Chán chồng, em muốn quay lại với tôi
Yêu một người không phải dễ, quên một người còn khó hơn. Dù em đã đi lấy chồng mà bao nhiêu năm tôi vẫn không thể nào quên được.
Tôi yêu em bằng tình yêu chân thành, một tình yêu mà không phải người đàn ông nào cũng có được.
Ngày yêu em, tôi biết em là người con gái đã có người yêu nhưng tôi vẫn kiên trì. Một khi em chưa đi lấy chồng thì tôi vẫn còn hi vọng, tôi mong một ngày nào đó em sẽ nhận ra tình cảm của tôi. Thế nên tôi cứ đợi, đợi đến ngày nước mắt rưng rưng, lòng đau quặn thắt khi biết em sắp đi lấy chồng.
Cầm tấm thiệp hồng trên tay mà lòng nhỏ lệ, tôi chưa bao giờ thấy đau đớn như vậy, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Tôi cảm thấy mình đã mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng, mất mat quá lớn, giống như người thân của mình vậy. Tôi đau khổ vô cùng nhưng vẫn cố bước chân tới dự đám cưới em, để nhìn em trong bộ đồ cô dâu mà lẽ ra, tôi phải là người đi bên cạnh em.
Là đàn ông mà tôi khóc như mưa trong ngày em cưới. Chẳng thể hiểu nổi tình yêu là thứ gì ghê gớm như vậy mà lại làm lòng tôi đau đớn thế. Bạn bè bảo, tôi có thể yêu một người con gái khác, rất nhiều người đang vây quanh tôi, cần được tình cảm của tôi vậy mà tôi cứ đau khổ, mệt mỏi vì một người con gái đã đi lấy chồng. Tôi đâu phải người không biết, bên cạnh mình còn có nhiều cô gái theo đuổi, chỉ là, tình yêu đâu thể nói không là không.
Tôi cam tâm nhìn em đi lấy chồng và đến hơn 1 năm sau, tôi vẫn nhức nhối không yên. Tôi yêu người con gái ấy, yêu quá si mê để rồi trái tim đau đớn thế này. (ảnh minh họa)
Em đi lấy chồng, cả năm trời tôi đau khổ, làm bạn với rượu để quên em. Ngày đó, khi em có người yêu, dù lòng mong em hạnh phúc nhưng đôi lúc ích kỉ, tôi vẫn muốn em chia tay anh ta, yêu tôi. Nhưng mà không ngờ, em lại đồng ý lấy người đàn ông ấy thật. Em nói, cả đời này em phải sống với người đàn ông ấy, chỉ cần nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh anh ta nữa là em không thể nào sống nổi…
Video đang HOT
Tôi cam tâm nhìn em đi lấy chồng và đến hơn 1 năm sau, tôi vẫn nhức nhối không yên. Tôi yêu người con gái ấy, yêu quá si mê để rồi trái tim đau đớn thế này. Tôi sống mơ hồ suốt một thời gian dài, chìm đắm trong sự chán nản và đến bây giờ, khi đã gần nguôi ngoai được nỗi nhớ em, tôi thấy mình mới giống như một người đàn ông thực sự.
Em đã có con, cuộc sống của em có vẻ bình yên, còn tôi vẫn chưa tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình. Khi tôi quyết tâm đi tìm một nửa cuộc đời thì lại là lúc em liên lạc với tôi. Em khóc lóc tâm sự với tôi, hỏi thăm tình hình của tôi, xem tôi có khỏe không, sống ra sao.
Em nói muốn gặp tôi. Bao nhiêu năm không liên lạc, không gặp gỡ, vậy mà tại sao khi vừa nghe giọng nói của em, trái tim tôi lại đập rộn ràng. Em nhìn vẫn như xưa, chỉ già hơn một chút nhưng khuôn mặt vẫn hiền dịu và xinh đẹp. Em ăn nói nhỏ nhẹ, nói em có con, con em đã lớn rất nghe lời bố mẹ. Nhìn em hạnh phúc, tôi cũng vui lây. Có lẽ em muốn gặp tôi để ôn lại chuyện cũ, để nói chuyện xa xưa và để không đánh mất một người bạn như tôi.
Khi tôi hỏi về chồng em, mặt em cúi xuống, giọng buồn buồn. Em nói, vợ chồng em hạnh phúc. Nhưng tôi cảm thấy hai tiếng &’hạnh phúc’ nặng trình trịch rơi xuống, tôi có cảm giác em không hạnh phúc.
Những lời em kể làm tôi đau đớn vô cùng, nhìn em khóc tôi có cảm giác như ngày nào đó em đang khóc trước mặt tôi, tôi chỉ muốn đến gần, ôm lấy em và vỗ về, thật quá tội nghiệp cho em. (ảnh minh họa)
Từ hôm đó, tôi để ý em nhiều hơn. Em cũng hay liên lạc với tôi, tâm sự chuyện xa xưa. Có một lần, tôi thấy em khóc. Em khóc rát nhiều, em nói rằng, chồng em phản bội em, thực ra em không hạnh phúc như người ta nghĩ. Em sống khổ sở từ khi có con, anh ta gái gú ngoại tình không bận tâm tới mẹ con em. Hàng tháng đưa cho ít tiền rồi đi tối ngày, việc riêng của anh ta, em không được đụng vào, không được hỏi.
Những lời em kể làm tôi đau đớn vô cùng, nhìn em khóc tôi có cảm giác như ngày nào đó em đang khóc trước mặt tôi, tôi chỉ muốn đến gần, ôm lấy em và vỗ về, thật quá tội nghiệp cho em.
Bây giờ, sau vài tháng qua lại, em ngỏ lời muốn quay về bên tôi nếu như tôi đón nhận em. Em nói đã chán người chồng này quá rồi, anh ta đối xử tệ bạc với em và còn ngoại tình, em muốn ly hôn. Tôi quá yêu em, đến giờ vẫn yêu và thương em như ngày nào nhưng tôi có nên đón nhận tình cảm này, có nên chen ngang vào gia đình em, phá vỡ gia đình em hay không? Tôi sẽ mang tiếng là kẻ cướp vợ người khác, có đáng không?
Theo Ngoisao
Tôi chán chồng
Phải đi đâu cùng anh tôi thấy xấu hổ vì anh quá bé, thậm chí tôi thấy khó chịu cả với tiếng ho của anh. Mỗi khi anh động chạm vào người tôi, vì nghĩa vụ của người vợ tôi vẫn phải chiều, nhưng thật sự có cảm giác ghê ghê trào lên trong tôi.
Tôi chán chồng
Tôi năm nay 28 tuổi, chồng hơn tôi 11 tuổi. Chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của bạn bè, quen nhau một thời gian ngắn thi tôi nhận lời yêu anh bất chấp sự can ngăn của người thân, sự phản đối kịch liệt của gia đình, họ hàng.
Tôi là một người có công việc ổn định, hình thức ưa nhìn, ngoan ngoãn, không chơi bời và cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng tôi lại có cảm tình với anh từ trước khi gặp mặt vì nghe bạn bè nói anh rất giỏi, tu chí, không chơi bời nên khi gặp mặt dù có hơi thất vọng về hình thức nhưng tôi vẫn bỏ qua, không để ý lắm đến vấn đề đó.
Chúng tôi yêu nhau một năm thì cưới, trong thời gian yêu chúng tôi cũng ít gặp nhau vì anh làm ở xa nên có lẽ đến khi cưới chúng tôi cũng chưa thật sự hiểu hết về nhau. Hiện giờ tôi cưới được hơn một năm, vẫn chưa có con. Trong hơn một năm đó thì nửa năm đầu vui vẻ, nửa năm về đây chúng tôi hay cãi nhau, lục đục, tôi thật sự thấy chán nản, mệt mỏi.
Chồng tôi công tác ở xa, chỉ cuối tuần mới về nhà, anh chưa bao giờ giúp đỡ tôi bất cứ việc gì trong gia đình. Tôi đi công việc với chị gái anh đến 8h tối mới về anh vẫn ngồi máy vi tính. Có hôm tôi đi làm về muộn anh cũng không cắm giúp tôi nồi cơm mà ra cổng ngóng tôi về. Không chỉ thế, anh còn là một người khó tính, chặt chẽ, bủn xỉn. Lương anh cao anh giữ, lương của tôi, tôi giữ lại một phần để tiêu còn cũng đưa anh giữ. Đến lắp mạng trọn gói anh cũng sợ tốn tiền, anh nói chỉ đọc báo thì dùng 3G rẻ hơn.
Khi tôi đòi mua một số thứ thì anh quyết định lương ai người ấy giữ để anh không bị mang tiếng là bủn xỉn. Vợ chồng mới cưới chưa có con nhưng chưa bao giờ anh chiều tôi. Tôi mệt ăn ít cơm tôi nói anh đưa đi ăn chè anh cũng nhất định không, thậm chí mắc màn anh cũng tị với tôi rằng anh mắc màn thì em phải gài màn, e cứ nằm ì để một mình anh làm hết à?
Điều tôi buồn nhất là mỗi khi tức giận tôi điều gì là anh lại xưng mày tao, hay tôi có sai điều gì là anh lại ra nhà ngoại kể tội tôi. Còn rất nhiều điều vụn vặt khác trong cuộc sống vợ chồng mà tôi không muốn kể ra dài dòng, nhưng tôi cảm thấy chính những điều vụn vặt đó đã giết chết tình yêu của tôi.
Sau một thời gian vợ chồng căng thẳng tôi đề nghị ly hôn và anh đã thay đổi, anh đã biết cắm cơm mỗi khi tôi có việc bận, đã chiều chuộng tôi. Nhưng với tôi những thay đổi đó giờ không còn ý nghĩa gì nữa vì tôi đã hết yêu anh. Khi chưa có tình cảm với ai đó thì vẫn có thể nảy sinh tình cảm, nhưng khi đã có tình cảm rồi mà làm mất đi thì rất khó để lấy lại được tình cảm đó.
Tôi thật sự đã hết yêu anh, trước đây nhìn anh gầy yếu tôi thấy bình thường. Nhưng giờ cũng con người đó nhưng nhìn anh tôi thấy ngao ngán, phải đi đâu cùng anh tôi thấy xấu hổ vì anh quá bé, thậm chí tôi thấy khó chịu cả với tiếng ho của anh. Giờ tôi vẫn nói chuyện bình thường với anh nhưng mọi cảm xúc yêu đương với tôi đã chết thật rồi.
Mỗi khi anh động chạm vào người tôi vì nghĩa vụ của người vợ tôi vẫn phải chiều nhưng thật sự có một cảm giác ghê ghê trào lên trong tôi. Từ ngày cưới đến giờ hơn một năm quan hệ vợ chồng tôi chưa một lần biết cảm giác "lên đỉnh" như người ta vẫn thường nói là gì. Nhưng trước đây khi còn yêu chồng tôi nghĩ tình dục không quan trọng lắm, sống với nhau yêu thương nhau là được. Giờ đây khi đã hết yêu anh, điều này khiến tôi suy nghĩ và nó cũng được coi là một nguyên nhân khiến tôi chán anh hơn.
Tôi phải làm sao đây, tôi thật sự không còn yêu chồng nữa những ly hôn thì tôi còn phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều và tôi không biết phải quyết định thế nào. Nếu ly hôn tôi cảm thấy mình có tội vì đã làm lỡ dở cuộc đời một con người. Anh 37 tuổi mới lấy vợ, trong mắt gia đình, bạn bè anh bị ế vợ vì nhìn anh gầy yếu nhỏ con, thiếu sức sống. Giá như anh có thể dễ dàng lấy vợ khác chắc tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi. Phần khác tôi cảm thấy áy náy vì gia đình chồng đối xử tốt với tôi. Mẹ tôi dù đến bây giờ vẫn không ưng anh nhưng mẹ cũng không muốn tôi lỡ dở cuộc đời.
Về phía tôi nếu ly hôn liệu tôi có thể hy vọng về một người chồng yêu thương vợ, về một gia đình đầm ấm, hạnh phúc không hay tôi lại cũng gặp một người không ra gì. Nói theo tâm linh thì cái số của tôi đã vậy thì lấy ai cũng khổ thế thôi, nếu thế chẳng phải tôi càng khổ hơn sao. Tôi cũng nghĩ đến trường hợp nếu không gặp được người tử tế, yêu thương tôi thật lòng thì tôi nhất định không lấy chồng nữa và xin một đứa con để nuôi. Nhưng nếu đứa bé đó khỏe mạnh ngoan ngoãn thì không sao, nhỡ nó bệnh tật, láo lếu thì tôi sẽ càng khổ tâm hơn.
Giờ thật sự tôi không biết mình phải quyết định thế nào? Tôi đang rất buồn chán và bế tắc. Mọi người hãy giúp tôi thoát khỏi sự bế tắc này.
Theo VNE
Ngoại tình cùng với sếp vì chán chồng Sau 5 năm chung sống, tình cảm vợ chồng nhạt dần. Tôi đến với sếp nhưng không muốn hai gia đình tan nát. ảnh minh họa Tôi đã ngoại tình với sếp mình. Lúc đầu, với tôi chỉ là sự tò mò và tôi cảm nhận tình cảm sếp dành cho tôi là thật lòng. Tình yêu không có tội, tôi đã nhảy...