Chán ghét suy nghĩ thích sống dựa dẫm của chồng
Chồng tôi chấp nhận làm công việc văn phòng trong một cơ quan nhà nước để được nhàn hạ, nhưng lương rất thấp, chỉ 6 triệu mỗi tháng bởi suy nghĩ bố mẹ có điều kiện, không cần phải cố gắng làm gì cho vất vả.
Chồng tôi cũng là người ngoại tỉnh lên Hà Nội học và làm việc. Sau khi học xong đại học, chồng tôi quyết định không đi theo ngành kỹ thuật đã học vì nghĩ sẽ vất vả, nhờ có mối quan hệ của bố mẹ giới thiệu, anh vào làm tại một cơ quan nhà nước, nhưng cũng không làm chuyên môn, mà làm văn phòng, phụ trách sổ sách giấy tờ, đưa nhận công văn. Công việc khá nhàn, đi làm giờ hành chính. Nhiều khi tôi nghe chồng kể, anh ngồi cơ quan nếu không có nhiều việc thì xem phim, chơi game cả ngày.
Tôi chán nản khi chồng quá an phận chỉ thích làm những việc nhàn hạ (Ảnh minh họa, nguồn: KT)
Video đang HOT
Sau này khi lấy vợ, mức lương của anh cũng chỉ khoảng 6 triệu đồng/tháng. Chúng tôi cưới nhau gần 2 năm, nhưng mỗi tháng anh chỉ đưa cho vợ được khoảng 2 triệu là nhiều, số còn lại anh giữ để ăn trưa, đi lại, nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp. Trước đây tôi cứ nghĩ chỉ cần yêu nhau và cố gắng mọi việc đều sẽ ổn thỏa. Nhưng khi cưới về tôi mới thấy mệt mỏi. Khi có gia đình rồi, chồng tôi cũng không hề cố gắng để kiếm tiền nuôi gia đình.
Tôi làm kinh doanh riêng, có một xưởng may nho nhỏ và cửa hàng thời trang để tự kinh doanh. Công việc rất vất vả, bận rộn, nhất là sau khi cưới, tôi bầu bí rồi sinh con đầu lòng. Thế nhưng chồng chẳng hề giúp đỡ tôi chút nào. Buổi tối về nhà tôi vẫn phải tranh thủ livestream bán hàng, tôi nhờ chồng ngồi chốt đơn, hay đóng gói hàng cùng anh cũng chẳng làm, trông con cũng không trông. Mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ đẻ tôi giúp, còn việc bán hàng phải thuê thêm nhân viên, trong khi anh hoàn toàn có thể phụ vợ để tiết kiệm chi phí.
Lâu nay chồng tôi vẫn có tư tưởng rằng không cần phải vất vả, làm nhiều vì bố mẹ có điều kiện, trước sau gì cũng được thừa kế căn biệt thự và số đất đai ở quê. Tôi là người tự lập từ nhỏ, nên cảm thấy chán ghét suy nghĩ ấy của chồng. Tôi cảm thấy mình mới là trụ cột gia đình chứ không phải chồng khi phải gánh vác mọi việc. Nhiều lúc tôi còn nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng lại thương con còn nhỏ.
Đi họp lớp mặc váy mẹ chồng mua cho, tới nơi bạn bè ai cũng kinh ngạc khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ
Nguyên cả buổi hôm đó, tôi chỉ dám ngồi một góc vì quá xấu hổ với bạn bè.
Tôi quê ở ngoại thành Hà Nội, bố mẹ tôi làm nông dân, quanh năm chân lấm tay bùn. Từ nhỏ tôi đã phải làm nhiều việc nên mỗi lần ra ngoài tôi chỉ tô chút son và mặc những bộ quần áo giản dị. Nhưng ngược lại, tôi lấy chồng trên thành phố, già đình nhà chồng khá giả, giàu có tiếng nên mẹ chồng tôi có điều kiện chăm sóc vẻ bề ngoài hơn những người phụ nữ khác. Vì thế dù đã ngoài 50 tuổi nhưng lúc nào mẹ cũng ăn diện thật đẹp để nhận được nhiều lời khen.
Sau cưới về sống chung, tôi thường thấy mẹ dành hàng giờ online Facebook theo dõi livestream bán hàng để đặt mua. Đám cưới nào mẹ cũng mặc những bộ váy màu sắc điệu đà khác hẳn với những chiếc quần âu tối màu, mấy chiếc áo sơ mi và cùng vài chiếc đầm tối giản của tôi. Mẹ nhận xét tôi đảm đang, nấu ăn ngon, nhưng lại thuộc diện không biết làm đẹp.
Nửa tháng trước gia đình tôi về quê ăn cưới họ hàng, vừa về đến nơi, các cô đã lao vào nắm tay tôi mà nói: "Vợ thằng Hùng đây hả, sao mày ở phố mà nhìn quê hơn cả các bà, các chị ở quê thế này hả con. Phải học mẹ chồng mày ấy con ạ". Tôi trước giờ cũng dễ tính, nên các cô có nhận xét thế nào, tôi cũng không cảm thấy buồn, nhưng mẹ chồng tôi đứng cạnh chứng kiến thì không vui ra mặt.
Cả buổi hôm đó, tôi chỉ dám ngồi một góc vì quá xấu hổ với bạn bè. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó về lại thành phố, mẹ cau có gọi tôi ra nói chuyện riêng, giảng cho tôi một tràng: "Đấy con nghe người ta nói gì chưa, ở phố mà còn thua cả quê, nhà mình có thiếu gì đâu mà phải ăn mặc như vậy". Mẹ quyết định từ giờ tôi phải ăn mặc theo ý của mẹ. Quần áo mua về đều là do mẹ chọn, không cần hỏi ý kiến xem tôi có thích hay không. Hễ tôi ra ngoài đi chơi, thăm ai, lễ chùa, lúc nào tôi cũng phải mặc ưng ý mẹ. Nếu đồ mẹ mua mới không thấy tôi chủ động mặc là mẹ nhắc nhở liền.
Cuối tuần trước, tôi có buổi họp lớp cấp 3, vì sợ phải diện những bộ đồ diêm dúa và rực rỡ sắc màu trước bạn bè nên tôi đã bí mật không nói với mẹ. Nào ngờ, sáng hôm đó lại thấy mẹ dậy sớm, hào hứng mang lên cho tôi chiếc váy bồng bềnh với nhiều hoa văn. Mẹ nói rằng: "Con phải mặc thật đẹp thì bạn bè mới biết con ở nhà chồng không khổ". Tôi nhìn chiếc váy mà choáng, chẳng lẽ tôi phải mặc nó thật sao?
Không còn cách nào khác, tôi đành phải chấp nhận mặc để chiều lòng mẹ. Tới nơi, bạn tôi đứa nào đứa nấy cứ tròn mắt mà nhìn, chỉ có cô bạn thân nhất phán: "Đi họp lớp mà cứ tưởng bà là ngôi sao đi dự sự kiện thời trang. Sao ăn mặc diêm dúa thế". Nguyên cả buổi hôm đó, tôi chỉ dám ngồi một góc vì quá xấu hổ với bạn bè.
Quả thực mẹ đối tốt với tôi không khác gì con gái đẻ nên nhiều lúc tôi cũng nghĩ thôi cố gắng chiều lòng mẹ. Nhưng quả thật đây không phải phong cách của tôi, tôi phải nói gì để mẹ cho tôi tự do ăn mặc đây?
Chồng thạc sĩ ê chề ngửa tay xin tiền vợ làm công nhân Những ngày làm dâu, tôi bị mẹ chồng mỉa mai bởi con trai bà học thạc sĩ, làm công việc văn phòng oai oách, còn tôi chỉ là công nhân xí nghiệp. Ngày tôi về ra mắt gia đình bạn trai, mẹ anh nhìn tôi từ trên xuống dưới. Bởi khi đó, tôi chỉ là cô gái mới học xong cấp 3, còn...