Chỉ có đàn bà xấu mới bị chồng bạc đãi
Nếu đẹp và biết điều, chắc chắn bạn đã có cuộc sống sung túc và an nhàn rồi. Còn bạn không đẹp thì đành nỗ lực làm người nội trợ đảm đang và bớt kêu than nhé.
Ảnh minh họa
Chào bạn Minh Huệ, tác giả tâm sự “Ở nhà chồng nuôi liệu có hèn?”.
Đọc những tâm sự của bạn, tôi không thấy bạn miêu tả về dung nhan của mình. Nhưng tôi đoán chắc, bạn cũng chẳng xinh đẹp gì, chắc là “thường thôi”. Thế nên bạn mới phải chịu cảnh làm việc nhà cực nhọc mà vẫn bị coi thường như thế.
Lẽ đơn giản, người đẹp sẽ chọn đại gia. Mà có đại gia nào nỡ để vợ làm việc nhà đâu. Đại gia thường sợ móng tay vẽ hoa của vợ bị xơ xước.
Hơn nữa, nếu bạn có nhan sắc thì chồng và người trong gia đình anh ta sẽ chẳng dám động vào sợi tóc của bạn. Bởi vì, bỏ chồng này, bạn sẽ dễ dàng lấy được chồng khác “ngon” hơn. Nên họ buộc lòng phải tôn trọng bạn.
Như tôi đây, chẳng phải tự cao tự đại gì nhưng có thể khẳng định tôi là một cô gái đẹp. Chiều cao 1,68m và 3 vòng cân đối giúp tôi tự tin diện mọi món đồ.
Nước da của tôi trắng ngần và khuôn mặt khiến mọi chàng trai cuốn hút. Từng đó ưu điểm đã đủ làm cho hàng tá đàn ông giàu có đổ gục dưới chân tôi.
Video đang HOT
Tôi cũng có bằng đại học loại khá hẳn hoi. Dẫu vậy, tôi chưa từng một ngày phải đi làm kiếm tiền. Thực ra, hồi trước tôi có làm ở một công ty.
Nhưng tôi chỉ làm cho vui thôi. Chứ công việc của tôi chủ yếu là chỉ tay năm ngón. Sếp trưởng của công ty đó là người tình của tôi mà.
Cuộc chơi của tôi chỉ tàn canh khi tôi gặp Huấn. Huấn khác hẳn với những người tôi từng gặp trước đây. Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác được che chở.
Huấn sinh trưởng trong gia đình lắm tiền nhiều của. Anh lại tốt nghiệp đại học ở nước ngoài ngành kinh tế. Về nước, công việc của anh phất như “diều gặp gió”. Mới ngoài 30 tuổi, anh đã làm giám đốc của công ty may mặc ăn nên làm ra.
Qua mai mối của một người bạn, tôi và Huấn đã nhanh chóng yêu và đi đến hôn nhân. Sau ngày cưới, anh đề nghị tôi ở nhà dưỡng nhan sắc và sinh con. Kinh tế gia đình do một tay anh đảm đương là đủ.
Đề nghị hợp lý của chồng khiến tôi chẳng thấy xa lạ. Tài sản nhà chồng tôi cũng đủ “ăn đố đổ vách” rồi. Chẳng ai khiến tôi đi làm vì sẽ nhọc thân mà còn làm xấu mặt gia đình.
Tất cả những người đàn bà trong gia đình tôi đều ở nhà chơi. Mẹ chồng, chị dâu và giờ thêm tôi nữa. Chúng tôi rất hài lòng về cuộc sống của mình.
Mẹ chồng tôi thường chơi tú lơ khơ với mấy bà bạn giàu có. Chị dâu tôi thích rong ruổi mua sắm ở các shop thời trang. Còn tôi dành mọi thời gian cho việc giữ gìn nhan sắc của mình.
Công cuộc làm đẹp ngốn thời gian ra phết đấy. Chỉ cần thay đổi kiểu tóc cũng hết một buổi. Việc tắm trắng ở spa cũng tốn thời gian. Không sao, thời chính của tôi là làm đẹp để chồng hãnh diện trước mọi người mà.
Mọi việc trong gia đình tôi giao cho hai người giúp việc. Một người chuyên nấu ăn, dọn dẹp. Còn người kia chăm hai cô con gái của anh chị chồng. Đôi lúc tôi giơ tay chỉ nọ chỉ kia với họ cho ra dáng cô chủ.
Điều hạnh phúc nhất của tôi là có chồng rất yêu chiều vợ. Anh luôn để sẵn tiền trong thẻ ATM của tôi. Nhờ thế, tôi có thể mạnh tay chi dùng cho những món đồ mình thích.
Chồng còn đối xử tốt với tất cả mọi người trong gia đình nhà ngoại. Anh chu cấp tiền dưỡng già cho bố mẹ tôi. Mỗi lần đi công tác về, có của ngon vật lạ gì, anh đều mang biếu nhà ngoại.
Anh còn thu xếp công việc cho hai anh trai tôi ở công ty của mình. Nhờ đó mà vợ con các anh có đủ miếng cơm manh áo.
Từ hoàn cảnh của mình, tôi thấy ở nhà chồng nuôi chẳng có gì là hèn. Nhất là khi chồng có thể kiếm ra rất nhiều tiền. Có điều bạn có đủ tiêu chí để được chồng nuôi mà vẫn tôn trọng và yêu thương hay không thôi.
Bạn đừng quy chụp lỗi cho chồng hay những người khác làm gì. Bạn hãy tự nhìn lại bản thân. Nếu đẹp và biết điều, chắc chắn bạn đã có cuộc sống sung túc và an nhàn rồi. Còn bạn không đẹp thì đành nỗ lực làm người nội trợ đảm đang và bớt kêu than nhé.
Theo VNE
Thắp nến giữa đời
Người đời gọi gã là gã Sầu, bởi gã có một quán café tên Sầu Đông. Quán nhỏ xíu, chiều đến thường tối om, gã thắp nến lên đợi ngày vụt tắt, đợi những mặt người lạ quen...
Quán nằm lặng thinh giữa góc phố chộn rộn. Gã đặt vài bình hoa dại, vài bàn ghế trầm ngâm nhìn ra phố phường. Gã Sầu say nhạc xưa. Đến từng viên gạch trong quán cũng ngấm tình ca của Trịnh, của Văn Cao, Phạm Duy... Sớm, khách đến ngồi dưới hiên uống café, uống luôn lớp sương mỏng giăng mắc khắp thị thành. Chiều, khách ngồi thu lu góc quán nghe nhạc, nhìn dòng xe hối hả đuổi chút nắng cuối ngày còn vương. Phố vào đêm, giữa đèn nến lung linh, khách đến kể chuyện đời, chuyện người, chuyện tào lao. Nhìn cái cách gã thắp nến mới hiểu vì sao nhiều kẻ coi Sầu Đông là chốn tìm an yên. Bóng đêm chực tràn về, gã đã loay hoay cạo lớp nến cũ, dựng lên chục cây đèn cầy mới, rồi gã bật diêm, từ tốn thắp từng ngọn mong manh nhưng đỏ rực. Cả cuộc đời gã như dồn hết vào những giây phút ấy. Gã chăm chú nhìn ngọn lửa bắt cháy mà ánh mắt xa xăm vô cùng, tay gã không run rẩy mà vẫn để lộ bâng khuâng khi quán nhỏ tối om bỗng bừng sáng trong phút chốc.
Nhiều năm, nhiều tháng, ánh nến ấm áp thắp lên bức tranh sáng tối của những loài hoa dại in trên tường gạch cũ, của những bản nhạc xưa diệu vợi đã trở thành thứ ánh sáng liêu trai thanh lọc bụi trần. Người về ngồi với Sầu Đông, thấy soi tỏ bao điều. Kẻ buồn đau, thất vọng bỗng thấy "tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa", kẻ chán nản chợt tha thiết nhớ đời, kẻ hận thù muốn buông bỏ sân hận, kẻ nhìn mọi thứ màu hồng bỗng ngộ ra lẽ vô thường, rằng vui buồn lần lượt níu tay nhau vào đời.
Gã tên Sầu nhưng mặt không sầu đời tí nào, có chăng là nét buồn phảng phất như làn sương thu phủ lên gương mặt phong trần những râu tóc, những nếp gấp thời gian nơi khóe môi, đường mắt. Với bạn tâm giao, gã nói cười hả hê. Khuya muộn vãn khách, thường chỉ có lão chén tạc chén thù với vài ông bạn tóc đã hai màu mưa nắng. Đời sống cứ thật thà như thế thật chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
Có lần giữa cơn say, gã thắp nến lên kể chuyện đời mình. Hai chục năm trước, gã bắt gặp khuôn mặt nàng lấp lánh sau ánh nến đêm giao lưu văn nghệ sinh viên. Rồi yêu nhau say đắm. Đến nằm mơ gã cũng không dám tin sẽ cưới được nàng, vì tình đầu thường dễ vỡ, nàng lại quá mong manh, nhan sắc và thân thế của nàng đều là hiểm họa đối với gã. Thế mà nàng kiên cường hơn gã nghĩ, nàng bất chấp tất cả để được ở bên gã.
Nàng đến như giấc mơ rồi ra đi như một lời nói dối. Trời ganh ghét gã Sầu nên khiến vợ gã chết trẻ. Nàng để lại hai đứa con thơ dại và quán Sầu Đông. Nhiều người phấp phổng đoán sau cái chết của nàng, kẻ lãng tử, trọng tình cảm như gã sẽ đổ đốn ghê gớm, ơn trời gã vẫn bình yên. Gã Sầu gà trống nuôi con ngót đã hơn chục năm nhưng chưa bao giờ thấy gã hết tận tụy, ngày hai buổi đưa đón con gái đi học, nấu những món chúng thích, đêm lại thắp nến lung linh quán nhỏ như chờ đợi nàng về.
Có người hỏi sao không đi thêm bước nữa, gã chỉ cười trừ. Có khách mê Sầu Đông, đòi mua quán giá cao ngất ngưởng, gã lắc đầu. Khách hỏi bán café lợi lộc bao nhiêu mà giữ, gã bảo: "Giữ lại để thắp nến giữa đời!".
Theo VNE
Năm mới lặng lẽ Năm nay chồng nó lại xung phong trực Tết, tạo điều kiện cho những gia đình đầy đủ được sum vầy bên nhau, cũng do mọi năm Tết đã diễn ra quá nhàm chán. Vợ chồng nó giờ như hai người bạn trọ chung phòng, góp gạo vào và chẳng có thêm gì chung. Lúc đầu đi đâu mọi người cũng hỏi chuyện...