Chàng thiếu niên mang hình hài bé 5 tuổi
15 tuổi – cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, Dũng chỉ bằng cậu bé 5 tuổi, với đầu trọc lóc, ngực gà, bụng ỏng, đít beo, làn da tím xạm và môi hơi tím tái điển hình của cơ thể thiếu oxy mãn tính và suy dinh dưỡng.
Em, một thiếu niên mười lăm tuổi nhưng lại mang hình hài của đứa trẻ năm tuổi. Tôi gặp em cách đây cũng đã gần một năm tại khoa lao và bệnh phổi bệnh viện 103, khi bố em và em đang ngồi đợi trước phòng bác sĩ. Nhìn thấy một em bé có vẻ mặt mệt mỏi, đội một mũ len to đùng nhưng lại có đôi mắt sáng, rất dễ thương thôi thúc tôi lại ngồi chơi với em. Lúc đó, tôi mới biết thì ra em không phải là chú nhóc mà đã là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi.
Dù bệnh tật là thế, em vẫn đến trường và đạt được những kết quả cao trong học tập.
Em là Đỗ Văn Dũng, quê ở Vĩnh Phúc, Bắc Quang, Hà Giang. Em bị mắc bệnh phổi mãn tính. Bố em kể lại rằng, năm lên ba tuổi sau một đợt viêm phổi nặng suýt chết, người em từ đó hầu như chẳng lớn thêm được, kèm theo bệnh về phổi và mười năm nay hầu như năm nào em cũng phải đi bệnh viện đến mấy lần vì ho, khó thở. Bố mẹ em đều là nông dân ở một tỉnh biên giới xa xôi, gia cảnh cũng rất khó khăn, nhưng vì con trai bị bệnh cũng không quản ngại gian khổ mà đưa em đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, thậm chí sang cả Trung Quốc để chữa trị mà kết quả vẫn không hề khá hơn.
Dũng có gương mặt hiền lành, nhẹ nhàng và điềm đạm nhưng cặp mắt đặc biệt sáng, gửi gắm vào đó với biết bao nỗi niềm và hy vọng. Em cũng rất ngoan ngoãn, trả lời câu hỏi của chúng tôi rất lễ phép, cũng không hề có chút bi quan nào về bệnh tật. Cậu thiếu niên đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời ấy đang mang trên mình hình hài của đứa trẻ năm tuổi, với đầu trọc lóc, ngực gà, bụng ỏng, đít beo, làn da tím xạm và môi hơi tím tái điển hình của cơ thể thiếu oxy mạn tính và suy dinh dưỡng. Thế nhưng trong em lại có một ý chí và nghị lực phi thường.
Dù bệnh tật là thế, em vẫn đến trường và đạt được những kết quả cao trong học tập. Lúc nhỏ, thấy bạn bè được đi học, em cũng rất khao khát được đến trường nhưng bố mẹ thấy em sức khỏe yếu, sợ không chịu được nên không cho em đi học. Nhưng trước ý chí và sự kiên trì của em, cuối cùng họ cũng phải đồng ý cho em đến trường. Bây giờ, em cũng đã học đến lớp 7 và cả bảy năm học đều đạt học sinh giỏi.
Năm em học lớp 5 còn được nằm trong đội hình đi thi học sinh giỏi của tỉnh, nhưng rồi lần đó em lại ốm nặng phải nhập viện không thể đi thi được. Em đã rất buồn nhưng cũng không vì thế mà đánh mất mục tiêu của mình. Mỗi ngày em đều cố gắng, mỗi ngày em đều nỗ lực. Em nói em rất thích được đến trường, ở đó em rất vui, em có bạn bè, em được vui chơi, các bạn cũng rất tốt với em.
Video đang HOT
Tôi hỏi em “Dũng, thế ước mơ của em là gì?”. Em đáp “Em muốn đi học”. Tôi hỏi rằng chẳng hạn như giáo viên này, bác sĩ này, kĩ sư… em có muốn làm bác sĩ không?. Em trả lời “Em không biết. Em chỉ muốn đi học”.
Ban đầu tôi thấy hơi ngạc nhiên một chút. Sao lại có ước mơ như vậy chứ? Chẳng phải từ hồi chúng ta còn học mẫu giáo, mỗi lần cô giáo hỏi ước mơ sau này của con là gì? Chúng ta ai cũng đều trả lời là con muốn làm bác sĩ. Con muốn làm phi hành gia. Con muốn làm siêu nhân… đó thôi.
Em lại chỉ có mỗi ước mơ là đi học. Thì ra là thế. Đơn giản chỉ là được đi học. Ai dám bảo đó không là ước mơ. Mà đó chính là một ước mơ thiết thực, một ước mơ giản dị như thế nhưng với em cũng đâu phải dễ dàng thực hiện. Em muốn đến trường bởi ở đó em tìm được niềm vui của em, ở đó em có thể sống hết mình, để vùi đầu vào những trang sách, để chơi đùa với chúng bạn, để biết rằng em vẫn tồn tại, em vẫn khỏe mạnh. Em đâu phải là chúng ta. Em vĩnh viễn không biết được ngày mai như thế nào? Em vĩnh viễn không biết ngày mai em có thể đến trường hay không? Bởi vì một năm có đến mấy lần em phải nhập viện vì bệnh tình của mình, cho dù em không bi quan nhưng không thể nói rằng em không sợ. Sau khi hiểu được đó, tôi thật sự rất xúc động. Tôi chỉ biết chúc em sức khỏe và chúc em vững niềm tin.
Thầy giáo tôi bảo là người có tật như em lại là người có tài đấy. Biết đâu sau này em lại có những đóng góp to lớn. Nếu em đủ sức khỏe, em vẫn được đến trường rồi em sẽ tiếp tục chắp cánh thêm cho giấc mơ của em. Uớc mơ, dù to lớn, vĩ đại, dù nhỏ bé, giãn dị đều đẹp. Ai cũng có ước mơ. Ước mơ nào cho em.
Độc giả gửi bài dự thi tại đây.
Cuộc thi “ Viết nên điều kỳ diệu” do Báo điện tử VnExpress phối hợp với nhãn hàng Hura Deli – Công ty cổ phần Bibica tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Nhân vật trong bài viết dự thi có cơ hội trở thành người Thụ hưởng Gameshow Vì bạn xứng đáng phát sóng vào 17-18h chủ nhật hàng tuần trên VTV3.
Theo VNE
Bàn chân chưa một lần được đi dép
5 năm học cấp một gần như em tự bò tới lớp. Con đường nhỏ hằng ngày em đi học lổm nhổm đất đá. Ngày nắng, đôi tay non nớt của em bò trên những hòn đá nhọn bỏng rát, cạnh đá sắc cứa tay em chảy máu.
Những người sống ở khu vực xung quanh trường THSC 19-5 (Mộc Châu) kể lại rằng vào cuối giờ mỗi sáng, thường thấy một cậu bé người nhỏ thó, bò bằng cả 2 tay trên nền đất ra cổng trường ngồi đợi. Có những hôm, cậu bé ngồi đó hết cả buổi trưa nắng gắt, đến 14h-15h vẫn thấy cậu quanh quẩn bên ngoài cánh cổng trường đã khóa im lìm. Có lẽ bố mẹ cậu bé đi làm nương xa, không kịp về đón em lúc tan trường.
Ngày nắng, đôi tay non nớt của em bò trên những hòn đá nhọn bỏng rát, cạnh đá sắc cứa tay em chảy máu.
Cậu bé ấy là Lầu A Sáng, tiểu khu Pa Khen 1, thị trấn Nông trường Cờ Đỏ (Mộc Châu). Từ lúc sinh ra, Sáng đã không may mắn như bao đứa trẻ khác, chân trái em bị khèo còn chân phải bị teo nhỏ, không thể đi lại bình thường. Anh Lầu A Páo, bố Sáng bảo: "Ngày trước, nhà tôi khổ quá, thiếu thốn mọi thứ, lại không có anh em, họ hàng giúp đỡ. Khi mang thai Sáng, mẹ nó phải làm việc nặng nhọc, gùi ngô, gùi dong sưng cả hai vai, vất vả nuôi 4 đứa con nhỏ. Chắc bởi vậy mà Sáng không được lớn bình thường như bao người khác".
Thương con, bố mẹ đưa em xuống Bệnh viện Nhi Hà Nội chữa trị. Tại đây, các bác sĩ kết luận, Sáng có một khối u to ở đằng sau mông, gây ức chế đến sự phát triển của đôi chân nên dẫn đến tình trạng này. Năm Sáng được 8 tuổi, em được phẫu thuật cắt bỏ khối u. Ca phẫu thuật này giúp em giữ lại tính mạng nhưng đôi chân em vẫn không thể đi lại bình thường, còn bàn chân trái thỉnh thoảng lại đau buốt, bưng mủ do bị dò tủy. Bố mẹ vay mượn đưa em đi chạy chữa khắp nơi nhưng chưa bao giờ chữa khỏi vết đau cho em. Sáng lớn lên với đôi bàn chân chưa một lần được đi dép.
Năm nay, Sáng được 14 tuổi, chuẩn bị bước vào lớp 8 trong năm học tới nhưng em chỉ nặng 23kg. Thân người em nhỏ nhắn trong chiếc áo phông xanh có lẽ chỉ vừa với học sinh lớp một. Bàn tay em lúc nào cũng dính đầy đất cát vì chống tay để bò trên đường, trên đất. Em trò chuyện tự nhiên, cười cũng hồn nhiên và lạc quan. Sáng nói rành tiếng phổ thông, em còn phiên dịch giúp tôi khi nói chuyện với mẹ. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt Sáng, nghe em nói chuyện sẽ chẳng ai nghĩ em là là một người không lành lặn.
Sáng kể, ngày bé, nhìn thấy anh chị cắp sách đến trường, về nhà lại ê a đọc chữ, em thích lắm nên cũng đòi bố mẹ cho em đi học. Năm đầu, nhà trường không dám nhận vì sợ em không học được. Năm sau, em lại nhất quyết đòi đi học, lần này, em được cô giáo Cương nhận vào lớp với điều kiện, cô sẽ theo dõi trong một tuần, nếu em có khả năng học, nhà trường sẽ nhận chính thức.
Không phụ lòng cô giáo, chỉ sau tuần đầu tiên, Sáng đã bộc lộ rõ khả năng tiếp thu bài của mình. Ban giám hiệu trường tiểu học 19-5 đã đến tận nhà, động viên gia đình tiếp tục cho em đến lớp. Lớp học cách nhà Sáng hơn 300m, bố, mẹ và anh, chị chỉ cõng em được vài hôm đến lớp vì phải đi làm nương xa. Sáng tập bò bằng tay, cố chống vững bằng đôi chân yếu ớt, tự mình đi học để bố mẹ lên nương.
5 năm học cấp một gần như em tự bò tới lớp. Con đường nhỏ hằng ngày em đi học lổm nhổm đất đá. Ngày nắng, đôi tay non nớt của em bò trên những hòn đá nhọn bỏng rát, cạnh đá sắc cứa tay em chảy máu. Khổ nhất là những ngày mưa, mỗi lần bò về đến nhà là quần áo dính đầy bùn, sách vở cũng ướt hết, còn cặp sách chỉ vài ngày là hỏng. Đã thế, bệnh tật vẫn cứ hằng ngày hành hạ em. Cứ trở trời, đôi chân em lại đau nhức, nhất là bàn chân trái thỉnh thoảng lại bị mưng mủ mà chưa bao giờ chữa khỏi.
Những lần bò đi học, lê chân trên đường, đất, sạn theo đó bám chặt vào vết bưng mủ khiến vết thương càng thêm nặng. Tháng nào cũng đôi, ba lần em phải vào viện điều trị, không tháng nào em được đến lớp trọn vẹn, đủ ngày. Nhưng em vẫn cố theo kịp các bạn trên lớp, 4 năm tiên tiến ở cấp 1 là sự nỗ lực rất lớn của bản thân em.
Không làm được những việc nặng nhọc, em ở nhà thường nấu cơm chờ bố mẹ, em lê đôi chân mình quét nhà, rửa bá...
Lên cấp hai, em phải chuyển đến học trường THCS 19-5, em không thể tự bò đi học được nữa bởi trường cách nhà những hơn 3km. Điều kiện kinh tế gia đình rất khó khăn nhưng hằng ngày, bố vẫn đưa đón em đi học bằng xe máy. Có những hôm bố mẹ đi làm xa, không kịp về đón em lúc tan trường, Sáng vẫn kiên nhẫn ngồi đợi đến chiều. Tôi hỏi, lúc ấy em có tủi thân không, em chỉ cười nói: "Em không khóc đâu, vì em biết bố mẹ còn phải đi làm mệt. Chỉ cần được đi học là em thấy vui rồi". Sáng còn bảo, em may mắn hơn những người tàn tật khác mà em nhìn thấy, vì em còn đôi tay, tuy chân không lành lặn nhưng vẫn tự đi lại được. Ở trường, các thầy cô ai cũng thương em, cô giáo hay cho em ngồi bàn đầu để tiện cho việc học và dễ đi lại.
Những năm qua, Sáng đều được nhà trường miễn học phí, giúp em có thêm điều kiện đi học. Cô Lương Thị Hải, cô giáo chủ nhiệm lớp 7A3 của Sáng tự hào: "Sáng tuy không được lành lặn như các bạn trong lớp nhưng em rất sáng dạ, tiếp thu bài khá nhanh, đặc biệt là có ý chí ham học. Sáng học giỏi nhất môn toán, năm vừa rồi, điểm tổng kết môn toán của em được 8,1 và một điểm số rất cao của lớp em theo học".
Bạn bè cùng lứa với Sáng, sau mỗi giờ học lại theo bố mẹ lên nương, trông em hay phụ bố mẹ trồng cây ngô, rẫy cỏ nương lúa. Còn em, vì đôi chân không đi lại được nên chỉ quanh quẩn trong nhà. Không làm được những việc nặng nhọc, em ở nhà thường nấu cơm chờ bố mẹ, em lê đôi chân mình quét nhà, rửa bát... chỉ mong phần nào đỡ đần cho bố mẹ.
Nắm chặt đôi bàn tay vẫn còn dính đất của Sáng, nhìn những vết xước trên lòng bàn tay vẫn còn đang rỉ máu cạnh những vết sẹo mờ mờ, tôi càng khâm phục nghị lực phi thường của cậu bé người Mông trên cao nguyên Mộc Châu này. Em bò thoăn thoắt cùng bố mẹ tiễn tôi ra cổng, nụ cười hiền, đôi mắt sáng như chính tên em vẫn đọng lại mãi trong tâm trí tôi. Mong rằng sẽ có những nhà hảo tâm, sự hỗ trợ của các cấp để giúp cậu bé Lầu A Sáng được tiếp tục thực hiện ước mơ đến trường của mình.
Theo VNE
VnExpress tổ chức cuộc thi 'Viết nên điều kỳ diệu' Từ ngày 8/7 đến ngày 8/9, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi "Viết nên điều kỳ diệu" để chia sẻ những hoàn cảnh éo le trong xã hội; gương người tốt, việc tốt điển hình... Cuộc thi "Viết nên điều kỳ diệu" do VnExpress cùng nhãn hàng Hura Deli tổ chức là nơi để các bạn chia sẻ những tấm...