Chấp nhận mọi thủ đoạn để thoát khỏi kiếp làm dâu
Từ một phụ nữ quần quật tối ngày kiếm cơm, tôi chỉ việc nằm cho người khác phục vụ. Có lẽ tôi sẽ được sang Mỹ sinh mổ để con chào đời trong năm Rồng này. 33 tuổi tôi mới biết thế nào là hạnh phúc và sự giàu có.
Ảnh minh họa
Trải qua 1 đời chồng khi chỉ mới ngoài 30 tuổi, tôi hiểu ra tính cách chưa chắc quyết định được số phận và cuộc sống hôn nhân hiện đại không có chỗ cho những phụ nữ yếu đuối.
Tôi lớn lên và lấy chồng ở nông thôn nên hoàn toàn theo chủ nghĩa tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh. Đặc biệt, đối với tôi, nếu chồng là vua thì mẹ chồng chính là ông trời. Tôi vừa phục vụ vừa sùng bái họ một cách tuyệt đối.
Nhưng tôi tốt với họ không có nghĩa là họ sẽ yêu thương tôi. Trong khi chồng tôi gia trưởng thì mẹ anh lại ghê gớm không thua kém bất cứ một bà dì ghẻ độc ác nào.
Bao nhiêu của hồi môn sau ngày cưới bà đều lấy sạch. Bà bắt tôi phải lăn lộn việc nhà và đồng áng không khác gì một cái máy. Tôi hầu hạ họ là vậy nhưng mỗi lúc phật lòng, không chỉ một hai cái tát mà cả một trận mưa đòn đều trút lên người tôi.
Giờ nghĩ lại không hiểu sao tôi có thể sống sót qua những ngày tháng ác mộng tối tăm đó. Sau gần 7 năm chung sống bất hạnh, tôi trở nên “lỳ đòn” và bất cần. Tôi không còn chút mơ tưởng gì đến hai chữ “hạnh phúc”, cũng không thấy thiết tha chồng con. Tất cả những gì hiển hiện trong đầu tôi là phải trốn khỏi địa ngục này.
Rồi tôi bỏ chồng con trốn tận vào Sài Gòn. Ở đây đất rộng người đông, tôi không sợ phải gặp người quen hay họ hàng. Tôi đã bỏ nhà đi cả gần ngàn cây số và nuôi quyết tâm phải bám trụ tại đây làm lại cuộc đời.
Không nhà cửa tiền bạc, tôi lang thang vất vưởng từ gầm cầu đến công viên cả tuần liền. Nhiều “bà me” thấy tôi liền lân la dẫn dắt vào con đường làm gái nhưng tôi cương quyết từ chối.
Video đang HOT
Thật lòng mà nói, tôi không ngại phải làm điếm để kiếm tiền. Nhưng tôi biết rằng đây là cái nghề rất bạc và ngắn ngủi, không thể dựa vào nó để mưu sinh lâu dài.
Rồi tôi xin làm công nhân bán thời gian. Được vài tháng thì người ta quỵt tiền nên tôi phải chuyển sang một số nghề lao động chân tay khác nữa. Vất vả là vậy nhưng cả năm trời ở Sài Gòn, tôi vẫn chưa có gì trong tay gọi là đổi đời.
Rồi cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với tôi. Qua một số lời mách miệng và giới thiệu, tôi được đưa vào giúp việc cho một gia đình Việt kiều.
Thẳng thắn mà nói, ngay từ đầu tôi đã có ý đồ sẽ kiếm lời từ gia đình này. Nhưng tôi không chọn con đường trộm cắp như một số người khác. Bởi tôi muốn được nhiều hơn thế.
Tôi cố tình quyến rũ và bật đèn xanh liên tục với ông chủ nhà. Nhưng tiếc thay ông ấy không hề có phản ứng hay thái độ gì đáp lại. Điều đó khiến tôi vừa trơ trẽn vừa thất vọng.
Sau một thời gian, trong khi tôi toan bỏ cuộc thì vận may thay đổi số phận tôi đã thật sự đến. Bà chủ đã đích thân nhờ tôi mang thai hộ. Họ muốn có con trai nhưng bà ấy không thể mang thai được nữa. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ cùng sang Mỹ để được tư vấn và sau khi kiểm tra sức khỏe, mọi thủ tục cấy ghép sẽ được tiến hành.
Họ hứa sẽ cho tôi rất nhiều tiền với điều kiện giữ kín chuyện này. Tôi nghĩ đến nước Mỹ, một nơi xa xôi mà theo tôi biết người Việt Nam mình sang đó thì ai cũng sẽ giàu có. Tất nhiên là tôi đồng ý. Bao nhiêu khổ cực trong khoảng thời gian làm dâu trước đây tôi còn chịu được huống hồ chỉ là việc mang thai.
Nhưng suy đi tính lại, tôi nghĩ dù có nhiều tiền đi chăng nữa thì cuối cùng tôi cũng sẽ bị tống cố khỏi gia đình này sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi, tôi muốn nhiều hơn thế.
Vậy là tôi đã gặp riêng ông chủ. Tôi chủ động được trực tiếp có thai với ông. Ban đầu ông rất bất ngờ và thoáng tức giận. Nhưng tôi ra điều kiện, nếu tôi sinh được con trai thì tôi sẽ trở thành vợ nhỏ được gia đình ông thừa nhận. Bằng không, tôi sẽ ra đi. Tôi đã thật sự đánh cược cuộc đời mình với lựa chọn 50/50 này.
Tôi nghĩ bụng rằng, nếu không may sinh con gái, cùng lắm tôi sẽ xin một số tiền nhỏ rồi phá thai. Do đó, đằng nào tôi cũng không phải là kẻ trắng tay.
Thỏa thuận bí mật xong xuôi, tôi và ông chủ chìm ngập trong những chuỗi ngày quan hệ thân xác. Cả ông và tôi đều có một khoảng thời gian không gần gũi người khác giới nên vô cùng hòa hợp và đắm đuối bên nhau. Ông đã cho tôi rất nhiều tiền vì chuyện này. Thế là, khi kế hoạch còn chưa bắt đầu, tôi đã thành công.
Ảnh minh họa
Quả là ông trời có mắt, thời khắc đổi đời của tôi đã đến. Tôi đã mang thai Rồng. Tôi đã thật sự trở thành bà hoàng nhỏ trong gia đình lớn này. Tôi không quan tâm đến việc nội bộ gia đình ông chủ giải quyết thế nào, chỉ thấy ông đưa hết vợ sang Mỹ và thuê người chăm sóc tôi.
Bây giờ, trong ngôi biệt thự rộng lớn này chỉ có chúng tôi như vợ chồng son cùng đứa con trai nối dõi tông đường trong bụng. Tôi đổi đời và dần đổi cả cốt cách con người.
Từ một người phụ nữ quần quật tối ngày kiếm cơm, tôi hiện tại chỉ việc nằm cho người khác phục vụ. Tôi cùng chồng đi mua sắm mỗi ngày và học cả cách giết thời gian bằng việc lên mạng như thế này.
Có lẽ tôi sẽ được sang Mỹ sinh mổ để con chào đời trong năm Rồng này. 33 tuổi tôi mới biết thế nào là hạnh phúc và sự giàu có. Còn con tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trở về thăm nó. Nhưng tuyệt nhiên, tôi sẽ không bao giờ quay lại làm kiếp phụ nữ cam chịu ở nhà chồng nữa. Mọi người hãy chúc phúc cho tôi nhé!
Theo VNE
Nhập gia tùy tục
Em lên "phây" hùng hồn khoe chiến công với bạn bè: Từ ngày bước chân về nhà chồng, tớ đã làm một cuộc "cách mạng" thay đổi gia đình anh ấy.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Có lẽ với em đó là một thành tích lớn. Anh cũng không phủ nhận những cố gắng của em để thay đổi những nếp sống tồn tại trong gia đình anh bấy lâu mà có lúc anh cũng cảm thấy nặng nề, phiền phức. Nhưng em biết không, đằng sau những sự thay đổi ấy có những điều khiến cho bố mẹ và cả anh tâm tư.
Trước đây, cứ cuối tuần, cả nhà lại cùng nhau ăn sáng rồi uống trà. Có lúc anh đang vùi mình trong chăn cũng bị bố mẹ "hò" dậy chỉ là để cho đông đủ. Cũng có lúc bực cáu, nhưng cứ nghĩ về những giây phút cả gia đình quây quần bên bàn ăn anh lai thây ấm lòng. Từ ngày em về nhà mình không còn cái lệ ăn sáng cuối tuần cùng nhau nữa.
- Bố mẹ trông cháu vất vả cả tuần, bọn con đi làm cũng "đói" ngủ, ngày nghỉ cứ để mọi người thoải mái, mẹ ạ.
Mẹ có chút ngần ngừ nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý với em. Không có bữa sáng cuối tuần cùng nhau, dần dần, ai nấy tùy nghi di tản. Bố đi tập thể dục rồi ăn sáng cùng mấy ông bạn già, mẹ thì tiện gì ăn nấy, khi thì bát cơm nguội, lúc thì gói xôi hay bát mì tôm. Vợ chồng mình sáng ra mỗi đứa một đường. Em thấy vui vì đã "giải phóng" mọi người khỏi những buổi sáng bận rộn, còn anh có lúc dắt xe ra khỏi nhà với chiếc bụng trống rỗng, lòng cũng có chút chống chếnh.
Một ngày, anh đưa bố mẹ về quê thăm họ hàng. Lúc lên mọi người đều ngỡ ngàng vì thấy nhà mình rực một màu đỏ. Rèm cửa từ phòng khách đến phòng ngủ đều được em thay mới. Em nhìn bố mẹ hồ hởi: "Cái màu xanh nhạt đó trông lạnh lẽo quá, con thay màu đỏ cho ấm cúng".
Không muốn em mất vui nên trước mặt em, bố mẹ cũng ngắm rồi khen, nhưng khi nhìn bộ rèm cửa quen thuộc bấy lâu giờ bị xếp vào một góc, mẹ lặng buồn. Bộ rèm cửa đó chính tay mẹ tự chọn vải vì đó là gam màu mà cả bố và mẹ đều thích. Rèm cửa, sơn tường rồi đến bàn ăn dần dần đều được thay mới theo ý thích của em. Em bảo dùng đũa inox vừa sạch vừa sang, nhưng em đâu biêt mỗi lần gắp thi trượt bên nọ bên kia, nhất là bố mẹ đã có tuổi. Mấy lần anh nhắc em chuyển sang dùng đũa gỗ hay đũa tre, em đều lắc đầu quầy quậy.
Thường thì cứ mỗi dịp Tết đến, nhà mình tự gói và nấu bánh chưng. Cũng chẳng nhiều nhưng bố mẹ muốn có được không khí Tết như một chút hoài niệm về quê hương. Những lọ hành, mẻ mứt tự tay mẹ đi mua nguyên liệu rồi tẩm ướp, chế biến với niềm say mê rộn ràng. Cứ mỗi lần nhìn những "sản phẩm" mẹ bày trên giá bếp là thấy không khí Tết rồi. Nhưng từ ngày có em về, tất cả đều đặt sẵn, kể cả con gà cúng giao thừa.
Biết là em nghĩ cho bố mẹ nhưng thât ra co những nỗi niềm đằng sau sự rỗi rãi và nhàn hạ đó. Hôm rồi anh vô tình nghe mẹ nói chuyện với bác dưới quê, giọng buồn buồn: "Trước đây, tầm này là tôi lại chuẩn bị sắm Tết rồi đấy, từ ngày có dâu về, tôi cũng rảnh tay rảnh chân. Nhưng thú thật nhiều lúc thèm cái cảm giác được ngồi canh nồi bánh chưng hay muối lọ hành lắm chứ!".
Em ạ, biết là em muốn thay đổi mọi thứ chỉ để tốt hơn cho gia đình, nhưng trong nhà mỗi người một tính cách và sở thích khác nhau. Sống cùng bố mẹ, những người không cùng thế hệ, mình cần phải ý tứ hơn.
Dù bố mẹ chưa một lần ca thán hay chỉ trích em nhưng "nhập gia tùy tục". Vì thế, trước khi muốn thay đổi một điều gì đó, em hãy quan tâm hơn đến cảm nhận của những người xung quanh. Đừng để bố mẹ và cả anh nữa phải tâm tư vì những điều không đáng có em nhé.
Theo VNE
Choáng váng vì anh trai chồng có hành vi bậy bạ Chị choáng váng phát hiện ra hành vi bậy bạ của anh trai chồng mỗi lần anh vờ lên sân thượng chạy vòng vòng, vung tay múa chân, vờ tập thể dục là để rình trộm người ta tắm. Trong quá trình sinh sống với nhà chồng, có nhiều chị em rất thoải mái chia sẻ những câu chuyện xoay quanh cuộc sống...