Cậu bé “thiểu năng trí tuệ” bị thầy đuổi học nhưng trở thành thiên tài vĩ đại nhất thế giới nhờ thứ này của mẹ
Lòng tin và tình yêu thương của mẹ là thứ tiếp thêm sức mạnh, động lực và niềm tin để chúng ta vượt qua khó khăn, thử thách, chinh phục mọi đỉnh cao trong cuộc sống.
Trong ký ức của mỗi con người, từ thuở lọt lòng cất tiếng khóc chào đời cho đến khi chập chững những bước chân đầu tiên, từ những buổi đầu cấp sách đến trường cho đến ngày rời “tổ” để xây dựng mái ấm cho riêng mình, đâu đâu có tồn tại hình bóng thân thuộc yêu thương của mẹ.
Mẹ đồng hành cùng chúng ta trên mọi nẻo đường chúng ta đi, dù thênh thang thẳng tắp hay dốc đứng thác ghềnh. Những niềm vui trong đời sống thường nhật dường như được nhân đôi khi có mẹ hiện diện, những khó khăn, thử thách cũng nhẹ vơi khi có mẹ sẽ chia.
Mẹ là người phụ nữ, là người bạn bằng mọi giá yêu thương, che chở và bảo vệ cho chúng ta trong mọi tình huống. Dù ngoài kia, có biết bao dèm pha đánh giá, xấu xa nghi kỵ, thì nơi đây, mẹ vẫn luôn dành cho đứa con thương thân của mình một niềm tin, một tình yêu bao dung, lớn lao, cao cả.
Đứng sau thành công của mỗi một con người là một người mẹ nhân hậu, tinh tế, tận tâm và giàu lòng trắc ẩn. Dù có là thiên tài đi chăng nữa, họ vẫn là những người con, mãi nhỏ bé, ngây thơ và cần được bảo vệ trong mắt mẹ. Bên dưới đây là câu chuyện cảm động về Thomas Edison và cái cách mà mẹ ông đã biến một cậu bé bị đuổi học do “thiểu năng trí tuệ”theo quan niệm của xã hội thành một thiên tài cống hiến cho nhân loại những phát minh vĩ đại.
Mẹ Thomas Edison biến cậu bé “thiểu năng trí tuệ” thành thiên tài
Đó là một ngày đẹp trời vào những năm 1854 – 1855, khi cậu bé Thomas mới khoảng 7 tuổi. Hôm ấy, Thomas chạy từ trường về nhà và nói với mẹ: “Mẹ, thầy giáo bảo con đưa cho mẹ cái này”.
Bà Nancy Elliott cẩn thận mở ra đọc, bên trong là lá thư của giáo viên chủ nhiệm gửi phụ huynh em Thomas. Bỗng nước mắt bà giàn giụa khiến cậu bé Thomas đứng ngẩn người ra vì kinh ngạc, cậu hỏi mẹ rằng thầy giáo đã viết gì trong đó? Ngập ngừng một lát, bà Nancy đọc to lá thư cho con trai mình:
“Con trai của ông bà là một thiên tài! Nhưng ngôi trường này quá nhỏ, các giáo viên của chúng tôi cũng không có đủ năng lực để dạy dỗ cậu bé. Bởi vậy, xin ông bà hãy tự kèm cặp con trai mình”.
Nhiều năm sau đó, mẹ của Thomas đã qua đời, còn con trai bà thì trở thành một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 20, người được mệnh danh là “Thầy phù thủy ở Menlo Park” nhờ những sáng chế thiên tài cống hiến cho nhân loại. Một ngày khi Thomas xem lại những kỷ vật của gia đình, cậu vô tình nhìn thấy một tờ giấy gấp nhỏ được cất trong ngăn kéo bàn. Thomas tò mò đã mở ra đọc, trước mắt cậu chính là lá thư của thầy giáo năm nào. Trên đó viết:
“Con trai ông bà là đứa trẻ rối trí (tâm thần). Chúng tôi không thể chấp nhận cho trò ấy đến trường được nữa”.
Video đang HOT
Thomas đã khóc hàng giờ sau khi đọc lá thư ấy. Về sau, cậu viết trong nhật ký rằng:
“Thomas Alva Edison là một đứa trẻ rối trí, mà nhờ có một người mẹ anh hùng, cậu đã trở thành thiên tài của thế kỷ”.
Câu chuyện trên là một giai thoại nổi tiếng về thiên tài sáng chế Thomas Edison. Việc thầy giáo gọi Edison là đứa trẻ “rối trí” là có thật, việc Edison bị đuổi học là có thật, và việc Edison được mẹ kèm cặp riêng tại nhà cũng là có thật.
Trong cuốn tiểu sử cuộc đời mình cũng như rất nhiều bài phỏng vấn khác nhau, Edison luôn nhắc về mẹ với tấm lòng thành kính. Đối với ông, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời, người đã khiến ông tự hứa với bản thân rằng cần phải làm điều gì đó để bà luôn tự hào về con trai mình.
“Mẹ có sức ảnh hưởng sâu sắc trong suốt cuộc đời tôi. Tôi đã luôn là một đứa trẻ bất cẩn, và với một người mẹ có tính khí khác nhau thì đáng lẽ tôi đã trở nên hư hỏng. Nhưng chính sự kiên định, ngọt ngào, và dịu dàng của mẹ đã tạo nên sức mạnh to lớn để giữ tôi bước đi trên con đường ngay chính. Chính mẹ đã tạo ra tôi. Bà rất tin tưởng và chắc chắn về tôi; và tôi cảm thấy rằng tôi có điều gì đó để sống, một ai đó mà tôi không thể làm cho thất vọng”.
Không chỉ thiên tài, ai cũng có một người mẹ luôn đặt niềm tin vào con mình
Ngày nay chúng ta nhắc về Thomas Edison như một nhà phát minh lỗi lạc, một biểu tượng của trí tuệ và thành công. Thế nhưng tuổi thơ của ông lại gắn liền với một chuỗi những thất bại. Các giáo viên trong trường ruồng bỏ và coi Edison là đứa trẻ đần độn “không thể dạy dỗ được”; cha của ông thì cho rằng Edison có vấn đề về thần kinh và chậm phát triển, mãi tới 4 tuổi mới bắt đầu biết nói; bác sĩ gia đình thì e ngại rằng trí não của Edison bị tổn hại từ thuở lọt lòng; bản thân ông cũng là đứa trẻ yếu ớt và hay đau ốm, đến mức người ta lo sợ rằng Edison sẽ không thể sống tới tuổi trưởng thành…
Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều quay lưng và nói rằng Edison là không có triển vọng, thì vẫn có một người luôn đặt trọn niềm tin vào ông. Đó chính là “người mẹ của thiên tài” bà Nancy Elliott – người không bao giờ từ bỏ hy vọng vào con trai mình.
Chính tình yêu và sự hy sinh vĩ đại ấy đã nâng đỡ và đánh thức tiềm năng trong ông, gieo vào ông những hạt giống của niềm tin để chúng nảy nở, đơm hoa, rồi kết trái. Và nếu không có một người mẹ như bà Nancy Elliott, có lẽ nhân loại chúng ta sẽ vắng bóng những chiếc bóng đèn điện, những chiếc máy quay đĩa, máy chiếu phim, máy ghi âm, và hàng ngàn phát minh ưu việt khác.
Cũng giống như Thomas Edison, ai trong số chúng ta cũng có một người mẹ sẵn sàng đặt hết niềm tin vào con mình mà không cần nghĩ suy cân nhắc. Mẹ tin vì mẹ là người mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày rồi sinh con ra và nuôi dưỡng con bằng bao nhiêu khó nhọc. Mẹ tin vì ở một khía cạnh nào đó, con sẽ là người thông minh nhất, giỏi giang nhất theo cái cách mà con muốn.
Mẹ tin vì thứ mẹ ao ước trong đời chỉ đơn giản là con được lớn lên khỏe mạnh và sống vui tươi. Mẹ tin vì mẹ không mong cầu con trở thành một thứ gì đó quá hoàn hảo, xuất chúng. Và chính niềm tin không hình dáng lại tiếp thêm sức mạnh để mỗi người chúng ta làm nên những điều lớn lao. Bởi lẽ, niềm tin cho ta thêm quyết tâm để theo đuổi giấc mơ, thêm nghị lực để vượt qua gian khó, và thêm động lực để biến những điều không thể thành có thể.
Bên cạnh đó, tình yêu thương lớn lao, vô bờ bến, không mong cầu nhận lại của mẹ cũng đóng vai trò như đôi cánh, nâng đỡ chúng ta vượt qua khó khăn, thử thách, đối mặt với thất bại và thử lại vô số lần trước khi thành công. Tình yêu thương chính là thứ tình cảm lớn lao nhất của nhân loại và tình yêu thương nơi mẹ luôn đong đầy, dạt dào, chẳng thể cân đo, đong đếm.
Mẹ là thế đấy, dành cho chúng ta cả một cuộc đời mà chẳng cần suy nghĩ. Nhân ngày của mẹ sắp đến, hãy dành cho người phụ nữ của đời mình những tình cảm chân thành nhất từ sâu tận đáy lòng của những người làm con, những đứa trẻ cần được chở che trong mắt của mẹ.
Cậu bé Down trong vỏ bọc thiên tài
Thời đỉnh cao, mỗi buổi biểu diễn của cậu bé bị Down Chu Châu được trả tới 50.000 tệ (160 triệu đồng).
Chu Châu, sinh năm 1978, tên thật là Hồ Nhất Châu, mắc hội chứng Down - một rối loạn di truyền do thừa nhiễm sắc thể 21. Anh từng được truyền thông Trung Quốc gọi với cái tên "Nhạc trưởng thiên tài" khi được mời làm chỉ huy dàn nhạc giao hưởng.
Tuổi thơ của Chu Châu trong ký ức của cha anh - ông Hồ Hậu Bồi - chỉ là sự trêu chọc và bắt nạt của những đứa trẻ trong xóm. Ông Hồ chơi contrabass trong dàn nhạc giao hưởng Vũ Hán nên ngay từ nhỏ Chu Châu thường được bố đưa đến các buổi tập tại nhà hát. Mỗi khi Chu đến chơi, thành viên trong ban nhạc thường khuyến khích cậu lên sân khấu biểu diễn.
Được khích lệ, Chu Châu bắt chước các động tác cầm gậy của chỉ huy dàn nhạc. Sự nghiêm túc của cậu bé vô tình thu hút sự chú ý của một nhạc sĩ. Người này mua tặng cậu một bộ y phục giống như chỉ huy dàn nhạc.
Không lâu sau, truyền hình Vũ Hán có buổi quay phim tại nhà hát, ngay lập tức vị đạo diễn bị thu hút bởi cậu bé kỳ lạ này. Bộ phim tài liệu có tên "Thế giới của Chu Châu" ra đời sau đó.
Một cảnh trong phim "Thế giới của Chu Châu" do đài truyền hình Vũ Hán thực hiện. Ảnh: The paper.
Bộ phim khởi quay, đồng nghiệp của bố Chu Châu đã rất hợp tác với cậu bé. Người chỉ huy ban nhạc đã đồng ý để Chu trực tiếp lên sâu khấu biểu diễn. "Tôi rất biết ơn dàn nhạc giao hưởng Vũ Hán đã khoan dung với một đứa bé như vậy. Nó khiến người xem suy nghĩ về cách mà xã hội nhìn nhận những đứa trẻ bị Down", ông Trương Dĩ Khánh, đạo diễn bộ phim nói.
Trong phim, người xem thấy Chu Châu có màn trình diễn ăn ý với ban nhạc. Sự thực là, theo một thành viên của dàn nhạc: "Chu Châu không biết cách chỉ huy. Cậu bé chỉ có chút năng khiếu trong việc bắt chước hình ảnh". Bộ phim tài liệu "Thế giới của Chu Châu" sau khi ra mắt đã nhận được nhiều giải thưởng danh giá, khiến Chu Châu từ một cậu bé có IQ của trẻ lên 3 bỗng trở nên nổi tiếng.
Dưới ảnh hưởng của truyền thông, Chu Châu được định danh như một tài năng xuất chúng trong những người khuyết tật của Trung Quốc. Năm 2000, với sự bảo trợ của Đoàn nghệ thuật người khuyết tật Trung Quốc, cậu được thăm Seattle, San Francisco, New York, Washington và các thành phố lớn khác ở Mỹ. Đồng thời có cơ hội được biểu diễn tại hội trường âm nhạc đẳng cấp thế giới Carnegie Hall trong vai trò người chỉ huy dàn nhạc.
Để tiếp tục xây dựng về một huyền thoại mang tên Chu Châu, toàn bộ dàn nhạc giao hưởng Vũ Hán lúc đó đều phải thực hiện theo chỉ đạo từ cấp trên. Ông Hàn Mộng Quốc, cựu trưởng đoàn kịch opera của nhà hát này thừa nhận: "Vào thời điểm đó, dưới sự chỉ đạo của chỉ huy dàn nhạc, Chu Châu chỉ cần tiến lên phía trước dàn nhạc và di chuyển theo nhịp điệu. Người ngoài không biết sẽ nghĩ đó là một nhạc trưởng tuyệt vời. Chỉ những người trong nghề như chúng tôi mới hiểu cậu bé không khác gì con rối".
Trong khi đó, một số thành viên cũ của ban nhạc tiết lộ, Chu Châu chính là người đã nuôi sống họ vào thời điểm chẳng mấy ai nghe nhạc giao hưởng: "Rất nhiều người phải cảm ơn cậu ấy vì đã cho họ bát cơm, khiến họ không thất nghiệp".
Ông Trương Dĩ Khánh - đạo diễn bộ phim về Chu Châu từng nói: "Bộ phim này không chỉ thay đổi cuộc đời của một con người. Bọn họ khó khăn và cần tiền, tôi đã giúp họ. Chu Châu có giá trị thương mại, vậy hãy để cậu ta kiếm tiền để tự lo cho cuộc sống của mình".
Thời kỳ đỉnh cao, thu nhập mỗi buổi biểu diễn của Chu Châu là khoảng 50.000 tệ (160 triệu đồng). Ảnh: The paper.
Khi cái tên Chu Châu nổi tiếng, ông Hồ Hậu Bồi đã chi rất nhiều tiền để thành lập một dàn nhạc thương mại với nòng cốt là con trai mình. Dàn nhạc này sau được bán cho một công ty giải trí tư nhân. Ban nhạc gồm 40-50 người biểu diễn từ 200 đến 300 chương trình mỗi năm. Một buổi biểu diễn cao nhất được trả 300.000 tệ, thấp nhất là 100.000 tệ, riêng Chu Châu trung bình được trả 50.000 tệ. Thời điểm này, gia đình Chu đã mua được nhà, được xe.
Thời kỳ đỉnh cao, nơi nào người ta cũng đón tiếp Chu Châu như một minh tinh màn bạc, khiến cậu bắt đầu có thái độ xem thường người khác, dù đó từng là người thân thiết. Chu luôn khẳng định bản thân là người nổi tiếng khi không chào hỏi cũng như có thái độ hách dịch với những người phục vụ. "Hoa của khán giả tặng tôi đâu?", Chu thường quát câu đó mỗi khi buổi biểu diễn kết thúc.
Năm 2007, sau 168 buổi biểu diễn, ban nhạc của Chu Châu dần tan rã. Người đứng đầu ban nhạc phân tích, bởi Chu không có thay đổi trong cách biểu diễn. Chỉ có khoảng vài tác phẩm là cậu chỉ huy giỏi, các tác phẩm khác không được thay đổi thường xuyên. "Hơn nữa người đến xem biểu diễn đa phần là tò mò. Họ có chung thắc mắc làm sao một người bị bệnh Down lại có thể chỉ huy được cả một dàn nhạc. Khi sự hiếu kỳ được thỏa mãn, còn ai quan tâm tới Chu Châu nữa", người này nói.
Ông Hồ Hậu Bồi - bố của Chu Châu - vẫn luôn mong lập lại một ban nhạc để con trai được biểu diễn thường xuyên. Ảnh: The paper.
Không thường xuyên được biểu diễn, Chu rất buồn và khó chịu, thường xuyên gây gổ với cha mình. Cả gia đình cũng chuyển lên Bắc Kinh sống mong tìm cơ hội khác nhưng thỉnh thoảng anh mới được các đoàn nghệ thuật nhớ đến. Cuộc sống của Chu Châu cũng dần bình lặng khi anh đi ngủ và thức dậy đúng giờ, biết rửa tay trước khi ăn và đánh răng trước khi đi ngủ. Mỗi lần có cơ hội biểu diễn, Chu đã biết tự mang theo kem và bàn chải đánh răng, không nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Năm 2016, trưởng đoàn nghệ thuật người khuyết tật Thâm Quyến đến gặp và ngỏ ý mời Chu Châu theo đoàn. Tuy nhiên ông Hồ Hậu Bồi lúc đó đã gần 80 tuổi không đủ sức khỏe theo con trai được nữa, Chu được giao cho những người trong đoàn chăm sóc.
Cuối năm 2019, trong một buổi biểu diễn tại Tây An, nhiều người nhìn thấy Chu Châu mỉm cười hạnh phúc khi có những khán giả vây quanh mình tặng hoa, chụp ảnh. "Tôi vẫn hy vọng sẽ lại lập một ban nhạc để Chu có thể được biểu diễn thường xuyên hơn, thế nhưng không biết còn kịp không", ông Hồ Hậu Bồi nhìn con trai nói.
Hải Hiền
Theo The paper/VNE
5 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới Mặc dù sở hữu IQ hơn người thường, nhưng thành công mà họ đạt được phần lớn đều là do sự nỗ lực không ngừng nghỉ, chỉ mong bản thân cống hiến thật nhiều cho xã hội. 1. Stephen Hawking (IQ: 160) Ông là một nhà vật lý học, vũ trụ học, tác giả viết sách khoa học thường thức Anh, giám đốc...