Chị chồng vừa nói ý định tới ở nhờ, vợ tôi đã đưa hẳn một bản điều khoản khiến cả nhà dậy sóng
Tôi luôn cho rằng vợ mình là người biết sống, hiểu chuyện. Cho đến khi xảy ra sự việc ngày hôm qua.
Chị tôi có một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc. Anh rể là người ham chơi lười làm, bao nhiêu vất vả kiếm tiền đều đổ hết lên vai vợ. Chị tôi lại lụy tình, nhiều lần gia đình khuyên ly hôn nhưng không chịu, cứ cố bám víu vào những lời ngọt ngào của chồng. Hồi chị ấy xây nhà, tôi từng khuyên không nên vội vàng, đừng đổ hết tiền bạc tiết kiệm vào căn nhà ấy mà chị không nghe. Giờ nhà xây xong, giấy tờ lại còn đứng tên bố mẹ chồng nên ly hôn, chị ấy chẳng được chia chác gì ngoài mấy thứ vật dụng rẻ tiền như tủ lạnh, ghế sô pha.
Hôm qua, gia đình họp mặt, chị tôi khóc một trận như mưa. Vợ tôi ngồi bên cạnh, an ủi, dỗ dành. Từ trước đến giờ, chị và vợ tôi có mối quan hệ khá tốt. Trước đây, vợ tôi không ngại cho chị hẳn 100 triệu để trả nợ cho chồng. Cô ấy cũng không tiếc tiền cho cháu mua sữa, đóng học phí.
Khóc xong, chị tôi ngỏ ý muốn đến ở nhờ nhà tôi một thời gian, tầm vài tháng để kiếm việc làm mới. Chị ấy muốn hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đau khổ, muốn rời bỏ cả công ty đã gắn bó 10 năm chỉ vì không muốn đối mặt với chồng cũ.
Tôi đồng ý ngay. Nhà tôi vẫn còn một phòng trống, không có ai ở. Mẹ con chị chuyển đến ở đông vui càng tốt. Nhưng vợ tôi lại khác. Cô ấy trầm tư một lúc rồi lấy giấy bút, ghi ghi chép chép gì đó một lúc rồi đưa cho chị xem. Chị tôi mặt mày tái nhợt đi.
Tranh minh họa.
Thấy lạ, tôi giật tờ giấy xem thì thấy vợ ghi một loạt các điều khoản và tiền nong. Như chị tôi không được phép tùy tiện vào phòng riêng của hai vợ chồng tôi. Đi làm về phải biết phụ nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Con cái phải chăm sóc, không được bỏ mặc cho em dâu. Mỗi tháng góp 2 triệu tiền ăn.
Video đang HOT
Rồi vợ tôi nói thẳng: “Việc ly hôn của anh chị, thật ra chị cũng có một phần lỗi. Thứ nhất, chị chăm lo kiếm tiền, kiếm nhiều tiền nhưng lại quá hà khắc, keo kiệt với mọi người trong gia đình chồng. Anh rể hay kể, chị mua đồ ăn sáng cho mẹ chồng mà còn lấy lại 20 nghìn. Thứ hai, chị bỏ bê con cái cho anh ấy lo. Mỗi khi anh ấy đi đâu, chị lại gọi điện hối thúc, mắng nhiếc chồng, không giữ sĩ diện cho anh ấy. Mỗi người đều có cái sai. Em chỉ mong khi chị chuyển đến nhà em, những lỗi cơ bản ấy sẽ không lặp lại nữa”.
Vợ tôi còn nhấn mạnh, tiền bạc nên sòng phẳng ngay từ đầu, tránh để dây dưa rồi lại gây mâu thuẫn về sau. Chị ly hôn, đó là việc riêng của chị và không ai phải có trách nhiệm nuôi dưỡng hai mẹ con chị cả.
Gia đình tôi điêu đứng trước những lời lẽ của vợ tôi. Xin nói thêm, vợ tôi đang là giám đốc một công ty tư nhân, ăn nói rất sắc sảo, lý lẽ đầy đủ. Nhưng cô ấy không nên quá sòng phẳng với người thân trong gia đình như thế? Hôm qua, mọi người đã cãi nhau rất dữ dội. Chị cũng không đến nhà tôi ở nữa mà tỏ vẻ khó chịu ra mặt với em dâu. Theo mọi người, trong chuyện này, ai đúng ai sai? Tôi có nên gây sức ép với vợ để cô ấy đồng ý cho chị đến ở không?
(binhngu…@gmail.com)
Chị chồng lên chơi mang cho túi khế, vợ đáp lễ bằng mâm cơm đạm bạc, nhưng lời tuyên bố mới khiến tôi giận tím mặt
Chị chồng không có điều kiện, nhưng lên chơi vẫn biết ý xách cho con gà, chục trứng, túi khế. Vợ tôi trước mặt thì cảm ơn rối rít nhưng tới bữa ăn lại thết đãi chị món chẳng ra gì.
Chị dâu - em chồng có vẻ khó thuận hòa lắm đúng không mọi người? Dù đôi khi là người đứng giữa, tôi thấy chẳng có vấn đề gì to tát mà họ cũng giãy nảy lên, cãi vã um nhà. Nếu như họ chịu nhịn 1 chút thì có phải đã êm ấm cửa nhà rồi không?
Vân, vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, biết quán xuyến nhà cửa. Cô ấy đi làm cũng có thu nhập tốt, gia cảnh lại ổn. Tuy nhiên, điều khiến tôi buồn vợ nhất là cô ấy hay so đo, tính toán với đằng nội. Tức là bố mẹ và chị chồng.
Ngày còn yêu nhau, tôi cũng đôi chút mặc cảm vì gia đình mình kém hơn. Thế nhưng, chính Vân đề nghị chuyện cưới xin dù tôi chưa có sự nghiệp ổn định. (Tôi có một công ty start-up về công nghệ. Thời điểm cưới thì công ty cũng đang trên đà phát triển, nhưng để nói là ăn nên làm ra, tiền bạc rủng rỉnh thì còn xa).
Tới ngày cưới, bố mẹ và chị gái tôi chỉ trao có 1 chỉ vàng, Vân bĩu môi chê ít. Và cũng từ đó, cô ấy tỏ thái độ ra mặt với bên nhà tôi. Đặc biệt, với chị chồng là Vân ghét bỏ hơn cả. Chị ấy đã đi lấy chồng, có 1 con gái. Song hoàn cảnh khó khăn nên chị ấy hay nhờ vả bố mẹ giúp trông con, vay mượn tiền bạc. Thậm chí, chị ấy cũng lén lút hỏi vay tôi mấy lần bị Vân phát hiện.
Vốn đã không ưa chị chồng, lại phát hiện chuyện nhập nhằng tiền nong cô ấy giận lắm. Tôi cũng phải giải thích mãi vợ mới nguôi ngoai. Tuy nhiên, ác cảm với chị chồng trong Vân thì càng tăng. Tôi rất buồn mà chẳng biết làm sao...
(Ảnh minh họa)
Cũng vì ghét chị chồng, Vân về quê đều tỏ thái độ ra mặt. Không ít lần tôi muối mặt vì vợ thẳng tính, bộc lộ hết cảm xúc ra ngoài. Tôi phải lớn giọng, lên lớp dạy dỗ Vân cô ấy mới miễn cưỡng vâng dạ, đối xử tử tế với chị gái tôi.
Tuy nhiên, hôm vừa rồi Vân lại làm tôi xấu hổ và tức giận vô cùng. Đó cũng là lần cuối cùng chị gái gọi điện cho tôi...
Chả là, chị ấy đưa mẹ chồng lên Hà Nội khám nên có vào nhà tôi chơi, tiện nghỉ ngơi chiều tới nhận kết quả. Cũng biết ý, chị mang theo 1 con gà, chục trắng và túi khế chín hái ở vườn nhà rất to. Hoàn cảnh chị không dư dả gì, nên tôi rất trân trọng.
Vân khi nhìn thấy chị chồng và mẹ chồng của chị chồng thì cũng đon đả đón tiếp. Nhận túi quà, cô ấy rối rít cảm ơn. Tuy nhiên, tới bữa ăn thì cô ấy khiến tôi sốc nặng. Vừa ngồi xuống bàn ăn, tôi đã hơi bất ngờ rồi. Mâm cơm đạm bạc có đĩa đậu sốt cà chua, trứng rán hành (rất nhiều hành), rau xào, rau luộc và đĩa thịt lợn luộc be bé. Thấy Vân đang lấy bát ăn, tôi còn bảo:
- Còn món gì nữa không vợ ơi, để anh bê giúp nhé.
- Hết rồi anh.
- Ơ, chỉ có nhiêu đây món hả? Có bác với chị lên chơi mà em...
- Thôi thì người nhà cả bác ạ. Bình thường gia đình cháu ăn sao thì nay mọi người ăn vậy nhé. Vợ chồng cháu tuy mua được nhà Hà Nội thôi nhưng còn khó khăn lắm ạ. Chúng cháu chắt chiu, tích cóp từng đồng mà vẫn không dư dả bác ạ.
Vân kể khổ với mẹ chồng của chị chồng. Tôi thì ngồi bên xấu hổ muốn độn thổ. Rồi tôi đích thân mở tủ lạnh, lôi hết ruốc cá ruốc tép, nem chua ra cho bữa ăn bớt đạm bạc. Nhưng cảm thấy vẫn chưa ổn, tôi phải gọi ngay cho quán gà nướng lu phía dưới sảnh tòa nhà ship cho 1 con. Vợ thấy hành động của tôi thì ngăn ngay. Cả bác gái và chị đều ngăn. Nhưng tôi cố cười mà nghẹn đắng ở họng...
Suốt bữa ăn, vợ vẫn bóng gió đôi ba câu về việc chúng tôi nghèo khổ. Rồi thì hai vợ chồng phải nhờ bên vợ, còn vay nợ ở ngoài. Tôi thừa hiểu cô ấy muốn nói thế để chị chồng đỡ hỏi vay. Nhưng cách thể hiện thì thật sự bất lịch sự, thậm chí là hỗn xược.
Xong bữa, tôi gọi vợ vào phòng ngủ nói chuyện. Nhưng tôi càng buồn hơi vì Vân thẳng thừng tuyên bố:
- Em không làm thế anh nghĩ xem họ có khuôn cả nhà mình rồi không? Xưa nay có cho được cái gì? Giờ tự dưng lại mang quà cáp tới biếu. Trừ khi lại định vay mượn, xin xỏ gì thôi. Chắc có em ở đây nên ngại chứ gì? Lại còn dẫn cả mẹ chồng, định kể nghèo kể khổ để vay gấp đôi à? Không có đâu!
- Người cùng 1 nhà chứ có phải người dưng đâu? Anh thừa nhận mình sai vì có lần anh không hỏi ý kiến em. Nhưng chị ấy cũng chỉ là vay, rồi sau lại trả đầy đủ. Còn em nhìn lại mình đi, em cho em trai em, em có nói với anh không? Đừng tưởng anh là thằng ngốc, nhận thưởng Tết xong em chuyển cả chục triệu về nhà mình. Từ giờ về sau mà em còn tỏ thái độ với gia đình chồng, khinh miệt như thế thì đừng bao giờ yêu cầu anh bước chân về nhà ngoại.
Vân còn cãi rất ngang ngược khiến tôi tức quá giơ tay tát 1 cái rất kêu. Chị gái tôi tuy có khó khăn nhưng cũng chỉ hỏi vay lúc quá bí. Rồi sau chị cũng trả đủ chứ chưa bao giờ ăn quỵt hay xin không. Vậy mà Vân ngày càng quá đáng. Mọi người khuyên tôi phải giải quyết chuyện này thế nào?
Đóng hộ mẹ 1,5 triệu tiền điện mà vợ tôi sừng sộ gây sự rồi đòi ly hôn Thái độ của vợ khiến tôi sững sờ. Không ngờ cô ấy lại hung dữ như vậy chỉ vì một tin nhắn báo hóa đơn tiền điện trong điện thoại tôi. Tôi và vợ sống chung với gia đình được hai năm thì chuyển ra ngoài ở riêng. Để có được nhà cửa và cuộc sống riêng tư, thoải mái như thế này,...