Cảm phục một người trẻ tử tế
Tôi không dám khẳng định mình là một con người tử tế nhưng tôi có thể tự hào về cái tính thương người của mình. Dẫu chẳng giàu có, dư dả như bao người, tôi vẫn sẵn sàng san sẻ yêu thương, đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh. Vậy mà có lúc tôi cũng tự hổ thẹn và soi lại lòng mình trước hành động của một chàng trai trẻ.
Ảnh minh họa
Cuối tuần, vào một buổi trưa gắt nắng, tôi đưa con đi ăn cơm tấm trên đường Nguyễn Chí Diểu (TP Huế). Quán đông nghịt khách ra vào. Tiếng í ới gọi món, tiếng hối thúc chủ quán nhanh tay, tiếng gọi nhân viên tính tiề.n va vào nhau chan chát. Mùi thịt nướng, mùi than củi bốc lên nghi ngút làm tâm trạng con người dễ cáu gắt, bực bội hơn bao giờ hết.
Một ông già khoảng ngoài sáu mươi tuổ.i, ăn mặc giản dị tinh tươm bước vào quán, đến từng bàn nhỏ nhẹ xin ít tiề.n ăn cơm. Người cho ông vài đồng, người lắc đầu từ chối. Ông lịch sự vẫy tay chào và cười hiền hậu. Tôi lấy ví gửi ông mười nghìn đồng ăn cơm rồi quay sang nhắc con ăn nhanh về kẻo nắng.
“Chú ơi, làm một hộp cơm cho ông giúp con…”. Câu nói của chàng trai trẻ ở bàn đối diện khiến tôi chú ý.
Cậu ấy tầm hai mươi tuổ.i, dáng vẻ khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa. Chiếc áo thể thao in dòng chữ Trường Đại học Nông Lâm Huế.
Cậu ấy vừa nhướng người lên gọi chủ quán nói to vừa đưa tay chỉ vào ông già. Tôi thầm khâm phục suy nghĩ và cử chỉ ấy của cậu, lòng tự trách mình mình chưa từng nghĩ đến việc mời ông già ăn một đĩa cơm.
Quán càng lúc càng đông khách. Ông già đứng gần kệ bày thức ăn và đợi cơm. Cậu thanh niên ấy vừa ăn vừa ngóng mắt về phía ông. Cứ năm mười phút trôi qua, cậu ấy lại lên tiếng nhắc làm cơm cho ông già. Nửa tiếng sau, ông cầm hộp cơm quay lại bắt tay và cảm ơn chàng trai trẻ. Chàng trai tính tiề.n và dúi thêm vào tay cụ mười nghìn đồng bước vội ra khỏi quán.
Cái ồn ào của âm thanh, sự hỗn tạp của mùi vị trong quán giờ không còn làm tôi khó chịu, bứt rứt như trước nữa. Cõi lòng tôi đang được một cơn gió mát lành từ hành động đẹp của chàng trai kia chiếm trọn. Nghĩa cử ấy, hành động ấy dung dị vô cùng mà sao vẫn làm tôi lâng lâng niềm cảm phục.
Lâu nay, tôi vẫn nghĩ mình là người tử tế, vẫn tự đán.h giá mình đã sống trọn vẹn cái nghĩa, cái tình với cả người xa lạ. Tôi không bao giờ để mình rơi vào tình huống ngoảnh mặt ngó lơ cảnh đời vất vả để rồi lòng nặng trĩu băn khoăn, day dứt. Vậy mà giờ đây tôi vẫn đang phân vân tự hỏi: Có phải mình đã sai ở cái cách cho đi?
Cho đi vài nghìn, vài chục, vài trăm ngàn đồng để giúp đỡ người ta hay tôi đang mua lấy sự thanh thản trong tâm hồn mình?
Chỉ cần mình biết cho đi, còn người ta nhận thế nào và sử dụng nó ra sao cũng mặc kệ ư?
Món quà quý giá nhất đối với con người, đâu cứ phải là vật chất, tiề.n bạc?
Tình nghĩa giữa người và người đôi khi chỉ cần một nụ cười ấm áp, một cái nhìn cảm thông, một bàn tay nắm chặt sẻ chia cũng đã đủ ấm áp cõi lòng. Của cho không bằng cách cho, muôn đời vẫn vậy! Tôi đã học thêm được một bài học quý về cách cho đi từ chàng trai xa lạ. Và lòng thầm khấp khởi hy vọng về những người trẻ tử tế.
Một lát cắt nhỏ giữa dòng chảy của thời gian vô định làm tôi thấm thía và thức tỉnh nhiều điều…
Video đang HOT
Ngọc Hùng ( Huế)
Theo Dân trí
Đứng đường đến 3h sáng mới có cậu thanh niên vào hỏi: "60 ngàn được không chị?"
Thương ngồi sụp xuống vì lạnh, chân tay tím tái, nhưng cô vừa bước đi được 3 bước thì bỗng có 1 chàng trai trẻ đỗ chiếc wave tàu trước mặt:"Em còn 60 ngàn được không chị?"
ảnh minh họa
Chỉ vì gia đình ở quê nghèo khó mà Thương phải lên thành phố làm cái nghề "gái gọi" - 1 nghề mà biết bao người xỉ nhục và khin.h r.ẻ.
Từ ngày sa chân vào con đường này, Thương biết mình không còn giá trị và không dám yêu ai nữa, thế nhưng bố mẹ cô ở quê thì không hề hay biết con gái là "cave" nên họ cứ liên tục giục cô tìm 1 người con trai kha khá cưới làm chồng cho cuộc đời đỡ khổ.
Những lúc như thế Thương chỉ biết ậm ừ rồi hứa suông cho qua.
Một lần, vừa gửi tiề.n về quê nên trong người không còn 1 xu, Thương ra chỗ vỉa hè quen thuộc đứng vẫy khách nhưng không 1 bóng người.
Một lúc sau cô di chuyển tới chỗ khác kiếm khách, 3 giờ sáng Thương đang đứng co ro ngoài trời lạnh thì mấy người lạ mặt nhào tới đán.h cô lia lịa:
-Sao mày dám tranh địa bàn hoạt động của chúng tao?? con này mày từ đâu tới mà to gan thế.
Thương bị đán.h bất ngờ không cản được chỉ biết cầu xin được tha nhưng một người phụ nữ kéo cổ Thương lên rồi nói:
-Cái áo lông này nhìn cũng đẹp chứ nhỉ, cởi ra cho tao.
Thương chỉ mặc mỗi chiếc áo cộc tay và khoác áo lông, giờ bắt cô cởi giữa thời tiết 8 độ C khác nào để cô chế.t rét, Thương lắc đầu:
-Để em đi chỗ khác ngay ạ, em không dám nữa.
-Mày đến đây rồi đi mà dễ à, các chị em cởi áo nó ra cho tao.
Sau khi nghe người cầm đầu ra lệnh, mấy cô gái kia lao vào kéo áo Thương, sau khi lột xong, họ bỏ đi:
-Giờ này cũng chả có khách đâu, kệ cha nó đi, chị em ta về thôi.
Thương ngồi sụp xuống vì lạnh, chân tay tím tái, nhưng cô vừa bước đi được 3 bước thì bỗng có 1 chàng trai trẻ đỗ chiếc wave tàu trước mặt:
-Em còn 60 ngàn được không chị??
Thương ngước lên nhìn cậu ta:
-Sinh viên à??
Cậu trai gật đầu, Thương không suy nghĩ gì leo luôn lên xe rồi nói:
-Cứ đi thẳng là tới nhà nghỉ.
Chàng trai trẻ chưa chạy vội mà đứng xuống cởi chiếc áo khoác gió rồi trùm cho Thương:
-Chị mặc thế này lạnh chế.t.
Thương vô cùng bất ngờ và rơm rớm nước mắt vì hành động đó nhưng cô chỉ im lặng. Nhưng khi vừa tới cổng nhà nghỉ, cậu ta bỗng khựng lại không chịu lên, Thương ngạc nhiên:
-Còn không mau vào trong đi, đứng đây làm gì nữa, lạnh lắm rồi.
Cậu ta ú ớ:
-Chị lên đi, em xin phép về.
Thương trợn mắt:
-Cậu điên à?? 60 nghìn cũng được, tôi đâu có đòi hỏi cao.
Cậu ta gãi đầu gãi tai lắp bắp:
-Em.. thấy thương chị đứng lạnh 1 mình chứ em là gay..
Thương giật bắ.n mình khi nghe câu đó:
-Cậu là gay?? Sao lại thương 1 đứa con gái đứng đường như tôi chứ, tôi đi đến đâu cũng bị người ta khin.h thườn.g, nhổ nước bọt, thậm chí xua đuổi, lần đầu tiên có người nói rằng thương 1 người như tôi. Thật nực cười.
Cậu sinh viên nghiêm túc đáp:
-Cùng là con người với nhau, có nhiều người vì vào bước đường cùng mới phải làm nghề này, hơn nữa, nhìn trong mắt chị em thấy sự ngây thơ và chân thành. Em nhìn người không sai đâu.
Thương đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác:
-Vậy mà trước kia tôi đã từng kỳ thị những người gay như cậu, tôi cảm thấy ghê tởm, nhưng giờ mới hiểu 1 điều dù cho người đó thuộc giới tình nào, hình hài ra sao, quan trọng nhất vẫn là tính cách và nhân phẩm. Tôi đã từng mất niềm tin vào con người khi đi theo con đường này, thế nhưng hôm nay cảm ơn cậu vì đã cho tôi lấy lại được niềm tin đó.
Cậu sinh viên đưa cho Thương 60 ngàn rồi mỉm cười:
-Hay chị tìm việc khác làm đi. Ít tiề.n nhưng mà an toàn, lương thiện hơn.
Chưa dứt lời cậu ta đưa cho Thương túi hoa quả:
-Em mới mua được ít hoa quả, chị cầm lấy mà ăn.
Không để Thương trả lời, cậu ta đã phóng đi rất nhanh. Nhưng sau hôm đó, Thương suy nghĩ lại về cuộc đời mình, cô quyết định thay đổi bằng cách giũ bỏ nghề gái gọi để xin vào làm những công việc tay chân nặng nhọc.
Đúng là tuy hơi vất vả và kiếm được đồng tiề.n vô cùng khó khăn nhưng Thương cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn khi được tiêu những đồng tiề.n chân chính đó.
Theo Blogtamsu
Đồng ý làm vợ ông già 75 tuổ.i để trả nợ, đêm tân hôn cô gái lên giường ngủ ngay Hương choàng mở mắt thì trước mắt cô chính là ông chồng già da nhăn nheo như quả táo tàu: "Ông... Ông già thế này, sắp chế.t rồi cơ mà"? ảnh minh họa Mẹ quỳ xuống va.n nà.i Hương: - Con ơi đồng ý lấy ông ấy đi, con trai ông ấy nói nếu con chịu cưới thì nhà họ sẽ đưa luôn...