Chẳng có bồ bịch bên ngoài, nhưng tôi chán vợ lắm rồi và muốn li hôn
Lấy vợ bao nhiêu năm, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng tính ích kỷ, ti tiện và hỗn hào của cô ấy khiến tôi thực sự mệt mỏi và chán nản. Tôi phải làm sao bây giờ?
Ảnh minh họa
Kết hôn đúng 3 năm, cuộc sống vợ chồng tôi lục đục. Lục đục lâu dần thành rạn nứt, thành chán nản, thành khó chịu với nhau. Mỗi lần ngồi nhìn nhau trong bữa cơm, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi không còn cảm nhận được món ăn ngon của vợ, không còn thấy vợ mình là người phụ nữ dịu dàng, đảm đang như ngày yêu nhau.
Tôi luôn là người sống thực tế, không thích phim ảnh lãng mạn nênchuyện hôn nhânkhác với lúc yêu, tôi xác định được. Tôi biết, hôn nhân không màu hồng như mình nghĩ, đó là cuộc sống đầy hiện thực, đầy lo toan và gánh nặng. Tôi cũng phải lo kinh tế gia đình, có trách nhiệm với vợ con. Vợ tôi đôi khi chỉ nghĩ được hạn hẹp, nghĩ rằng đàn ông phải chiều vợ, thương con, chăm sóc vợ con, phải giúp vợ làm việc nhà nhưng không biết được, đàn ông chúng tôi áp lực như thế nào. Áp lực lớn nhất chính là chuyện phải làm sao để có thể giữ được kinh tế ổn định, nuôi được vợ, nếu không, xấu mặt với thiên hạ.
Thế mà vợ tôi, sau hơn 3 năm cưới nhau, bắt đầu khó chịu ra mặt. Lúc nào mở miệng ra là vợ cũng tiền tiền. Chữ tiền gần như gắn vào mồm vợ. Hàng tháng, vợ bắt tôi cho bảng lương, bắt tôi công khai hết mọi khoản chi tiêu, tiền vợ cầm, còn lại thì lúc nào tôi cần thì bảo vợ, vợ đưa tiền cho.
Vì lo cho kinh tế nên tôi luôn nghĩ, để vợ cầm tiền cũng được. Tôi sẽ tự thân vận động, sẽ lo khoản còn lại, tháng tiêu ít thôi vì dù sao, con cái cũng cần được chăm sóc.
Mỗi lần tôi đi nhậu nhẹt với bạn bè, chưa tới 10 giờ là vợ tôi đã ồi ồi gọi, không về là vợ gọi cho bạn tôi, bảo bạn tôi đừng uống nữa, để cho tôi về. Nghĩ mà ngại với bạn bè. Nhiều lần như thế, tôi phải nhanh mà về không thì không biết vợ sẽ buông những lời lẽ khó chịu thế nào với bạn bè của tôi. Cuộc sống giống như bị kìm kẹp, mệt mỏi vô cùng.
Video đang HOT
Nếu chỉ có thế, có lẽ tôi cũng sẽ cố. Nếu như không có chuyện sau này, thì có lẽ tôi vẫn cứ như bạn bè bảo tôi là nhu nhược…
Chẳng là mẹ tôi lên chăm khi cô ấy đẻ. Bà người nhà quê nên vẫn giữ những tục lệ chăm trẻ sơ sinh lạc hậu. Tôi cũng biết nên hay tìm cách nói nhẹ nhàng để mẹ khỏi tủi thân. Vợ tôi thì hùng hùng hổ hổ nói thẳng, khiến tôi nóng mặt nhiều lần.
Vợ tôi sinh được 3 ngày thì đòi gội đầu, tắm rửa. Mẹ tôi không cho. Bà nói phải kiêng cữ để sau này không bị đau đầu. Mẹ tôi nói chưa xong, cô ấy đã gào lên thời này hiện đại rồi, chẳng ai cổ hủ như bà nữa đâu. Nói xong liền giao con cho mẹ tôi rồi đi tắm, xả nước ào ào. Nhìn mẹ buồn bã lắc đầu, tôi vừa tức vừa chán vợ nhưng vẫn phải lựa lời nói đỡ cho cô ấy.
Thức ăn mẹ tôi nấu, vợ tôi cũng chê ỏng chê eo. Cô ấy nói mẹ tôi nấu quá mặn, rồi lặp lại món quá nhiều lần khiến cô ấy nuốt không vô. Tôi bảo bà quen vậy rồi, giờ nói từ từ nhẹ nhàng để bà thay đổi mà không buồn. Vợ tôi ừ ừ, rồi đâu lại vào đó.
Hôm nay, đi làm về, mới ngoài cửa tôi đã nghe tiếng vợ quát tháo. Cô ấy mắng mẹ tôi lẩm cẩm, lạc hậu. Em bé mới 5 tháng tuổi đã cho ăn cháo. Giọng mẹ tôi thì nhỏ đến mức bất lực, bà cố biện minh rằng ngày xưa bà cũng nuôi tôi như thế. Cho ăn cháo sớm để bé nhanh cứng cáp.
Tôi đi vào, định hỏi rõ nguyên nhân thì thấy vợ úp luôn bát cháo mẹ tôi nấu xuống nền nhà. Mẹ tôi thấy thế còn lụi hụi lau dọn.
Quá tức giận, tôi tát vợ một cái trời giáng khiến cô ấy ngã xuống sàn. Biết là mạnh tay, nhưng tôi không thể chấp nhận được cảnh con dâu mắng chửi mẹ chồng, đổ cả bát cháo mẹ chồng tự tay nấu cho cháu xuống sàn nhà.
Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi muốn li dị, nhưng nghĩ lại thương con. Tôi phải làm sao bây giờ.
Theo Phunutoday
Chỉ vì mê chồng đẹp trai
Đàn bà, mạnh mẽ đau một lần rồi thôi, để mình đau cả đời là một cái tội. Cô nghĩ vậy và đưa đơn li dị.
Sen là cô gái khá nhanh nhẹn và xinh xắn. Thời con gái, xung quanh Sen bao nhiêu vệ tinh xoay vòng. Công việc ổn định, hai mươi tư tuổi cô nghĩ đến chuyện chồng con. Đúng lúc ấy thì Hoàng xuất hiện, khỏi nói anh chàng bảnh trai cỡ nào, ăn nói lại khéo léo dễ nghe. Vậy là gạt qua bao nhiêu anh chàng tử tế, Sen đổ cái rầm trước anh.
Trước khi cưới, mọi người trong gia đình Sen đã cảnh báo trước vì... độ đẹp trai của chồng. Nhưng Sen nghĩ hai vợ chồng yêu thương nhau, thực sự hiểu nhau thì làm sao phải sợ. Hơn nữa, cô cũng là một cô gái cao ráo, ưa nhìn, vậy thì lấy chồng bảnh trai như trai Hàn thì đâu phải là cái tội? Nghĩ vậy, vừa trấn an mọi người, cô vừa an yên với cuộc hôn nhân do mình lựa chọn.
Ảnh minh họa
Những tháng ngày mật ngọt qua nhanh. Chồng Sen những ngày đầu trong cuộc hôn nhân ấy còn tỏ ra quan tâm tới vợ. Anh cũng tự hào vì đi đâu cũng được mọi người khen vợ xinh, khen hai vợ chồng xứng đôi. Nhưng rồi được một thời gian Sen bắt đầu thấy chán, khi hiểu ra con người thật của Hoàng.
Ở nhà, anh ta không hề động tay chân vào bất kể công việc gì, dù nhỏ. Sen nhắc nhở, nhờ khéo, anh ta nói việc của đàn ông đâu phải là mấy cái lặt vặt đó. Vậy rồi, anh ta vùng vằng bỏ đi. Công việc thì Hoàng bỏ hết chỗ này tới chỗ kia. Chỗ kêu lương thấp, chỗ kêu người này người kia trong công ty thái độ. Chỗ kêu mình học vậy mà làm thế, không xứng... Riết rồi Sen chán không buồn nhắc nhở nữa.
Cô cũng mở của hàng kinh doanh quần áo, thu nhập tàm tạm nên không buồn đả động đến lương của chồng. Ba năm sau khi cưới, họ mới có đứa con đầu lòng. Lúc này thấy vợ thu nhập ổn, lo lắng chu toàn được cho cả gia đình nên Hoàng càng ỷ nại, chẳng bao giờ anh chung tay với vợ trong việc chăm sóc con, lo lắng vun vén cho tổ ấm của mình.
Sinh con được hơn một tháng, Sen phải thuê người trông con. Cô không thể ngồi ôm con để nhìn gia đình mình không ai gánh vác. Vậy là vừa xong ở cữ, cô lại tất bật lo kinh tế gia đình. Cũng may trời thương, thu nhập từ công việc kinh doanh tương đối tốt nên cô cũng không phải đòi hỏi gì từ tiền của chồng.
Nhưng rồi có lẽ thấy vợ làm ăn được, lại viện cớ này kia, Hoàng thuyết phục vợ mua xe ô tô. Nghĩ chưa đủ điều kiện để mua, ban đầu Sen từ chối. Nhưng rồi anh ta giỏi thuyết phục đến nỗi Sen nghe rất hợp lí nên bằng lòng cho chồng mua trả góp. Hàng tháng anh ta hứa sống hứa chết sẽ thêm vào để trả phần đó. Nhưng rồi, chỉ được vài tháng, nay chồng kêu hết tiền, mai anh nói thiếu chỗ này chỗ kia, thương chồng Sen lại đưa thêm.
Cô tặc lưỡi suy cho cùng thì vợ chồng đồng cam cộng khổ, lại đã chúng nhau mặt con thì tính hơn thiệt làm gì... Có xe, Hoàng đi nhiều hơn. Hỏi anh ta nói đi công việc. Nhưng Sen biết chẳng có công việc gì ngoài đi chơi, đi khoe mẽ. Rất giận chồng, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Ngọt nhạt mãi với người chồng không có trách nhiệm với gia đình, nhiều lúc cô mệt mỏi muốn buông xuôi.
Ảnh minh họa
Đỉnh điểm của sự giận dữ khi con ốm phải nhập viện. Cô đóng cửa hàng họi chồng về đưa con đi, nhưng đáp lại cô chỉ có những tiếng tút tút dài. Vậy là cô đành gọi taxi, thêm chị giúp việc đi cùng. Đến viện, đang rầu ruột lo lắng thì bạn thân cô điện, chồng cô đang chở em gái nuôi (cô em gái mà đã bao lần sống chết chồng cô khẳng định là em gái kết nghĩa thôi) vào nhà nghỉ. Nó gửi kèm cho Sen vài hình ảnh Hoàng và bồ đang bá vai bá cổ nhau. Cô đau thấm tim. Ôm con li bì trong cơn sốt mà nước mắt cô rơi như mưa.
Cũng may rồi con khỏi bệnh. Hoàng trơ trẽn nhìn những hình ảnh ấy đổ cho vợ mải mê với công việc không chăm sóc cho mình. Cô nghẹn đắng hỏi ngược: "Thế anh đã bao giờ nghĩ đến chăm sóc hai mẹ con tôi chưa?". Anh ta im lặng, không mảy may một sự hối lỗi. Sen quyết định buông tay.
Đàn bà, mạnh mẽ đau một lần rồi thôi, để mình đau cả đời là một cái tội. Cô nghĩ vậy và đưa đơn li dị. Lúc này anh ta mới cuống cuồng xin tha thứ. Còn món nợ từ chiếc xe, cô cũng kính biếu luôn cho xứng với con người bóng bẩy thích khoe mẽ. Lúc này cô mới thấm thía vì sao ngày sắp lấy anh ta, mọi người trong nhà cô đã ái ngại. Đúng là khi yêu thì con người ta bị mờ mắt không nhận ra những lỗi lầm, khiếm khuyết. Lấy nhau rồi cô mới hiểu một điều cơ bản nhất: Trai đẹp đâu có thể mài ra để ăn, trai đẹp đâu có cơ sở nào đảm bảo cho hạnh phúc gia đình bền vững?
Theo Báo Phụ Nữ
Đừng để mọi thứ đã trôi qua rồi, đến khi ngoảnh đầu tìm lại thì cũng không còn kịp nữa! Khi ngồi đây viết những dòng này, em chỉ muốn nói với anh rằng: Em không muốn trở thành một người mẹ đơn thân, em và con cần anh... Em chưa bao giờ nghĩ mình là mẹ đơn thân, cho đến khi con sốt cao, cả đêm quấy khóc liên miên, anh không lo cho con, cũng không phụ em chăm con mà...