Cháu ốm nằm viện nửa tháng mẹ chồng không tới thăm, xuất viện tôi về thẳng ngoại thì xấu hổ về xin lỗi bà
Càng nghĩ tôi càng giận vì mẹ không thương cháu. Xuất viện tôi đưa con về ngoại luôn mà lòng vẫn hậm hực trách móc.
Chồng tôi là con út trong gia đình có 2 anh em, bố mẹ chồng ở với chúng tôi. Cưới về được 3 tháng tôi có bầu, nhưng 2 tháng sau chồng lại đi nước ngoài làm ăn. Một mình tôi ở nhà bầu bí, sống chung với mẹ chồng tôi mới thấm, mới thấy khổ.
Những ngày tháng bầu bí, tôi đi khám thai một mình, ai cũng tưởng tôi là mẹ đơn thân. Mẹ chồng chưa một lần bảo đi khám cùng tôi, bà mặc kệ. Ở chung, tôi ốm nghén nặng nhưng vẫn lo đầy đủ cơm nước, chẳng thoát bữa nào. Hàng xóm vào chơi thấy tôi bụng bầu lệ khệ đi rửa bát nấu cơm có phàn nàn, mẹ chồng chỉ bảo: “Xưa tôi làm ầm ầm, càng dễ đẻ có sao đâu. Chiều quá nó sinh hư, không đẻ được”.
Những câu nói vô tình ấy khiến tôi tổn thương vô cùng, tôi có than vãn với chồng anh chỉ bảo tôi suy nghĩ ít thôi, mẹ anh không như tôi nghĩ. Đã bao lần chúng tôi cãi nhau vì “mẹ anh”, kết quả anh vẫn bảo vệ mẹ, cho rằng tôi cứ nghĩ quá lên. Chán, tôi chẳng muốn nói, có chuyện gì cũng mặc kệ, vì biết nói chỉ tự chuốc đau khổ vào người chứ chẳng được gì.
Ngày tôi sinh, nội ngoại hai bên có mặt đủ cả. Bà nội có cháu trai nên mừng lắm, bà ở viện chăm sóc mẹ con tôi đủ 5 ngày nhưng do chồng không có nhà, để tôi ở nhà mẹ không yên tâm nên đưa mẹ con tôi về ngoại luôn. Vậy là 2 mẹ con về ngoại chơi hết 5 tháng mới về. Xa cháu, ông bà nội thi thoảng xuống thăm, nhưng cũng hời hợt.
Video đang HOT
Về nhà nội, tôi vừa làm việc nhà vừa chăm con, bà rảnh lúc nào thì bế cháu đỡ tôi lúc đó. Vậy mà thời tiết thay đổi, thằng bé ốm cho đi khám, họ nói cháu bị viêm phổi phải nhập viện điều trị. Run rẩy khi con ốm, tôi hoang mang gọi về cho bà nội bà ngoại, bà nội bảo tôi cứ ở đấy bà sắp xếp, gọi bà ngoại lên trước. Mẹ tôi lên, nhưng 3 hôm – 5 hôm cũng chẳng thấy bà nội đâu.
Con tôi điều trị nửa tháng ở viện, bà nội chỉ gọi điện hỏi han chứ không xuống thăm cháu lấy một lần. Tôi không hiểu bà giận gì nữa hay mặc kệ mẹ con tôi với thông gia tự xoay sở? Càng nghĩ tôi càng giận, càng bực vì mẹ không thương cháu. Xuất viện tôi đưa con về ngoại luôn mà lòng vẫn hậm hực trách nhà nội.
Về ngoại có mẹ đỡ đần tôi thảnh thơi bao nhiêu, nhưng lúc lên mạng thì sững sờ khi thấy cô em họ bên chồng đăng ảnh mẹ chồng nằm viện. Tôi giật mình nhắn tin hỏi cô ấy, thì nó bảo mẹ nằm viện gần tháng nay rồi. Bà không cho người nhà cho mẹ con tôi biết kẻo tôi lại lo, mới sinh con xong suy nghĩ nhiều không tốt, cứ để tôi về ngoại cho thảnh thơi, còn chăm con.
Lặng người khi biết sự thật, tôi mới biết mẹ lo nghĩ cho tôi nhiều nhưng tôi lại làm quá. Tôi hỏi chồng sao giấu mình, anh bảo đó là yêu cầu của mẹ. Mẹ thương tôi chỉ là bà không biết cách thể hiện, làm thế nào để con dâu hiểu lòng mình. Nhưng bà chưa bao giờ coi tôi là người ngoài.
Mẹ hiểu tôi xa chồng, sinh đẻ dễ tủi thân nên mẹ để tôi về ngoại chơi, ở cữ cho thoải mái. Chồng tâm sự, mẹ đợi anh về nước rồi sẽ dọn xuống nhà dưới ở riêng, bây giờ bà ở cùng để đỡ đần tôi. Hoá ra mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ, vậy mà tôi cứ làm quá lên, tôi sẽ vào viện thăm mẹ, dù vướng con nhỏ không ở lại chăm được. Từ đây mẹ con tôi sẽ không còn mâu thuẫn, hiểu lầm nữa.
(mylinh…@gmail.com)
Thấy cả nhà chồng đến thăm, tôi chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống
Đang nằm bẹp sau tai nạn, thấy cả nhà chồng kéo đến thăm, tôi chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống đất vì quá xấu hổ.
Tôi từng rất giận chồng và gia đình anh đã không thấu hiểu hay thông cảm, cứ bắt ne bắt nét mình, không ngờ đến một ngày đã nhìn lại bản thân sau khi xảy ra biến cố.
Mâu thuẫn nghiêm trọng xảy ra sau lần mẹ chồng bảo tôi nấu canh cua. Tôi chưa bao giờ làm món này, ấy vậy mà mẹ mua cua về bắt tôi nấu canh, còn bà bận tiếp khách. Đến lúc dọn mâm, chồng tôi phát hiện trong canh toàn sạn, không thể nuốt nổi, bèn hỏi tôi chế biến cua thế nào. Tôi thật thà nói là "con xay cua và cho vào nấu".
Vừa nghe xong, mẹ chồng đã vội mang bát canh mà tôi hì hục làm cả buổi xuống bếp đổ đi, rồi mời khách ăn những món khác. Đến khi khách về, dù đã khuya, tôi mệt muốn chết, mẹ chồng vẫn bắt tôi ra ngồi nghe bà hướng dẫn cách làm canh cua, rằng phải lọc lấy nước và bỏ bã. Chưa hết, bà còn nói sang cả món canh ngao, dặn luộc xong phải giữ lại phần nước, không được bỏ, rồi rau đay đắt tiền, phải ăn cả ngọn, không được bỏ phí...
Tôi đã quá mệt, thậm chí còn chưa kịp thay đồ, nhưng mẹ chồng vẫn nói mãi không dứt. (Ảnh minh họa)
Tôi đi làm cả ngày đã quá mệt, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ công sở, vậy mà bà cứ nói mãi, dặn đi dặn lại rằng phải nhớ để lần sau không lặp lại sai lầm. Thấy bà không có dấu hiệu dừng, tôi phải cắt ngang, nói thẳng rằng mình rất bận, vừa đi làm vừa chăm con, không có thời gian làm những món ăn mất thời gian đó. Không ngờ chồng tôi đã chẳng đứng ra bênh vực vợ mà còn mắng tôi bảo thủ, vừa lười vừa vụng, không biết làm gì, mẹ đã bảo cho còn không biết nghe...
Vợ chồng tôi cãi nhau dữ dội. Tức quá, tôi bế con và kéo vali định bỏ đi. Chồng dứt khoát không cho mang con theo nên tôi về nhà ngoại tá túc. Bố mẹ cứ một hai bắt tôi về lại nhà chồng, xin lỗi mọi người; tôi không chịu liền bị đuổi khỏi nhà, đành phải thuê phòng trọ ở.
Buổi tối rảnh rỗi, không vướng bận chồng con, tôi như được quay về thời con gái nên rủ bạn bè tụ tập, cà phê, ăn uống.
Tuần vừa rồi, tôi xin nghỉ phép đi du lịch với nhóm bạn, không may bị xe tông, gãy xương chậu. Sau khi xuất viện, tôi về nhà bố mẹ đẻ an dưỡng.
Ngày hôm qua, tôi đang nằm trong phòng thì em dâu nói cả nhà chồng đến thăm, gồm chồng và con tôi, bố mẹ và anh chị chồng. Bỗng nhiên tôi hoảng hốt. Tôi bảo em dâu khóa cửa phòng lại, không muốn gặp họ, sợ để họ nhìn thấy sự chật vật của mình sau khi bỏ đi.
Thế nhưng em dâu không chịu nghe mà nhiệt tình mời mọi người vào phòng thăm tôi, khiến tôi chỉ muốn độn thổ. Mẹ chồng bật khóc khi thấy tôi phải nằm một chỗ; còn bố chồng đưa cho tôi chiếc phong bì dày cộm nói là cho để dưỡng bệnh. Chồng và con đều muốn tôi trở về nhà.
Đến lúc này, tôi thật sự hối hận về cách cư xử của mình trước đây, càng thấy xấu hổ, không phải vì sự chật vật của mình bị mọi người nhìn thấy, mà vì nhận ra mình đã sai, đã trẻ con và vô lý biết bao. Vì xấu hổ nên tôi từ chối, nói đợi khi nào lành lặn mới quay về. Mẹ chồng liền bảo cứ về, bà sẽ chăm sóc, tôi không phải nghĩ ngợi nhiều. Bố chồng, rồi anh chị chồng cũng động viên tôi, nói cả nhà sẽ luôn giúp đỡ, tôi không phải ngại.
Tôi bật khóc tại chỗ và xin lỗi cả gia đình, nhưng vẫn không dám nghe lời. Tôi đã bỏ chồng con ở nhà đi chơi với bạn bè, bây giờ mà quay về để mẹ chồng chăm sóc thì còn mặt mũi nào nữa. Nhưng cả nhà tha thiết và chân thành quá, tôi nên làm thế nào đây?
Bố chồng bị liệt, một tay tôi chăm sóc, tới khi tôi sinh con trai liền bị mẹ chồng bắt phải ly hôn Ngày tôi xuất viện về nhà thì chồng đi công tác, không ngờ mẹ chồng lại bắt tôi phải ký vào đơn ly hôn. Mẹ còn nói chồng không muốn tôi ở lại ngôi nhà này nên mới bỏ đi công tác như vậy! Gia đình chồng tôi có 2 cửa hàng đại lý to ở làng nên cũng có thể nói là...