Cay đắng nhắm mắt để cho chồng đi ngoại tình
Ngắm nhìn anh đang chìm trong giấc ngủ say, tôi lặng lẽ rời đi. Tôi sẽ cho anh tự do để tìm hạnh phúc, có như vậy tôi mới không dằn vặt cả đời mình nữa.
Kết hôn được 3 năm, đó là khoảng thời gian vợ chồng tôi chung sống hạnh phúc bên nhau. Bao nhiêu cay đắng, ngọt bùi chúng tôi đều chia sẻ cùng nhau. Anh là người chồng thương vợ và biết chăm lo cho gia đình. Chưa bao giờ anh làm cho tôi phiền lòng, ngược lại tôi chính là người hay gây ra phiền toái cho anh.
Vì tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, tuổi cũng còn trẻ nên tôi chưa muốn có con vội. Anh cũng chiều theo ý tôi nên quyết định 2 năm sau mới có con. Tôi đã sử dụng thuốc tránh thai sau mỗi lần qh. Tôi nghĩ rằng sử dụng thuốc có chừng mực sẽ không ảnh hưởng gì. Với lại chồng tôi cũng không thích dùng áo mưa nên tôi đành dùng biện pháp khẩn cấp.
Bây giờ thì tôi lại hối hận cho tuổi trẻ nông cạn và dại dột của mình. Sau 3 năm, tôi thôi không dùng thuốc nữa nhưng 1 năm tiếp theo. Tôi vẫn không thấy biểu hiện có bầu. Bố mẹ chồng bắt đầu giục giã có cháu bế. Đến lúc này, tôi thấy hoang mang và sợ hãi.
Anh đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết hậu quả là do tôi. Bác sĩ trách tôi sử dụng thuốc tự tiện. Do ảnh hưởng của thuốc cùng với chu kinh thất thường, cổ tử cung lại hẹp nên tôi khó có khả năng có con được. Tôi như muốn ngất đi sau khi nghe lời phán xét của bác sĩ. Nước mắt tuôn tràn, tôi không biết nên phải làm sao nữa. Lỗi là do tôi, giờ tôi biết phải làm sao. Anh lại là con một, chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý chuyện chúng tôi không thể có con.
Anh ôm tôi vào lòng, an ủi tôi, rồi cả hai vợ chồng sẽ cùng cố gắng để cải thiện. Tôi biết anh cũng đau lòng lắm, chắc chắn anh cũng dằn vặt bản thân mình. Chồng khuyên tôi không nên lo lắng nhưng mỗi lần mẹ chồng hỏi là tôi lại thấy sợ. Cảm giác như mình đang gánh một tội rất lớn. Tội không thể có con được, càng ngày tôi càng thấy áp lực và sợ hãi.
Video đang HOT
Chúng tôi lại tiếp tục chờ đợi, nhưng thêm 1 năm nữa trôi qua tôi vẫn không mang thai. Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác tư vấn nhưng vẫn không hiệu quả. Lần này bố mẹ chồng không tha cho chúng tôi nữa. Ông bà gọi hai chúng tôi về mắng cho một trận. Vợ chồng tôi chẳng dám nói lại một lời nào. Mẹ chồng còn nói thẳng: “Cô mà không sinh con được thì phải ra khỏi cái nhà này”. Tôi nhìn mẹ, nước mắt trào ra. Tôi đưa ánh mắt đau đớn van lơn nhìn chồng nhưng anh lảng tránh.
Những ngày sau đó, anh bắt đầu chán nản và tìm đến rượu bia nhiều hơn. Không những vậy, còn có vết son vương trên ngực áo. Anh đã tìm đến người đàn bà khác. Dấu hiệu đó cho biết chồng tôi ngoại tình, nhưng tôi đâu có quyền gì để trách móc anh. Tôi không xứng đáng với tình cảm của anh. Tôi nên ra đi hay ở lại? Tôi không còn mặt mũi nào mà sống trong gia đình này nữa. Người đàn bà mà không thể làm mẹ thì cũng vứt.
Tôi viết đơn ly hôn và kí sẵn để trên bàn. Đã đến lúc anh cần tìm cho mình một cuộc sống mới, có hạnh phúc trọn vẹn. Ngắm nhìn anh đang chìm trong giấc ngủ say, tôi lặng lẽ rời đi. Tôi sẽ cho anh tự do để tìm hạnh phúc. Tôi sẽ không phải dằn vặt cả đời mình. Tôi tin và mong anh sẽ hạnh phúc bên người mới. Tôi sẽ đứng sau cuộc sống của anh. Có như vậy tôi mới yên tâm mà đi tiếp con đường dài phía trước.
Theo blogcuame
Vì tình yêu mù quáng, tôi đã nhắm mắt làm chuyện xấu xa ấy tới 3 lần
Vân còn quá trẻ, mới bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Tương lai còn chưa biết thế nào. Hơn nữa cả nhà đang trông đợi vào Vân. Dù đau lắm, nhưng Vân vẫn phải đưa ra cái quyết định xấu xa ấy.
Từ vùng quê nghèo lên thành phố trọ học, Vân mang theo ước mong đổi đời, thoát nghèo. Vốn là cô gái sống tình cảm, cuộc sống xa gia đình khiến Vân cảm thấy buồn tủi vô cùng. Cũng chính vì lẽ đó, khi nhận được sự chăm sóc, quan tâm hết mực của Long, trái tim Vân đã nhanh chóng rung động. Sau 5 tháng quen Long, Vân đã chính thức nhận lời làm người yêu của Long.
Tình yêu của Vân đẹp y như một câu chuyện cổ tích vậy. Kinh tế của Long tuy không dư giả nhiều bởi Long cũng mới ra trường và đi làm một thời gian nhưng mọi yêu cầu của Vân, Long đều cố gắng đáp ứng hết. Chỉ cần Vân gặp khó khăn, Long sẵn sàng ra tay giúp đỡ mà chẳng cần báo đáp. Nhứng lúc Vân đau ốm, cũng chỉ mình Long bên cạnh chăm sóc. Vân đã nghĩ cô tìm được bến đỗ đích thực cho cuộc đời mình.
Vào dịp sinh nhật Long, Vân đã chẳng ngần ngại trao cho Long tất cả khi Long nói muốn lấy Vân làm vợ. Sau hôm đó, Long dọn về sống cùng với Vân để cả hai cùng nhau chuẩn bị cho kế hoạch tương lai.
Vân vừa đi học, vừa tìm việc làm thêm để có thêm thu nhập cho cuộc sống chung. Tiền lương của Long 1 phần gửi về cho gia đình dưới quê, 1 phần Long giữ lại để tiêu vặt nên khoản còn lại đưa cho Vân cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng Vân cũng chẳng so đo, tính toán chuyện đó, Vân nghĩ đơn giản, sống bên nhau chỉ cần tình yêu là đủ. Nào ngờ...
Mới chung sống được 2 tháng thì Vân phát hiện mình có thai. Hốt hoảng, Vân gọi điện báo cho Long biết. Long tức tốc lao nhanh về nhà. Vừa bước chân vào cửa, Long đã giục Vân:
- Em chuẩn bị nhanh lên, anh đưa em đi phá thai.
"Phá thai", một chuyện khủng khiếp như vậy mà sao Long lại có thể thốt ra thản nhiên và nhẹ nhàng đến vậy. Vân một mực không đồng ý vì lo sợ. Long lại đến bên cạnh dỗ dành:
- Nghe lời anh đi, bây giờ sinh con ra chỉ có chết đói thôi. Mà cả hai chúng ta đã sãn sàng đâu. Em còn chưa học xong nữa. Con rồi lại có tiếp được mà.
Lời Long nói không phải không có lý. Vân còn quá trẻ, mới bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Tương lai còn chưa biết thế nào. Hơn nữa cả nhà đang trông đợi vào Vân. Dù đau lắm, nhưng Vân vẫn phải đưa tra cái quyết định tồi tệ ấy.
Dù đau lắm, nhưng Vân vẫn phải đưa ra cái quyết định tồi tệ ấy. (Ảnh minh họa)
Sau lần phá thai đó, sức khỏe Vân yếu đi nhiều phải nghỉ học mất một thời gian. 1 tháng sau, cuộc sống của Vân bắt đầu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường. Những tháng qua, Long chăm sóc Vân rất tận tình. Còn luôn miệng hứa hẹn sau này sẽ bù đắp thiệt thòi cho Vân.
Thời gian trôi đi, trong một lần đi liên hoan cùng bạn bè của Long, cả Vân và Long đều bị chuốc đến không còn tỉnh táo. Và rồi chuyện ấy đã xảy ra khi cả hai không dùng đồ bảo vệ. Nhìn chiếc que thử thai hai vạch, Vân chỉ muốn khóc thật to. Lần này, Vân quyết định phải giữ lại bằng được đứa trẻ. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Vân cũng vẫn không thuyết phục được Long cưới luôn. Long nói bố Long ở quê đang bệnh nặng, tiền đâu mà cưới xin bây giờ. Lại một lần nữa, Vân chấp nhận lại cái chuyện xấu xa ấy.
Qua hai lần phá thai, sức khỏe của Vân suy giảm đi nhiều. Vân buộc phải nghỉ làm thêm để ở nhà dưỡng sức. Chính vì vậy, việc học hành của Vân cũng bị ảnh hưởng. Trong khi bố mẹ, các em ở nhà đang rất hy vọng vào Vân.
Long quyết định chuyển ra ngoài sống để tránh việc đáng tiếc xảy ra. Vân cũng cho rằng đây là giải pháp tốt nên đồng ý. Nhưng chuyện bắt đầu bất ổn. Long xa Vân thì tình cảm cũng nhạt dần đi. Lo sợ Long sẽ bỉ mình, Vân cuống quýt tìm cách giữ chân Long. Và rồi... Vân tiếp tục mang thai lần thứ 3. Nhưng lần này, gọi điện cho Long, Long nhất định không chịu bắt máy. Tới tận nơi Long làm việc để gặp Long thì Long trốn không ra. Rồi ngày nọ, Vân đau đớn khi thấy Long đang ôm eo tình tứ một người con gái khác. Thì ra đây chính là ly do Long né tránh Vân. Long đã phản bội lại Vân theo cách phũ phàng nhất.
Đưa tay sờ xuống bụng, nước mắt Vân vô thức rơi. Điện thoại của bố mẹ dưới quê lại gọi lên hỏi Vân bao giờ xin được việc. Tắt máy rồi thì hình ảnh chiếc phòng phá thai lạnh lẽo lại hiện lên trong tâm trí Vân. Không còn cách nào khác nữa rồi. Vân đã phải trả một một cái giá đắt đến không tưởng cho sự mù quáng trong tình yêu của mình. Tương lai trước mắt, có còn mở ra cho Vân nữa không?
Theo Một Thế Giới
Để lấy được tôi, cô ấy đã nhắm mắt làm cái điều không thể tha thứ Thay vì được tận hưởng một đêm tân hôn ngọt ngào thì Vinh phải ngồi co ro trên ghế đá bệnh viện. Vinh đang lo lắng không biết có phải do mình quá nôn nóng vội vàng không khi vừa gần gũi với Huyền thì Huyền bỗng la thất thanh, máu không ngừng chảy ra, ướt đẫm ga giường. Vinh là con trai...