Gia tài toàn nước mắt sau 15 năm chung sống với chồng
Tôi mắc bệnh tim phải mổ, tự lo tiền để trang trải viện phí. Lúc đấy gia đình anh gửi 20 triệu, tôi nói đùa “Hay mình lấy tiền này đóng viện phí”, anh nói “Tiền này để làm việc lớn chứ không phải lo chuyện như vậy”.
Tôi 38 tuổi, có hai con, trai 12 tuổi, gái 7 tuổi thật xinh xắn, đáng yêu. Tôi là kế toán, chồng là giáo viên, cuộc sống gia đình như địa ngục. Cách đây 15 năm tôi kết hôn với anh, người bạn học cùng cấp 3 sau 5 năm tìm hiểu. Trong 5 năm này tôi đã đổ không biết bao nhiêu nước mắt vì chuyện tình yêu của mình. Bằng linh cảm tôi cũng ngờ ngợ nhận ra người này không yêu mình nhưng vì lúc trước anh theo đuổi nhiều nên tôi lầm tưởng.
Tôi nhan sắc gần trung bình, anh thuộc hàng đẹp trai. Tôi bướng bỉnh, cũng vì tính này nên khi đã ngờ ngợ nhận ra vẫn cương quyết đi đến hôn vì bản thân không chịu nhận mình thất bại. Quãng thời gian đầu chồng ngày nào không đi dạy thì vào quán cờ tướng gần nhà chơi bất kể ngày đêm, không có đêm nào về nhà trước 23h. Thứ bảy, chủ nhật sau khi mở mắt vào 8h sáng rồi ra đó ngồi suốt ngày luôn.
5 năm kế tiếp ngoài giờ dạy học chồng vào quán bia chơi thâu đêm suốt sáng đến hôm sau mới về, cũng không gọi điện hay nhắn tin gì. Tiếp theo những năm gần đây ngoài việc dạy học anh lên Facebook tán ngẫu rồi đi nhậu, xong về nhà sinh chuyện. Cuộc đời 15 năm làm vợ của tôi thấm đẫm nước mắt, không biết bao nhiêu lần ngồi trên chuyến xe buýt số 04 mà nước mắt tuôn rơi, phải lấy áo khoác che đi, đến nơi làm việc lại vào làm bình thường chưa một lần than thở với ai.
Quay trở lại thời kỳ mới cưới, sau một năm tôi sinh bé trai, cũng trong thời gian này phát hiện mình bị tim bẩm sinh phải mổ, tự tôi đi lo tiền vì gia đình anh chì chiết tại sao lấy một người vợ mắc bệnh như tôi. Lúc đấy gia đình anh có gửi 20 triệu, tôi nói đùa “Hay mình lấy tiền này đóng viện phí”, anh nói “Tiền này để làm việc lớn chứ không phải lo chuyện như vậy”.
Video đang HOT
Ngày mổ tim, gia đình bên ngoại và tôi lo tất. Sau 15 ngày, tôi dẫn anh đi thử HIV vì có lần anh ngã tại bệnh viện. Tại đó, tôi không khóc mà nước mắt cứ rơi, anh nói: “Đừng khóc nữa, tôi muốn bỏ cô từ lâu rồi mà tại cha mẹ nên thôi”. Cũng nhờ trời thương nên tôi tai qua nạn khỏi, vượt qua khó khăn, giờ cũng có vị trí trong xã hội, bao nhiêu người mơ ước. Về nhà dù mệt mỏi thế nào cũng phải bò ra làm việc nhà, lo cho 2 con.
15 năm làm vợ, dù ốm đau thế nào tôi cũng phải làm hết việc. Tôi nhớ như in lần vỡ kế hoạch đứa thứ 3, phải đi điều hòa, về mệt quá nên nằm. Tối đó không có cơm nên anh chửi tôi rồi đưa 2 đứa nhỏ đi ăn, bỏ tôi nằm một mình. Anh là giáo viên nên một tháng đưa tôi 3 triệu để lo cho con, vì thấy không đủ nên ngoài giờ làm tôi nhận thêm việc kế toán trưởng ở nơi khác để có tiền nuôi con. Thứ bảy nào tôi cũng đi làm chiều về phải cáng đáng hết, anh ở nhà chỉ uống cà phê rồi vào ngủ, có ai gọi đi nhậu là đi luôn.
Sống cùng chồng, cảnh nào tôi cũng nếm đủ. Nhẫn cưới anh cũng bán để chơi bài, hình cưới anh đem vứt. Vì bị bệnh tim nên sức khỏe không tốt, hai lần tôi dắt xe bị ngã trước cửa nhà là 2 lần hàng xóm đến đỡ, còn anh đứng đó để chửi vì có bấy nhiêu mà làm không xong. Vợ chồng có chuyện gì anh lên Facebook, yahoo loan tin hết, đi nhậu về anh đánh tôi vào đầu, đưa chìa khóa cho tôi anh không đưa tận tay mà ném xuống đất. Cãi nhau với vợ luôn mày tao, xem mình là nhất, vợ không chịu thì thôi. Nửa đêm ba mẹ con phải ôm nhau chạy vì anh dọa giết.
Thật ra từ ngày anh bán nhẫn cưới xem như trong lòng tôi đã chết rồi. Tôi không muốn xáo trộn cuộc sống nên chưa ly dị, biết trong thâm tâm anh cũng không chịu ly dị. 15 năm qua tôi sống như một người đơn độc, chưa một lần có sự hỏi han, chia sẻ từ chồng. Hai lần sinh con, một lần ốm đều nhận được sự thờ ơ của anh. Anh đồng ý là với tôi anh ta xấu xa, còn nói “Có thể với cô, tôi thế, nhưng với người khác thì không”.
Gần đây anh ghen ngược với tôi, tra xét điện thoại, ba giờ sáng gọi xác minh làm tôi vô cùng xấu hổ, xúc phạm danh dự, chuyện gì anh cũng nói được. Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải tự giải thoát, tôi biết mình đã sai khi kết hôn nhưng luôn ngẩng cao đầu vì đã lèo lái cuộc đời tưởng như vứt bỏ đi của bản thân (lúc bị bệnh) để có được kết quả như hôm nay. Tôi biết muốn dứt khỏi một người chồng như thế thật khó khăn, nhưng thật sự lòng đã nguội lạnh, chỉ muốn chăm lo cho 2 con rồi sau này vào quy y trong chùa. Các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vết nứt
Ngày chị để anh quay về sau những lỗi lầm, ai cũng khen chị cao thượng. Hiếm người phụ nữ nào đủ lòng vị tha để hành động như chị.
Vậy mà giờ đây, chính chị lại cảm thấy lương tâm cắn rứt vì mình không thể "đã thương thì thương cho trót". Đơn giản, chị cũng chỉ là một người đàn bà, có những ích kỷ, ghen tuông thường tình, đâu phải thánh thần.
Vợ chồng chị kết hôn hơn mười bảy năm, có với nhau hai mặt con đủ nếp, đủ tẻ. Chị là kế toán một cơ quan nhà nước, chồng chị mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng. Nhờ biết tính toán làm ăn nên vợ chồng chị có một cơ ngơi đáng mơ ước: nhà lầu, xe hơi và vài miếng đất ở khu đô thị mới khi tuổi còn khá trẻ. Giông bão ập đến. Chồng chị sinh tật mê cờ bạc, gái gú. Tài sản lần lượt đội nón ra đi. Rồi chồng chị quyết định đi theo nhân tình, hối thúc chị ly hôn, chia đôi ngôi nhà đang ở để lấy tiền. Thủ tục ly hôn được giải quyết nhanh chóng. Chị ngậm ngùi bán nhà, đưa cho chồng nửa số tiền, còn mình thì tìm mua một mảnh đất mới xây nhà cho ba mẹ con. Nhiều lúc chị tưởng mình đã gục ngã trước số phận nhưng nhìn hai con đang tuổi lớn, chị lại gắng gượng đứng lên.
Mẹ con chị dọn về nhà ngoại ở tạm vì chị chưa tìm được mảnh đất nào ưng ý. Gần nửa năm sau, chị quyết định mua mảnh đất ngay phía sau nhà cũ, tuy nhỏ và ở hẻm cụt nhưng môi trường sống đảm bảo, hàng xóm thì đã quen thuộc. Chị kiếm thợ làm nhà, khởi công được một tuần thì chồng chị đột ngột trở về. Chẳng nói với chị một lời, anh lao vào phụ xây nhà, mua vật liệu, chỉ đạo thợ xây...
Dù anh em nhà ngoại và đứa con gái lớn phản đối quyết liệt hành động ấy của anh nhưng chị chỉ im lặng. Vợ chồng đầu gối tay ấp mấy chục năm, chị hiểu anh đã nhận ra sai lầm. Thì ra, sau khi lấy nửa số tiền bán nhà, anh đưa cho cô nhân tình lấy vốn làm ăn. Chưa đầy nửa năm, tiền cạn dần, cô ta bắt đầu cặp kè với người khác. Anh biết mình bị lừa, cùng đường không biết đi đâu, đành trở về với chị theo cách không giống ai... Thấy chị không nói gì, anh đoán chị đã mở lòng nên đánh liều đưa số tiền còn lại cho chị như thỉnh cầu "cho anh góp chút ít làm nhà". Chị không nhận, anh lấy tiền đó tự ý mua thêm vật liệu...
Nhà xây xong, anh dọn về ở cùng ba mẹ con. Chị vẫn im lặng. Từ ngày về, anh chỉn chu hơn trước, bỏ cờ bạc và biết lo lắng mọi việc trong nhà. Nhưng, gia đình chị không còn được như xưa. Hai đứa con đủ lớn để hiểu việc bố chúng đã làm. Chúng cãi lời anh, thậm chí nhiều lần hỗn láo hét vào mặt anh: "Nhà này đâu phải nhà của bố". Thấy con như vậy, chị vẫn im lặng. Nhiều lần anh đề nghị hai người đi đăng ký kết hôn lại nhưng chị vẫn lưỡng lự. Trong thâm tâm chị, chưa bao giờ thôi ám ảnh chuyện cũ và không khỏi khinh bỉ anh. Mỗi lần xem phim hay nghe kể chuyện ngoại tình, chị chì chiết người ta như thể mắng anh. Anh sống như một cái bóng trong nhà...
Cuộc sống của gia đình chị như tấm gương đã một lần bị vỡ, dù cố hàn gắn nhưng vết nứt đã quá lớn...
Theo TTVN
So đo Sau một hồi điện thoại cho các chị trong công ty, vợ buông máy, quay sang chồng hỉ hả: "Em điều tra được rồi, thì ra nhỏ Lan nghỉ số ngày đúng như em tính, lại có mấy lần đi trễ, vậy mà cũng được xếp loại A, cuộc họp cuối tuần, tụi em sẽ phanh phui việc này". Chồng can vợ, vì...