Chán với cái vỏ ngoài của một gia đình hạnh phúc
Vợ chồng có công việc ổn định, gia đình nề nếp, con ngoan, kinh tế không quá khó khăn nhưng tôi vẫn muốn ly hôn.
Ảnh minh họa
Tôi sinh năm 1985, chồng tôi hơn tôi 1 tuổi. Lập gia đình năm 25 tuổi. Chúng tôi có 1 bé gái được 3.5 tuổi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng thực sự lòng tôi còn nhiều mâu thuẫn, băn khoăn và ngần ngại.
Chồng tôi là con duy nhất của gia đình, bố là con trưởng. Từ ngày cưới 2 vợ chồng tôi vẫn ở cùng bố mẹ chồng. Chồng tôi là công chức nhà nước. Tôi làm kế toán cho 1 doanh nghiệp vốn nhà nước. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để câu chuyện của mình được mạch lạc và dễ hiểu.
Càng ngày ý nghĩ muốn ly hôn càng xuất hiện nhiều hơn trong đầu tôi. Vì tôi cảm thấy vợ chồng tôi sống như 2 kẻ độc thân ở trọ cùng nhà. Những ngày trước cưới, tôi phát hiện anh vẫn thường xuyên nhắn tin qua lại với người yêu cũ từ thời học cùng lớp 12 và 1 vài em gái nào đó. Nhưng tôi cũng bỏ qua vì nghĩ đàn ông chắc không tránh được chuyện đùa cợt với em nọ em kia. Tôi nghĩ chỉ là chuyện trẻ con nên không chú ý tới.
Mấy ngày sau cưới, chúng tôi nghỉ làm ở nhà, đêm nào cũng có 1 cô em đồng nghiệp nháy máy cho chồng tôi. Dù anh ấy để chế độ im lặng nhưng sáng dậy tôi xem điện thoại đều thấy những cuộc gọi nhỡ vào lúc 12h đêm hoặc 1h đêm. Rồi tôi đọc được những tin nhắn tình cảm của chồng với người yêu cũ trên điện thoại, trên nick chat yahoo, rồi tin nhắn với 1 em nào đó mà chồng tôi gọi là em gái.
Tôi đã dùng nhiều cách để nói chuyện với chồng để thể hiện nỗi buồn hay sự lo lắng về tình cảm, nói những suy nghĩ tình cảm của mình đối với chồng chứ không phải làm ầm ĩ hay giận dỗi. Nhưng chồng tôi không nói gì, chỉ bảo là quan hệ xã giao rồi hứa sẽ không liên lạc nữa. Nhưng nói thật chồng tôi chỉ hứa xuông và tìm cách giấu kỹ hơn để tôi không phát hiện ra thôi.
Tôi bỏ qua hết lần này đến lần khác, tha thứ và không nhắc lại, không lôi những chuyện đó ra để chì chiết nhau. Tôi cố gắng dành tình cảm để quan tâm, chăm sóc chồng. Nhưng khi thời gian tôi ở cữ, lúc đó con gái được khoảng 2 tháng tuổi, tôi lại phát hiện chồng tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ với người cũ kia.
Họ lập nick chat khác để nói chuyện với nhau, giấu điện thoại khác ở cơ quan để gọi cho nhau, để tôi không phát hiện ra. Nội dung họ chat với nhau ngày càng tình cảm hơn và có xu hướng chat sex. Tôi lại tha thứ và cố gắng không nghĩ nhiều đến những chuyện đó. Khi con tôi được khoảng hơn 1 tuổi, tôi phát hiện ra 1 chuyện khác, chồng tôi không những vẫn chat yêu đương nhăng nhít với cô gái kia và còn chat sex với nhiều gái lạ khác, bị 1 gái lạ ghi lại clip qua webcam và đăng lên youtube để tống tiền.
Khi chồng tôi đang lo lắng vô cùng, tôi đã rất bình tĩnh cùng chồng giải quyết sự cố này, rất may ngày hôm sau clip đó đã bị xóa. Cũng từ vụ việc này mà tôi biết đến nick yahoo khác của anh, xem lại được nhật ký trò chuyện của anh, nhìn lịch chat sex dày đặc vào các buổi trưa, liên tục trong thời gian vài tháng. Hai vợ chồng đi làm cách nhà gần 20km, nên buổi trưa ăn ngủ tại cơ quan, tôi hiểu vì sao thời gian đó chồng tôi gầy đi trông thấy và thường đi làm về trong trạng thái mệt mỏi và đi ngủ, đợi vợ gọi dậy ăn cơm.
Chuyện anh chat sex và bị up clip, tôi không 1 lời trách móc. Tôi nghĩ sau chuyện này anh ấy sẽ cai chat sex. Tôi nghĩ sự bao dung của tôi sẽ khiến anh ấy phải nể tôi mà thay đổi cách sống. Chuyện anh vẫn chat với người yêu cũ, chuyện anh hẹn hò, được anh giải thích 1 cách qua loa, 1 lời xin lỗi đơn giản và hứa không liên lạc với người ta nữa và tôi cũng không hiểu sao mình lại dễ dàng bỏ qua cho chồng.
Những chuyện đó, tôi không hề nói cho ai biết. Bố mẹ chồng ở cùng nhà, cũng không hề biết chuyện, cũng chưa bao giờ nghe tiếng cãi cọ từ vợ chồng tôi. Tôi muốn giữ thể diện cho chồng và hi vọng anh hiểu tấm lòng của tôi mà biết yêu thương lấy vợ con. Trong mắt bố mẹ chồng, chồng tôi vẫn là 1 người tuyệt vời và tôi rất có phước mới lấy được anh ấy.
Những chuyện đó đã xảy ra cách đây gần 3 năm. Từ ngày ấy tôi không phát hiện thêm điều gì nữa. Tôi coi như anh đã thực hiện lời hứa của mình, nhưng nói thật tôi vẫn nghi ngờ, tôi nghĩ có thể chồng tôi bỏ được chat sex, nhưng còn mối quan hệ với cô người cũ kia thì có lẽ khó có thể dừng lại 1 cách đơn giản như thế.
Video đang HOT
Đó là những chuyện đã cũ, tôi kể ra, để mong chuyên gia tâm lý hình dung đượợc toàn bộ cuộc sống của tôi kể từ những ngày đầu. Chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng gặp khó khăn. Chúng tôi khá vất vả vì chồng xuất tinh chậm. Vì gia đình thúc giục nên trong 4 táng chuyện sinh hoạt vẫn diễn ra khá đều đặn dù chồng tôi không thực sự hứng thú. Sau khi tôi có bầu, chồng lấy mọi lý do để kiêng.
Tôi cũng có tâm lý chung như các bà vợ khác, sợ chồng bị “bỏ đói” sẽ sinh chuyện. Nhưng thực tế thì ngược lại, chồng tôi né tránh chuyện đó. Càng ngày càng thưa dần, vài tháng 1 lần hầu hết do tôi chủ động. Dù tôi tìm nhiều cách để nói chuyện với chồng, nhẹ nhàng tìm hiểu xem chồng tôi gặp chuyện gì, anh có gì không hài lòng về tôi, chủ động quan tâm gần gũi chồng, nhưng tất cả những việc tôi làm đều không có tác dụng, anh né tránh cả việc nói chuyện với tôi.
Sau 1 thời gian rất dài cố gắng về mọi lĩnh vực của cuộc sống, nhưng sự cố gắng chỉ từ 1 phía tôi, chồng không thích nói chuyện trực tiếp, vì tôi có nói gì hay theo cách nào thì chồng tôi cũng chỉ im lặng nghe và không cho ý kiến, hoặc trả lời đôi câu chung chung. Tôi viết mail chồng tôi đọc và không trả lời, không nói gì, tôi phải hỏi anh ấy đã đọc chưa, anh bảo đọc rồi và không nói gì thêm nữa. Tôi viết thư tay anh cũng chỉ đọc rồi cất đi đâu đó, không có hồi âm, tôi không biết anh nghĩ gì, quan điểm về mọi việc trong gia đình của anh như thế nào.
Dần dần tôi cũng mệt mỏi, tôi buông lỏng sự quan tâm, tôi để anh tự do thích đi chơi lúc nào thì đi, khuya quá tôi chỉ nhắn tin nhắc anh về sớm không lạnh, nhắc anh mặc ấm, hay nhắc anh tôi có để áo mưa trong cốp xe… không cằn nhằn, không cáu gắt. Chuyện sinh hoạt vợ chồng khi tôi không chủ động nữa thì từ vài tháng 1 lần , đến nay đã hơn 1,5 năm chúng tôi không làm việc đó và anh không hề đòi hỏi mặc dù nếu cần anh vẫn có thể làm chuyện đó bình thường. Sức khỏe sinh lý của anh tốt, nhưng tôi nghĩ có chút vấn đề về tâm lý hay chăng?.
Bận rộn con cái, rồi khoảng 1 năm nay tôi mở dịch vụ đặt bánh sinh nhật online trên facebook và khá đông khách. Tôi làm việc vất vả, tôi vẫn đi làm hành chính, về nhà vẫn lo việc nhà từ a-z, rồi lọ mọ làm bánh đến đêm khuya anh cũng không quan tâm lắm, coi đó là việc của tôi vì tôi thích làm chứ anh đâu có bắt tôi làm.
Anh thường xuyên đi chơi với 1 nhóm 3 anh bạn thân nữa, hôm trà đá, hôm bia bọt, hôm tụ tập đánh phỏm cho vui. Anh có góp ý với tôi nhận vừa bánh thôi để còn dành thời gian chăm lo con cái… Nhưng thực sự công việc này của tôi chỉ là làm thêm, cũng đâu đến mức quá nhiều, và nếu có sự giúp đỡ của chồng thì chúng tôi có thể làm được nhiều hơn thế, và dù làm thêm nhưng tôi vẫn lo toan hết việc nhà.
Kinh tế gia đình không quá giàu, nhưng cũng dư giả, cuộc sống khá thoải mái, chúng tôi chưa phải lo toan gì nhiều, hàng tháng đóng chút tiền ăn để bà đi chợ. Chồng tôi ỷ lại vào bố mẹ, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ và giờ có thêm vợ lo.
Chồng tôi rất lười, ỷ lại, không biết tiết kiệm, không có chí tiến thủ, vô lo vô nghĩ. Tôi thì không bằng lòng với cuộc sống phụ thuộc, ăn bám vào bố mẹ, tuổi chúng tôi còn rất trẻ, công việc nhà nước của cả 2 đều khá nhàn, tôi nghĩ cách xoay sở để tăng thu nhập, nhưng chồng tôi thì không quan tâm đến việc đó, anh vẫn thích rong chơi.
Trong con mắt người ngoài, gia đình tôi có lẽ còn nhiều người mơ ước nhưng có ai biết được, mọi thứ chỉ như 1 vở kịch, và 2 chúng tôi là diễn viên, với cái vỏ ngoài hạnh phúc, vui vẻ, quan tâm đến nhau, nhưng trong ruột thì rỗng tuếch.
Cả ngày chúng tôi chỉ giao tiếp với nhau dăm ba câu cơ bản kiểu hôm nay ăn gì, con có ngoan không… rồi thì việc ai người ấy làm. Không biết từ bao giờ tôi không nhận được 1 cử chỉ yêu thương của chồng. Khi bạn bẻ rủ đi chơi, chồng tôi sẵn sàng đi khi trời mưa gió rét, vui như trẻ được quà, nhưng khi tôi rủ chồng đi chơi hay đi dạo thì ít khi anh hưởng ứng mà thường lấy cớ khất khi khác.
Ở ngoài, anh không phải người ít nói, cũng nói quan tâm đến tôi nọ kia, nói với mẹ vợ rằng vợ con dạo này vất vả, cứ tham công tiếc việc, gầy quá… trong khi thực sự anh đâu có lo gì cho tôi. Anh có thời gian chat, tâm sự chia sẻ với bạn gái nọ bạn gái kia, ra ngoài xã hội người ta khen chồng tôi tâm lý, nhẹ nhàng, nhưng anh không có thời gian chia sẻ với tôi.
Quan điểm của tôi, trong gia đình phải có sự chia sẻ giúp đỡ, trao đổi suy nghĩ, thích gì hay không thích gì, quan điểm như thế nào phải nói ra, nhưng anh chỉ im lặng và im lặng. Tôi thấy cuộc sống mờ nhạt, chỉ đơn giản là 2 người, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, và có 1 đứa con chung. Ngoài ra tôi không nhận thấy sự gắn kết nào khác, không cảm nhận được sự quan tâm, không cảm nhận được sự yêu thương và trách nhiệm cũng chỉ là chút ít.
Những năm đầu khi tôi còn tha thiết yêu thương, còn níu kéo, còn cố gắng vun đắp tình cảm nhưng giờ tôi cũng mặc kệ, chăm chút cho bản thân nhiều hơn, mở rộng quan hệ xã hội nhiều hơn. Nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ giữa chúng tôi không còn gì để níu kéo, có chăng anh cũng chẳng còn muốn gắn bó với tôi nhưng không dám bỏ vợ mà thôi.
Còn tôi, càng ngày tôi càng nghĩ nhiều đến cuộc sống tự do, tự lo cho cuộc sống của mình và nuôi con, thấy thoải mái hơn rất nhiều cái cuộc sống gò bó trong gia đình chồng, với người chồng có cũng gần như không. Không còn tình cảm với nhau không còn hợp nhau, không cùng quan điểm sống, cuộc sống đồng sàng dị mộng như vậy thì giải thooát cho nhau là tốt nhất.
Bố mẹ chồng giục chúng tôi sinh thêm cháu trai để nối dõi. Chồng thì chắc vẫn muốn tôi hoàn thành nghĩa vụ với gia đình. Nhưng tôi muốn đứa con sinh ra phải từ tình yêu thương, chứ không phải chỉ để cho xong trách nhiệm. Sinh thêm con nữa, vất vả thêm, mọi công việc lại dồn lên vai tôi.
Cái cảm giác chưa đến mức phải ly hôn nhưng để sống với nhau thì có lẽ chẳng thế nói đến lâu dài. Và cũng chẳng dám khẳng định tôi sẽ mãi không xiêu lòng mà yêu thương người khác. Tôi có công việc làm, hình thức cũng tạm, không phải mẫu người sống mờ nhạt, khô cứng, cho đến bây giờ xung quanh tôi vẫn có những người khác giới quan tâm.
Tôi thấy mình vẫn mãi trong cái vòng luẩn quẩn, nhùng nhằng ở và đi, những câu chuyện không rõ ràng, những cảm xúc không đầu cuối. Tôi viết thư nói ra những tâm sự này, tôi chờ email trả lời, để mong nhận được lời khuyên, để tôi biết mình nên làm gì và nên suy nghĩ thế nào cho đỡ rối. Tôi có nên dứt khoát ly hôn?
Theo Xinhxinh
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...