Chật vật tìm trường cho trẻ tự kỷ học hòa nhập
Trẻ tự kỷ khi bước qua môi trường can thiệp, được chứng nhận có khả năng theo học hòa nhập thì cũng là lúc bố mẹ lao đao tìm trường cho con…
1 ngày qua 6 ngôi trường… đều bị từ chối
Năm 2008, Phạm Phúc Quang chào đời mạnh khỏe như bao đứa trẻ bình thường khác. Tuy nhiên đến khi được 4 tháng tuổi, chị Thu Hường (Hà Đông, Hà Nội) đưa con đi khám thì phát hiện bé bị rối loạn chuyển hóa và bị suy dinh dưỡng cấp độ 3.
Chị Hường đã đưa cháu Phạm Phúc Quang đi tới 6 ngôi trường trong 1 ngày để xin học cho con nhưng đều bị từ chối.
Đến giai đoạn 8 – 9 tháng tuổi, con không có những kỹ năng mà độ tuổi đó cần có. Quang không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, né tránh mọi giao tiếp từ mọi người. Quan sát từng cột mốc phát triển của con, chị bắt đầu tìm hiểu về tự kỷ và bắt đầu can thiệp cho con từ đó.
Có những ngày chị Hường cảm thấy chới với khi chưa tìm được phương pháp dạy cho con. Ở đâu có điểm can thiệp cho trẻ tự kỷ là chị lại đưa con tới. “Dù có mưa gió bão bùng, hai mẹ con cũng quấn chăn đi từ Hà Đông lên tận Cầu Giấy cho con học lớp can thiệp, sau đó tôi lại quay về quận Hai Bà Trưng để tiếp tục công việc. Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy suốt cả một quãng thời gian dài với 3 cung đường khác nhau. Sáng sớm đưa con đi học, mẹ đi làm, rồi chiều về lại đón con. Đó là cả một hành trình nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ”.
Khi Quang được 6 tuổi, độ tuổi bước vào lớp 1, nhưng trong suy nghĩ của chị Hường hiện lên biết bao điều sợ hãi. Khát khao cho con đi học tiểu học rất lớn nhưng với chị điều đó quả thực như một cơn “bão lòng”. Chị sợ lúc con đi học không hiểu được các bài giảng của cô; sợ các bạn trong lớp trêu chọc con; sợ con non nớt không thể tự lo cho bản thân mình ở một môi trường đòi hỏi tính tự lập cao… thế là chị lại quyết định cho con học can thiệp thêm một năm nữa.
Tuy nhiên bao nhiêu nỗi sợ hãi của người mẹ lại không thể lớn bằng cơn ác mộng tìm trường cho con. Năm 2015, Quang lên 7 tuổi, chị quyết định cho con đi học tiểu học, nhưng không ngờ việc tìm cho con một ngôi trường lại khó đến vậy.
“Một ngày tôi đi qua 6 ngôi trường cả công lập và dân lập nhưng đều bị từ chối. Tôi tới Trường tiểu học La Khê, trường Dân lập Chu Văn An đều bị chối khéo. Sau đó, tôi lại lân la sang trường Dân lập tiểu học Hà Nội – Thăng Long. Ở trường này, cô phụ trách chuyên môn khối tiểu học đồng ý trường hợp của con nhưng phải trải qua bước đánh giá đầu vào. Cả tối hôm đó tôi không ngủ được, vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì chí ít con cũng có cơ hội được đi học theo bạn theo bè. Lo vì môi trường lạ lẫm, con sẽ gặp những người không quen nên không biết con có trả lời tốt câu hỏi không”.
Và mọi thứ diễn ra như những gì chị lo lắng. Những bài Tiếng Việt, bài Toán hằng ngày Quang làm rất nhanh, nhưng hôm đó, Quang chỉ nói “con không thích làm, con muốn về”. Được sự nhắc nhở của tôi, con cũng hoàn tất bài đánh giá đầu vào. Khoảng 15 phút cô giáo thông báo điểm, con được 4 điểm giao tiếp, 8 điểm Toán, 6 điểm môn Tiếng Việt. Lúc đó, cô giáo gọi riêng tôi vào và nói rằng khả năng tập trung của Quang kém, không thể theo kịp các bạn khác và lớp cũng đủ học sinh rồi…”, chị Hường ngậm ngùi tâm sự.
Ngày hôm đó, chị vẫn tiếp tục vòng quanh các trường ở Hà Đông. Đi tới đâu chị cũng nhận được câu trả lời “trường công lập không có chính sách hỗ trợ cho giáo viên đi kèm cho con, còn trường dân lập thì từ chối”.
Video đang HOT
Rồi chị Hường lại qua Trường tiểu học Dân lập Ban Mai, đến đây “cô phụ trách tuyển sinh thậm chí còn chả buồn lấy giấy bút ra để ghi thông tin của hai mẹ con và từ chối luôn”, chị Hường cho biết.
Hết một ngày ròng rã, đến khi thất vọng nhất, mệt mỏi nhất cũng là lúc chị tìm thấy tia sáng cho con mình. “Tôi cứ nghĩ rằng trường Victory sẽ từ chối luôn trường hợp của con, nhưng không cô hiệu trưởng đồng ý nhận Quang và cho phép có giáo viên đi kèm”.
Vui như “mở cờ” trong bụng, chị Hường tâm sự “Tôi như muốn hét lên, hạnh phúc quá, cuối cùng cũng đã có nơi đón nhận con trai mình rồi. Có thể nói hành trình đi tìm trường hoà nhập cho con đã khép lại và để trong tôi thật nhiều cảm xúc”.
12 năm chị đồng hành cùng con là 12 năm ròng rã chưa một phút giây nào chị bỏ cuộc. Cho tới bây giờ, hành trình này vẫn chưa dừng lại, nhưng với thành quả bước đầu cũng đã đủ khiến người làm mẹ như chị cảm thấy hạnh phúc gấp bội lần.
“Mai lại trượt rồi hả bố?”
Một câu nói vu vơ nhưng không hề vô nghĩa được thốt lên từ cậu bé 7 tuổi – Minh Phúc (tên nhân vật đã được thay đổi). Cháu được mẹ đưa tới đưa lui gần 10 trường tiểu học cả công lập lẫn tư thục xin học, thế nhưng không hề đơn giản.
“Mai lại trượt rồi hả bố?” là câu cửa miệng của Phúc nói với bố vào đêm trước khi diễn ra vòng thi đánh giá đầu vào ở trường tư thục. Chắc có lẽ, Phúc chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì và cũng đã “quen” rồi, nhưng với bậc làm cha, làm mẹ, điều đó giống một vết thương lòng khi con của mình luôn bị “từ chối”. Và trong ký ức của Phúc, hành trang đầu đời là những cuộc thi và cả những lần thi trượt.
Trẻ tự kỷ khi bước qua môi trường can thiệp, gia đình sẽ “ngốn” một khoảng thời gian trong việc tìm trường hòa nhập cho con. (Ảnh minh họa)
18 tháng tuổi, sau một quãng thời gian thấy con có những bất thường về vận động và tương tác, chị Vân Anh (Long Biên, Hà Nội) đã đưa con tới Bệnh viện Nhi Trung ương Hà Nội khám và được chẩn đoán mắc hội chứng tự kỷ. Lúc đó, chị bắt đầu tìm hiểu về tự kỷ và cho con đi can thiệp luôn tại Bệnh viện.
Khi con được 2 tuổi, dấu hiệu phổ tự kỷ càng rõ ràng hơn, rối loạn cảm xúc ngày càng hiện rõ. Lên 5 tuổi, Phúc theo học mầm non hòa nhập, có giáo viên hỗ trợ kèm cặp nên gia đình rất an tâm. Sau đó, vì chuyển nhà và muốn con được chắc chắn thêm về kiến thức cùng các kỹ năng cần thiết, chị Vân Anh tiếp tục cho Phúc học thêm một năm nữa.
Khi cháu được đánh giá là có đủ nhận thức và khả năng học tập, có thể bước vào môi trường tiểu học thì cũng là lúc cam go nhất bởi việc tìm trường chẳng hề dễ dàng. “Tôi đã dành 3 tháng gõ cửa gần 10 ngôi trường cả công lẫn tư, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu và cả những lời nói phũ phàng”.
Minh Phúc dần quen luôn với các cuộc thi sát hạch đầu vào ở các trường tư thục. “Tôi đưa con đến trường nào cũng đều trình bày về hoàn cảnh đặc biệt của cháu. Có những trường nói giảm nói tránh, nhưng cũng có những nơi mà bộ phận tuyển sinh khiến tôi rất chạnh lòng, cô giáo ở đấy nói thẳng luôn “Con chị đặc biệt thì không phải nộp hồ sơ đâu, bọn em không nhận”.
“Ngay tại trường tiểu học Wellspring, nơi con gái đầu đang theo học. Tôi rất hy vọng trường này cũng sẽ đón nhận cháu Phúc. Đến giờ tôi vẫn cảm thấy hối hận, giá như tôi không trình bày con mình bị tự kỷ thì dù con không đỗ lần 1, vẫn được tiếp tục thi lần 2, lần 3 như những đứa trẻ bình thường khác. Mặt khác, khi con trai tôi thi với số điểm “không đạt” thì tôi muốn biết cháu không đạt vì lý do gì, nhưng chẳng ai giải thích được điều đó”, chị Vân Anh tâm sự.
“Hay khi tôi đưa con đến trường Tiểu học Việt Hưng, tôi vừa trình bày về thể trạng của con với cô hiệu trưởng thì cô trả lời ngay “Nhà ở đâu? Em ở đâu thì nộp hồ sơ cho cháu ở đấy cho đúng tuyến”. Tôi lại qua Sài Đồng (Bồ Đề, Long Biên), trường Đoàn Thị Điểm (Ecopark)…nhưng kết quả đều không được. Nếu tôi đưa con đi học đúng tuyến thì chỉ cần đủ giấy tờ là được, nhưng điều tôi lo ngại nhất đó là trường không có chính sách về giáo viên đi kèm, chắc chắn con sẽ chẳng thể theo học được”.
Mất khoảng 3 tháng lao đao tìm trường cho con, nhờ người quen giới thiệu, gia đình cũng tìm được trường cho con. Ở đây, Phúc được các cô đánh giá có khả năng học tốt, viết chữ đẹp hơn các bạn cùng lớp. “Đi học về con rất vui vẻ, có thể nhảy múa hết lời bài hát. Mặc dù con chưa kiểm soát được cảm xúc, nhưng với gia đình đây là những bước đi tiến bộ trên hành trình của con”, chị Vân Anh tâm sự./.
Nghị lực phi thường của "xác sống"
Cứ ngỡ rằng bản thân không thể vượt qua chính mình, rằng sẽ kết thúc cuộc đời sớm cho người thân bớt khổ. Nhưng cô gái với "nửa gương mặt" ấy đã gạt bỏ tất cả tự ti để gieo mầm hy vọng và niềm tin cho trẻ tự kỷ.
Mỗi ngày, Hảo rất hạnh phúc vì được truyền cảm hứng cho những hoàn cảnh không may mắn như bản thân mình.
26 năm thanh xuân ám ảnh
26 năm sống với "nửa gương mặt lành lặn", Hà Bích Hảo, 26 tuổi, quê Nam Định, hiện là giáo viên dạy trẻ rối loạn phổ tự kỷ đã có những ngày tháng không dám nhìn vào chính gương mặt của mình.
Bi kịch kéo dài 26 năm qua bắt đầu từ khi Hảo được 6 tháng tuổi. Như những đứa trẻ khác, lúc mới sinh, Hảo có gương mặt mũm mĩm đáng yêu. Thế nhưng, một vết bớt xuất hiện trên da, và Hảo được chẩn đoán mắc u máu ngoài da. Tiếp đó, trong quá trình phẫu thuật, Hảo bị bỏng laser, kéo lệch toàn bộ một bên mặt phải từ tai đến mắt xuống tận cổ. Gương mặt của đứa trẻ bị biến dạng. Sau tai nạn, Hảo được nuôi sống bằng nước cơm của bà nội vì không thể tự bú mẹ.
Đến tuổi đi học, vào lớp 1, Hảo bị coi là khuyết tật, phải ngồi xuống cuối lớp với tư cách là học sinh dự thính trong trường công lập. Mãi đến năm lớp 2, nhờ có sự trợ giúp của cô Hiệu phó, Hảo chính thức được đi học nhưng sự kỳ thị, xa lánh của bạn bè khiến cô bé luôn mặc cảm.
"Nhớ ngày đó, mỗi ngày đến lớp, tôi bị bạn bè ném sách vở, giẻ lau bàn và trêu chọc bằng từ ngữ thậm tệ vì ngoại hình khác lạ. Lúc ấy, bản thân tôi chỉ biết im lặng. Thậm chí, im lặng cả những lúc bị đánh", Hảo ngậm ngùi. Hảo biết mình bị ghét, bị đánh do bản thân xấu xí, nhưng mỗi lần nhìn vào gương, cô bé ngây ngô vẫn cho rằng khi lớn lên sẽ khác, chỉ 5 - 10 năm nữa da thịt sẽ thay đổi, em sẽ giống "người bình thường".
Cho đến khi lên THCS, Hảo dần ý thức được gương mặt mình sẽ chẳng lành lặn trở lại được nữa. Với Hảo, chuyện bị nói là "con quỷ", "xác sống", "đồ xấu xí" là điều bình thường. Sự nhẫn nhịn nào cũng có giới hạn, Hảo dần không cam chịu trước những sự xúc phạm từ bạn bè. Khi những người bạn nói lời lẽ không hay về bố mẹ, Hảo đã vùng lên, cầm gậy đánh trả.
"4 năm học THCS, bố mẹ tôi được mời lên trường 4 lần để làm việc vì con gái đánh nhau và lực học không vượt quá trung bình. Năm đó, tôi còn không được nhà trường khuyến khích thi THPT. Nhưng đời không như mơ, tôi vẫn thi đỗ vào trường THPT dân lập nhờ sự giúp đỡ của chị gái. Dù vậy, đi đến đâu tôi vẫn bị kỳ thị, ghét bỏ vì xấu...", Hảo nhớ lại.
Ý định nhảy cầu kết liễu cuộc đời 8 tuần đầu tiên đi học THPT, bạn bè đối xử rất tệ, không muốn Hảo xuất hiện trong lớp. Cứ thế, Hảo lại trở thành "học sinh cá biệt". Hảo bị cả lớp ném giày dép hội đồng và đuổi ra khỏi lớp nên quyết định bỏ học 1 tuần.
Cho đến khi nghe mẹ nói: "Nếu như mẹ có thể thay con chịu đựng tất cả điều này, thì mẹ sẵn sàng, kể cả chấp nhận cái chết", Hảo lặng người. "Cũng chính câu nói đó là động lực cho tôi thay đổi bản thân và nỗ lực học tập. Từ học sinh trung bình, tôi vươn lên là học sinh tiên tiến và sau đó là thuộc top đầu của lớp. Bạn bè từ đó cũng dần thay đổi cách nhìn về tôi", ánh mắt Hảo vui hẳn khi nhớ kỷ niệm đẹp.
Cuối lớp 12, Hảo bắt đầu nghĩ về việc học đại học dù mọi người cho đó là chuyện viển vông. Vốn là người cá tính, quyết tâm thực hiện bằng được điều mình muốn, Hảo đăng ký thi vào khoa Văn của trường Sư phạm. Năm 2014, khi các trường công bố hết điểm, trường Sư phạm vẫn chưa có. Bố mẹ cô nghĩ "chắc trượt rồi" nên bàn tính đến chuyện mua một đôi bò để Hảo chăm, cuối năm khi bò đẻ là có tiền tiết kiệm. Nhưng Hảo cương quyết, nếu năm nay không đỗ thì sang năm thi tiếp, thi bằng đỗ mới dừng lại. Hai ngày trước khi nhập học, giấy báo trúng tuyển mới gửi về, Hảo hét lớn khi biết tin mình đã chạm đến ước mơ. Cô vội vàng bỏ việc đang làm, mặc bộ quần áo mới rồi đi khắp làng, đi đâu cũng khoe vì "đứa xấu xí, học kém đã đỗ đại học".
"Học được một năm, tôi nhận thấy bản thân không phù hợp với Sư phạm Văn nên quyết tâm thi lại. Năm 2015, tôi đỗ vào khoa Giáo dục đặc biệt của đại học Sư phạm Hà Nội vì thích các hoạt động công tác xã hội. Hết năm nhất, tôi đi phỏng vấn và trở thành tình nguyện viên của một trung tâm nuôi dạy trẻ tự kỷ. Được 2 tháng, người quản lý gọi tôi ra trước tất cả giáo viên khác và nói: "Từ mai, em không cần phải đến đây nữa. Vì nếu em đến sẽ "lây" cho các con", Hảo kể lại. Câu nói của người quản lý trên khiến Hảo chết lặng, cô không hiểu vì sao họ lại nghĩ một tai nạn y khoa có thể lây bệnh cho những đứa trẻ. Chưa dừng lại, người quản lý tiếp tục nói: "Tất cả phụ huynh đều không thích có mặt em ở trong trường vì em làm con họ sợ".
Sau cú sốc đầu đời, cô một mình đạp xe lên cầu Vĩnh Tuy định nhảy xuống. Trèo lên thành cầu, Hảo nghĩ nhiều về bố mẹ - những người đã giành giật sự sống cho cô, "chắc họ sẽ đau khổ lắm" khi Hảo chết. Trong phút chốc, cô gái 20 tuổi bừng tỉnh: "Mình sẽ trở thành một kẻ thất bại, tồi tệ và bất hiếu nếu như nhảy xuống". Nói rồi, Hảo trèo xuống, hét thật lớn rồi đạp xe về.
Những ngày tháng về sau, cô chỉ đi học, lên thư viện, thêu tranh và nghe nhạc vì biết "dù có cố gắng đến đâu họ cũng không chấp nhận vẻ bề ngoài của mình". Cho đến khi xem một chương trình truyền cảm hứng của Nick Vujicic. Từ giây phút đó, Hảo muốn mình trở thành một diễn giả, một người đứng ở vị trí cao nhất để truyền cảm hứng, người được mọi người công nhận và ngước nhìn.
"Thời gian đó, tôi bắt đầu tham gia nhiều các hoạt động tình nguyện dù biết bản thân vẫn còn bị kỳ thị về ngoại hình. Rất nhiều nơi họ săn đón, nhiệt tình mời đến phỏng vấn khi đã trao đổi qua điện thoại. Nhưng chỉ cần nhìn thấy mình, họ lại lắc đầu", Hảo kể.
Gắn bó với trẻ tự kỷ
May mắn sau khi tốt nghiệp, Hảo được phụ huynh giới thiệu đến một trung tâm dạy trẻ rối loạn tự kỷ tại quận Hai Bà Trưng và được nhận vào làm. Song hành với việc làm, Hảo tiếp tục đăng ký học thạc sĩ vì muốn bổ trợ kiến thức cho bản thân.
"Cách đây một năm, tôi đã thành lập quỹ "Mầm và những người bạn" với mong muốn hỗ trợ những đứa trẻ kém may mắn được đến trường. Đến nay, có 5-6 đứa trẻ dưới sự bảo trợ của tôi và các nhà hảo tâm, các con sẽ được đến trường, tìm kiếm con chữ, nuôi những ước mơ của cuộc đời", Hảo chia sẻ.
Cũng theo lời Hảo, do quỹ mới thành lập, nguồn tài trợ cũng không nhiều, đa phần là cô trích tiền lương, kêu gọi bạn bè, người quen cùng chung tay để trao học bổng cho những hoàn cảnh kém may mắn. Có những học bổng 20 - 30 triệu đồng, nhưng cũng có những em được hỗ trợ đến 100 - 200 triệu đồng tùy hoàn cảnh.
Là người theo cầu toàn, Hảo từng khao khát được đi thẩm mỹ để lấy lại sự tự tin, nhưng cuối cùng cô lại nhường cơ hội quý giá đó cho một bạn ít tuổi mình. Cô biết, những điều trải qua đã giúp tôi luyện một con người không gục ngã. Chính vì thế, Hảo luôn đối diện với mọi việc bằng thái độ sống tích cực nhất, nhưng với Hảo đó là cách để cô tự bảo vệ bản thân khỏi những lời cay độc, những ánh nhìn từ mọi người xung quanh dù là ở quá khứ, thực tại hay tương lai.
Lễ khai giảng của những đứa trẻ đặc biệt Năm học vừa qua số cháu can thiệp sớm theo mô hình Denver là 38 cháu và có 18 cháu tiến bộ ra học hòa nhập. Mỗi năm trung tâm có khoảng 70 cháu hòa nhập xã hội. Sáng ngày 10/9, Trung tâm Sao Mai đã tổ chức lễ khai giảng năm học mới 2020 -2021 cho hơn 200 học sinh. Đây là...