Cậu bé Pa Cô đến trường bằng… hai đầu gối
Bị dị tật bẩm sinh cụt cả hai chân, nhưng bằng nghị lực phi thường cậu bé Hồ Văn Lung, người Pa Cô ở bản Ro Ró, xã A Vao (Đakrông, Quảng Trị), đã vượt khó khăn để tìm đến con chữ và đã viết nên câu chuyện đẹp về sự hiếu học của người con núi rừng Trường Sơn…
Bản Ro Ró nằm tách biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, giao thông đi lại khó khăn. Lung là con đầu trong gia đình có 4 người con. Khi sinh ra Lung đã không có được hai bàn chân nên dân bản ai cũng bảo, đó là do ma rừng bắt, nếu để Lung sống thì sẽ làm hại mọi người. Cái nếp nghĩ của người dân vùng cao khiến gia đình Lung hết sức lo lắng.
Lung chơi kéo co cùng các bạn ở trung tâm nuôi dưỡng chùa Đức Sơn.
Chị Hồ Thị Đằng (mẹ Lung), cho hay: “Hồi đó, nghe hàng xóm nói vậy tui không biết mần răng. Thương con nên chỉ biết ngồi khóc. Cũng may, nhờ cán bộ xã và những giáo viên cắm bản giải thích, cháu bị như vậy là do khuyết tật bẩm sinh, không cần phải cúng giàng, khi đó dân bản mới hết bàn tán xôn xao. Thế nhưng nhiều người vẫn không dám đến gần nó, vì sợ vạ lây”.
Năm lên 6 tuổi, thấy những đứa trẻ trong bản cặp sách đến trường, Lung cũng đòi theo. Khổ nổi, đôi chân tật nguyền Lung không thể một mình đến trường. Nhà nghèo suốt ngày cha mẹ phải lên nương, lên rẫy kiếm cái ăn cho gia đình. Vậy nhưng Lung cứ nằng nặc đòi đi học cho bằng được. Thương con, hằng ngày chị Đằng đành cõng con đến trường.
Lớn lên một tí, Lung tập đi bằng hai đầu gối. Và, khi mẹ bận lên nương rẫy, Lung một mình tập tễnh đến trường trên hai đầu gối. Con đường từ nhà đến trường ở bản không quá xa, nhưng phải vượt qua ngọn núi Ka Lưi với dốc chênh vênh đá lởm chởm, khiến không ít lần em bị té ngã giữa đường. Đến được lớp học quần áo, cặp sách của em tả tơi, đầu gối tóe máu…
Thấy con khổ quá, bố mẹ Lung khuyên nên nghỉ học nhưng em không chịu, dù nắng hay mưa Lung vẫn đến trường. Lung cho hay, hồi cấp một năm nào em cũng thuộc học sinh tốp đầu trong lớp.
Nhưng rồi, lên cấp 2, trường học nằm ở rung tâm xã A Vao, cách nhà Lung gần 10 cây số đường rừng lên dốc, xuống khe, khiến một mình em không thể đến trường được. Giấc mơ con chữ của Lung bị gián đoạn em đành ở nhà trông coi ba đứa em nhỏ…
Video đang HOT
Khi nghe tin cậu bé vùng cao hiếu học gặp khó khăn phải bỏ học giữa chừng, các nhà hảo tâm của Quỹ học bổng Vang Vang (do cựu học sinh Trường Quốc học Huế sinh sống ở Mỹ và một số nhà hảo tâm ở Thừa Thiên-Huế sáng lập) đã tìm đến đến A Vao giúp đỡ Lung vào Huế.
Giữa năm 2010, lần đầu tiên, bố em cùng cô giáo chủ nhiệm Trần Thị Nghĩa vượt Trường Sơn đưa Lung về TP Huế giúp em theo đuổi ước mơ học tập. Lung được bố trí sống tại trung tâm nhân đạo ở chùa Đức Sơn, xã Thủy Bằng, thị xã Hương Thủy (nằm sát TP Huế), cùng nhiều trẻ em có hoàn cảnh khó khăn khác. Tại đây, em được tài trợ phẫu thuật, gắn chân giả…
Cảnh đi học bằng hai đầu gối của Lung giờ không còn nữa, giờ đây em đã đi lại bình thường trên đôi chân gỗ em có thể vui đùa cùng các bạn, chơi kéo co, đá bóng. Giã từ núi rừng Trường sơn, Lung đang sống và lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương của các sư cô chùa Đức Sơn, được chăm sóc chu đáo cùng hằng trăm trẻ em bất hạnh ở chùa.
Hàng ngày em vẫn cắp sách đến trường. Lung tâm sự rằng, những ngày đầu mới vào chùa em lạ lẫm, sợ sệt, nhưng giờ đã quen, bởi ở đây rất nhiều đứa trẻ cùng trang lứa, em có thể trao đổi chuyện học và được các bạn giúp đỡ nhiều. Ước mơ của em là học thật giỏi để sau này trở thành thầy giáo dạy chữ cho các em nhỏ ở bản Ro Ró…
Năm nay, Lung đã 13 tuổi, đang học lớp 7 Trường THCS Thủy Bằng. Sư cô Minh Tú, trụ trì chùa Đức Sơn cho biết: “Sống cùng những đứa trẻ khác, thấy Lung hòa đồng, được hạnh phúc, các sư cũng mãn nguyện lắm. Các cháu khác ở chùa cũng rất thương Lung và hay giúp đỡ em trong sinh hoạt, học tập…”
Theo Giáo dục Việt Nam
Chàng sinh viên nghèo hiếu học ở bản Pà Cà
Không ngại khó khăn gian khổ, luôn phấn đấu cao vì sự nghiệp của mình, chàng sinh viên con nhà nghèo ở rẻo cao làm mọi người phải kính nể vì tinh thần và nghị lực phi thường.
Đó là Nhang Văn Ma, chàng trai dân tộc Khơ Mú, hiện học lớp K2C - Khoa giáo dục tiểu học Trường cao đẳng sư phạm Vinh (Nghệ An).
Nhang Văn Ma là chàng trai duy nhất học hết lớp 12 và cũng là chàng sinh viên duy nhất của bản Pà Cà, xã Nậm Cắn (huyện biên giới Kỳ Sơn, Nghệ An). Ma là con thứ 7 trong một gia đình nghèo có 10 anh chị em. Bố mẹ Ma quanh năm làm nương rẫy vất vả, khổ cực mà vẫn không đủ ăn. Anh trai đầu của Ma sau lần tai nạn đã bị tâm thần. Cứ mỗi lần anh lên cơn bệnh lại đập phá hết đồ đạc trong nhà khiến gia cảnh đã nghèo lại thêm túng quẫn. Mặc dù thế, Ma vẫn cố gắng tới trường để học cái chữ.
Sinh viên Nhang Văn Ma đang đi thực tập.
Ma kể những năm học cấp 2, nhà cách trường hơn 30 km. Mỗi ngày, em phải dậy lúc 5 giờ sáng để đi bộ tới trường. Do trời còn tối nên phải lấy cây nứa đập nát ra đốt lấy ánh sáng soi đường đi. Có những buổi sáng mùa đông rét mướt, tê tái chân tay nhưng em vẫn không bỏ học buổi nào.
Tốt nghiệp cấp 2, Ma định bỏ học vì nhà nghèo quá nhưng được sự động viên của bố và thầy cô, Ma tiếp tục tới trường. Do Ma làm thủ tục nhập học muộn nên không được ở nội trú phải thuê trọ ở ngoài. Từ đó lại thêm vất vả, khó khăn cho cậu học trò nghèo ham học.
Nhà nghèo, khi đi học bố mẹ chỉ gửi được ít cân gạo còn tiền sinh hoạt và các khoản chi phí khác, Ma phải tự lo. Hàng ngày ngoài những giờ lên lớp Ma tranh thủ thời gian đi bắt con giam, con cua để bán cho bộ đội lấy tiền ăn học, hay đi kiếm củi bán và làm một số việc nặng nhọc như bốc vác... Ma tâm sự: "Em không được giỏi lắm nhưng sẽ cố gắng để học cái chữ. Chứ cứ nghĩ mình dốt mà ngại học thì khi nào mới sáng cái dạ được".
Ở bản Pà Cà chỉ mỗi mình Ma học hết lớp 12. Khi tốt nghiệp cấp 3, Ma cũng muốn thi vào đại học lắm nhưng nghĩ tới cảnh gia đình mình nên Ma đã quyết định đi xuất khẩu lao động sang Đài Loan. Nhưng Ma sang đó làm được 8 tháng thì công ty bị phá sản.
Ma trở về quê với hai bàn tay trắng, sau đó bố làm hồ sơ cho Ma đi học sửa chữa ở thị trấn Mường Xén (huyện Kỳ Sơn). Đi học được ba tháng, Ma định vào miền Nam tìm việc nhưng bố không cho đi. Ma bảo muốn đi ra ngoài cho nó sáng cái dạ chứ cứ ở mãi trong bản thì chỉ có đói nghèo thôi. Bố em thấy con trai có chí nên nhờ một thầy giáo trong bản làm hồ sơ cho Ma thi Trường cao đẳng sư phạm Nghệ An.
Ngày nhận được giấy báo đỗ, Ma vừa mừng vừa lo. Ma sợ nhà nghèo không biết lấy đâu ra tiền để học dưới thành phố. Tiếng Kinh phát âm còn chưa rõ không biết học có theo kịp các bạn ở dưới xuôi không... nhưng bằng quyết tâm, nghi lực của mình em đã vượt qua tất cả.
Chân ướt chân ráo xuống thành phố đi học, Ma gặp rất nhiều khó khăn. Bạn bè lại hay trêu chọc vì Ma trông quê mùa... Nhưng không vì thế mà Ma tự ti hay nản lòng mà luôn cố gắng học hỏi mọi người xung quanh. Chỉ trong một thời gian ngắn, Ma đã thông thạo tiếng Kinh và bước đầu quen dần với cuộc sống sinh viên.
Gia đình khó khăn nên cuộc sống của Ma rất chật vật và thiếu thốn. Mỗi tháng gia đình chỉ chu cấp cho Ma 400.000 đồng. Ma bảo: "Để có tiền đi học, bố đã phải bán hết đàn dê và vay mượn rất nhiều. Rồi gửi tiền xuống trường cho em bố lại phải mất 250.000 đồng tiền đi xe từ bản ra nơi gửi tiền".
Do Ma học hệ trung cấp nên không được hưởng chế độ của học sinh vùng sâu đi học. Ma thở dài: "Em sợ nhất là mỗi lần lớp nhắc đóng học phí, em không biết lấy đâu ra tiền cả".
Ma trong một giờ thực tập.
Mặc dù cuộc sống khó khăn thiếu thốn nhưng chưa bao giờ thấy sự nản chí trên khuôn mặt khắc khổ của Ma với mong muốn sau này là học xong sẽ đem kiến thức về phục vụ bản làng. Ma bảo: "Bản Pà Cà em còn nghèo lắm, cơm chưa đủ ăn, mùa đông không có áo ấm để mặc, người không biết chữ còn nhiều lắm... Ma sẽ đem cái chữ về tận bản làng để không có ai phải bỏ học giữa chừng...".
Để thực hiện ước mơ đó, những năm học ở trường ngoài kiến thức chuyên môn, Ma còn tìm hiểu thêm nhiều kiến thức ở các lĩnh vực khác nhau như lâm nghiệp, chăn nuôi, y tế... để về hướng dẫn và truyền đạt cho bà con trong bản.
Hiện Ma đang đi thực tập và sắp ra trường, nhưng khó khăn với em lại thêm chồng chất, khi dịp Tết vừa rồi bố và anh trai lại bị tai nạn. Hiện bố Ma vẫn phải nằm một chỗ. Ma nghẹn ngào: "Em sẽ cố gắng thật nhiều để được học, chỉ mong sẽ giúp ích được những khó khăn cho gia đình và cho bản làng khi em học xong dù còn nhiều khăn phía trước".
Luôn chịu khó học tập để rèn luyện bản thân, sinh viên Nhang Văn Ma không ngừng vươn lên để khẳng định mình, trở thành tấm gương sáng cho mọi người học tập và noi theo.
Theo Dân Trí
Cô học trò lớp 2 và gần 100 trang giấy viết tay về Bác Hồ "Cháu tham gia cuộc thi này vì muốn hiểu biết nhiều hơn về Bác Hồ kính yêu, cháu cũng không nghĩ mình sẽ đạt giải nên khi nhận được kết quả đạt giải Ba, cháu rất vui và bất ngờ. Cháu luôn ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy thiếu niên, nhi đồng". Đó chính là em Lê Thiên Dung (7 tuổi), học...