sinh không biết đọc, biết viết mà vẫn phải cho lên lớp. Vì sao vậy?
Theo Thông tư Số 59/2012/TT-BGDĐT công nhận trường chuẩn quốc gia cấp Tiểu học thì tại Tiêu chuẩn 3, Điều 9 đã quy định Cơ sơ vât chât và trang thiết bị dạy họcphải đạt chuẩn như sau:
1. Khuôn viên, công trương, hang rao bao vê, sân chơi, sân tâp:
a) Diện tích khuôn viên và các yêu cầu về xanh, sạch, đẹp, thoáng mát đảm bảo tổ chức hoạt động giáo dục;
b) Có cổng, biển tên trường, tường rào bao quanh;
c) Có sân chơi, sân tập thể dục thể thao.
2. Phong hoc, bảng, bàn ghế cho giáo viên, học sinh
a) Số lượng phòng học đủ cho các lớp học để không học ba ca. Phòng học được xây dựng đúng quy cách, đủ ánh sáng;
b) Bàn ghế học sinh đảm bảo yêu cầu về vệ sinh trường học; có bàn ghế phù hợp cho học sinh khuyết tật học hòa nhập;
c) Kích thước, màu sắc, cách treo của bảng trong lớp học đảm bảo quy định về vệ sinh trường học.
3. Khối phòng, trang thiết bị văn phòng phục vụ công tác quản lý, dạy và học
a) Khối phòng phục vụ học tập bao gồm: thư viện, phòng để thiết bị giáo dục; khối phòng hành chính quản trị bao gồm: phòng hiệu trưởng, phòng họp;
c)) Phòng y tế trường học có tủ thuốc với các loại thuốc thiết yếu;
d) Có các loại máy văn phòng (máy tính, máy in) phục vụ công tác quản lí và giảng dạy.[3]
Chính vì sự quy định như thế mà trong khi đầu tư từ ngân sách có hạn nên những hiệu trưởng như cô Quyên phải lách luật, thậm chí là "biết sai nhưng vẫn làm" bởi tất cả cũng từ căn bệnh thành tích mà ra cả.
Cũng theo cô Quyên thì "không chỉ Lệ Xá mà nhiều nhà trường cũng trong tình trạng tương tự"cho thấy những góc khuất đang được ẩn sau những danh hiệu mang tên "trường chuẩn".
Việc cô Quyên hay một số hiệu trưởng đã và đang "lách luật" để lạm thu thật đáng lên án, nhưng rõ ràng chúng ta cũng thấy được những khó khăn khi họ đảm nhận nhiệm vai trò của một người hiệu trưởng ở trường chuẩn quốc gia.
Tôi có một người bạn hiện đang làm hiệu trưởng một trường cấp 2 ở một tỉnh phía Nam, anh tâm sự rằng:
"Làm hiệu trưởng một trường chuẩn quốc gia không có gì sung sướng cả. Cái gì cũng phải "chuẩn" nên không chỉ Ban giám hiệu mệt mỏi mà giáo viên trong trường cũng vất vả không kém".
Những trường chuẩn thì thường xuyên được sở, phòng chọn làm điểm đến của các lớp tập huấn, bồi dưỡng đến tham quan, học hỏi kinh nghiệm.
Lãnh đạo cũng hay ghé thăm, nhất là trường của anh bạn tôi lại gần một điểm du lịch.
Vì thế, mỗi khi lãnh đạo về phòng thì hay ghé điểm này tham quan và ghé thăm trường anh. Tất nhiên, sau khi ghé thăm trường và tham quan khu du lịch thì hay ghé "ăn cơm thân mật" tại một nhà hàng nào đó.
Và, điều dĩ nhiên là ban giám hiệu nhà trường sở tại phải trả tiền cho các lần tham dự ấy. Không trả thì không được mà trả thì phải yêu cầu kế toán nhà trường tìm cách "lách" một khoản kinh phí nào đó để bù lại.
Dù biết sai nhưng đành phải làm vậy chứ trong kế hoạch chi tiêu đâu có khoản nào cho chi tiếp khách và cũng chẳng có ban giám hiệu nhà trường nào mà lại lấy tiền túi ra trả cho các buổi tiệc "bất đắc dĩ" phải như vậy.
Chuyện chất lượng giảng dạy ở trường chuẩn cấp tiểu học cũng được thể hiện trong Thông tư Số 59/2012/TT-BGDĐT và khống chế tỉ lệ về Kêt qua xếp loại giáo dục cua hoc sinh như sau:
a) Tỷ lệ học sinh xếp loại trung bình trở lên đạt ít nhất 90%;
b) Tỷ lệ học sinh xếp loại khá đạt ít nhất 30%; xếp loại giỏi đạt ít nhất 5%;
c) Có hoc sinh tham gia cac hội thi, giao lưu do các câp tổ chức.[3]
Với những quy định như vậy, trong khi số lượng học sinh quy định trường chuẩn cấp Tiểu học không quá 35 học sinh mà "Tỷ lệ học sinh xếp loại trung bình trở lên đạt ít nhất 90%" thì mỗi lớp chỉ có thể xếp được 2 em yếu kém còn yếu đến đâu cũng phải "đẩy" cho các em lên lớp cả.
Nếu không làm vậy thì không được nên mới có chuyện nhiều học sinh lớp 2 mà không biết đọc như trường Tiểu học thị trấn Lịch Hội Thượng A ở Sóc Trăng.
Ở thời hiện đại, người ta đang quy định rất nhiều cái "chuẩn" nhưng ở ngành giáo dục thì cái "chuẩn" cao nhất phải là chất lượng giảng dạy và học tập thật.
Nếu chúng ta cứ căn cứ vào những cái chuẩn viển vông mà không căn cứ vào tình hình thực tế của nền giáo dục nước nhà thì hậu quả trong tương lai sẽ rất khó lường hết được.
Lãnh đạo, thầy cô giáo nhà trường dù không muốn giả dối cũng phải bắt buộc giả dối. Học sinh dù yếu kém cũng được lên lớp. Tất cả chỉ vì những số liệu ảo, thành tích ảo và sự hào nhoáng bên ngoài của mỗi ngôi trường mà thôi.
Trường đạt chuẩn quốc gia mà giáo viên, học sinh không đạt "chuẩn thật" thì đâu còn giá trị gì.
Chỉ tiếc rằng căn bệnh hình thức, giả dối trong ngành giáo dục đang làm băng hoại nhiều giá trị truyền thống trong các nhà trường hiện nay.
Liệu Bộ Giáo dục và lãnh đạo các địa phương sở tại có trăn trở về những "góc khuất" này không?
Theo GDVN
Cô giáo biến Steve Jobs từ học sinh cá biệt thành huyền thoại công nghệ "Tôi chắc chắn rằng nếu không nhờ những giáo viên như cô Hill, kết cục của tôi là ngồi tù", Steve Jobs từng bày tỏ sự biết ơn. Steve Jobs (1955-2011) là doanh nhân, nhà sáng chế người Mỹ, đồng sáng lập hãng Apple. Trước khi trở thành người có sức ảnh hưởng bậc nhất làng công nghệ thế giới, ông là đứa...