Cảm hóa chồng nghiện ma túy bằng tình yêu thương
Dù tôi biết cai nghiện rất khó, nhưng tôi vẫn hy vọng vào tình yêu vợ, yêu con mà anh sẽ từ bỏ ma túy.
ảnh minh họa
Năm nay tôi 36 tuổi, tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi được 5 chị em, tôi là chị cả. Tôi có ông chú đi xây dựng kinh tế mới và kéo tôi đi cùng vì gia cảnh nhà tôi rất khó khăn. Khi làm giúp chú được một thời gian thì tôi quen anh. Anh chính là chồng tôi bây giờ, anh là con trai độc nhất, bố anh là liệt sĩ, hy sinh năm 1972, còn mẹ anh ở vậy nuôi con.
Tôi yêu anh lắm và anh cũng vậy, chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Thế rồi, tôi nghe người ta nói là anh nghiện ma túy, không hiểu sao chuyện này lại đến tai bố mẹ tôi. Bố mẹ cấm không cho tôi lấy anh. Nhưng vì lúc ấy tôi đã trót yêu anh mất rồi, nên tôi nói dối bố mẹ là mình đã có thai, vậy là bố mẹ đành cho tôi kết hôn.
Khi về chung sống với nhau, tôi đã động viên anh rất nhiều để bỏ ma túy và cai nghiện, nhưng chỉ được một thời gian lại đâu vào đó. Vậy nhưng trong cuộc sống hàng ngày, anh là người tốt, anh chưa để mất lòng ai bên nội, bên ngoại, kể cả vợ con, anh cũng rất yêu thương. Bởi vậy, tôi không có cớ gì để mà ghét bỏ anh cả.
Khi tôi sinh cháu trai đầu được 7 tháng thì anh bị bắt vì sử dụng ma túy. Anh bị kết án 2 năm tù giam. Ra tù được 1 tháng, anh lại nghiện tiếp, tôi động viên hết lời thì anh cũng bỏ được một thời gian để cùng tôi làm ăn buôn bán. Khi cháu đầu được 6 tuổi, tôi có thai bé thứ 2 và đây cũng là lúc anh nghiện lại. Vì lúc đó, tôi bụng to, nặng nề, không kèm theo anh được.
Khi biết anh tái nghiện, tôi vì lo cho anh và cả hai con, nên đã về bên ngoại ở. Bố mẹ tôi cho chúng tôi mảnh đất và làm được gian nhà. Về nhà ngoại, anh vẫn không thể bỏ được ma túy, anh bị bắt trở lại trại giam vì tội mua bán ma túy, và án lần này là 6 năm. Ở nhà tôi vì phần yêu anh, phần vì thương 2 con nên chỉ lo làm ăn để nuôi con và lo hàng tháng vào tiếp tế cho chồng.
Video đang HOT
Mặc dù tôi biết ai dính vào ma túy đều rất khó bỏ, nhưng tôi vẫn hy vọng, hy vọng anh vì yêu tôi, thương con mà từ bỏ thứ chất hủy hoại con người này. Giờ đã gần hết 6 năm anh bị giam, tôi đang khấp khởi mừng thầm, thì có một việc khiến tôi bàng hoàng, đau đớn. Cách đây khoảng 4 tháng, anh điện về bảo ốm và mong tôi đến thăm, nhưng tôi không tin, và lại tôi cũng không có tiền để xuống thăm anh vì một mình tôi nuôi con rất vất vả.
Thế rồi một hôm tôi cũng xuống thăm anh, chưa bao giờ anh khóc, vậy mà lần này anh khóc rất nhiều. Tôi hỏi anh, anh có bệnh gì không. Anh bảo không nhưng đợt này anh gầy. Về nhà được nửa tháng thì tôi lại nhận được tin anh bị lao, trong lòng cảm thấy không yên. Tôi đã giấu anh để hỏi chuyện mấy anh ở trại giam, thì mấy anh ấy nói là chồng tôi mắc một căn bệnh mà tôi phải phòng tránh.
Sau này khi anh gọi điện về, anh nói thật là anh bị nhiễm HIV, thực sự tôi không thể tin được, tôi đã không ăn, không ngủ, mấy hôm liền vì thương con, thương chồng, và thương cho cả chính mình. Nhưng tôi cũng rất giận anh, anh chính là người phá đi tất cả niềm hy vọng còn lại trong tôi. Nhưng bây giờ bỏ anh ư, sao tôi có thể đành lòng được khi con tôi lúc nào cũng nhắc tới bố. Còn mẹ anh, năm nay bà đã 70 tuổi, anh chẳng có anh em, chỉ có tôi là chỗ dựa duy nhất.
Có phải bệnh đấy đáng sợ lắm không? Tôi cảm nhận được sự hoang mang trong anh, nhưng anh cứ động viên tôi là ở nhà đừng suy nghĩ nhiều, khổ bản thân, khổ các con, tôi không biết phải làm sao bây giờ, tôi có nên nói cho gia đình tôi biết không, còn chồng tôi thì sao, tôi phải ứng xử với anh như thế nào đây?
Theo VNE
Dù cậu đã có người mới, tớ vẫn muốn nói 'Em yêu anh'
Tớ nghe nhiều tin về cậu và cứ giả vờ vô tâm, thế mà biết cậu có người yêu mới tớ đã thấy tim mình nghẹn lại và miệng khô khốc đi.
Có người khi nghĩ về mối tình đầu sẽ hoài niệm về một thời ngây ngô trẻ dại. Cũng có người hối tiếc vì đã để những kí ức tươi sáng như vạt nắng ấy trôi về một khoảng trời xưa cũ. Khi nghĩ về cậu - mối tình đầu của tuổi 17, tớ đã có những xúc cảm lạ kì. Tớ tự hỏi đó có phải là chút thương nhớ gọi mãi chẳng thành tên?
Ngày ấy chúng ta còn quá trẻ, cũng bởi vì trẻ nên đôi lúc trở nên khờ dại. Tớ đã từng nghĩ chỉ cần yêu và được yêu là quá đủ nhưng giờ thì tớ đã biết, chúng ta không thể mãi sống với những vô lo như thế. Ấy vậy mà mỗi lần nhắc đến "tuổi trẻ" tớ bỗng bật cười khi nhớ đến nét mặt hiền hòa cùng ánh mắt rất sáng của cậu. Từng chút, từng chút một, kỉ niệm ấy lại ùa về choáng đầy tâm trí.
Lúc cậu vội trao cho tớ lá thư tình trên hành lang vào một buổi chiều hè gió lộng, mặt trời chả hiểu vô tình hay cố ý vương lại trên tóc cậu chút nắng vàng nhạt và lưu lại trên má tớ mấy vệt hồng ngại ngùng. Cậu vẫy tay chào tớ rồi đi khuất sau dãy nhà để lại một con bé ngây ngốc nhìn theo.
Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng tớ cũng "để ý" cậu.
Chúng ta đến với nhau cứ tự nhiên như thế. Cùng cậu đạp xe rong ruổi trên phố những ngày cuối tuần và nói những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối. Tớ và cậu vào những lúc rãnh rỗi sẽ vừa ăn kem vừa ngồi vắt vẻo trên căn gác áp mái thơm nồng mùi gỗ, ngâm nga theo một giai điệu nào đó từ radio. Chỉ toàn là những điều bình dị giản đơn nhưng tớ nhớ lúc ấy mình đã cười rất nhiều, nụ cười ngày đó khác bây giờ lắm, vì nó rất thật.
Ảnh minh họa
Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng nhờ cậu mà cuộc sống của tớ thú vị biết bao nhiêu.
Tuổi trẻ với những bồng bột và xúc cảm mong manh dễ vỡ. Cậu như một người bạn và hơn cả là như một người anh, nắm lấy tay tớ thật chặt để vượt qua những chông chênh của cái tuổi "vừa trẻ con vừa người lớn". Tớ chỉ im lặng siết tay cậu thêm một chút cho hơi ấm nồng nàn và nhìn vào ánh mắt biết cười rất đỗi yên bình ấy. Bây giờ, tớ học cách vượt qua những vấp váp cuộc đời, kiên cường và tự nói với bản thân rằng dù một mình đi chăng nữa tớ vẫn làm rất tốt nhưng cậu biết mà, tớ không giỏi nói dối.
Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng tớ rất cần có cậu.
Rồi bỗng dưng tớ nhận ra bản thân nhận từ cậu quá nhiều thứ, những tình cảm an ủi đó tớ dường như chỉ giành lấy để ủ ấm cho tim mình. Còn cậu? Phải chăng tớ đã quá ỉ lại và vô tâm với cậu? Biết rằng bản thân ích kỉ, tớ cũng rối rắm và thảng thốt lắm chứ, và rồi tớ quyết định buông tay cậu ra vì lí do "cậu xứng đáng với một người tốt hơn tớ".
Hoang đường thật nhưng tớ đã làm thế. Cậu chỉ nhìn tớ bằng ánh mắt rất buồn và lẳng lặng gật đầu. Đôi mắt ấy ám ảnh tớ trong những cơn mộng mị nhiều đêm. Chưa bao giờ cậu ép buộc tớ điều gì, lần đó cũng vậy. Tớ ước gì ngay lúc đó cậu hỏi nhiều hơn hay chỉ đơn giản là hỏi "Tại sao?" thì biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Nhưng không, có lẽ đã muộn rồi...
Ngay lúc đó tớ đã quên nói với cậu rằng tớ nhận ra tớ yêu cậu rất nhiều.
Cậu muốn biết tớ hối tiếc không ư? Có chứ, rất nhiều là đằng khác, nhưng tớ lại không có đủ can đảm một lần nữa tiến về phía cậu. "Vì cậu xứng đáng với một người tốt hơn tớ"?
Tớ nghe nhiều tin về cậu và cứ giả vờ vô tâm, thế mà biết cậu có người yêu mới tớ đã thấy tim mình nghẹn lại và miệng khô khốc đi. Tớ phải chúc phúc cho cậu thế nào thì được nhỉ? Trong khi tớ vẫn quẩn quanh với nỗi nhớ về mối tình đầu.
Tận sâu trong thâm tâm tớ nhận ra rằng tớ luôn mong cậu sống hạnh phúc. Rồi ngay sau đó lại không muốn quên để nói với cậu một câu thôi: "Em vẫn yêu anh"...
Theo VNE
Chồng có ý định ngoại tình với người cũ Chúng tôi yêu và lấy nhau đã được 4 năm 1 tháng 2 ngày, cùng trải qua những giây phút tràn ngập hạnh phúc, hờn dỗi rồi buồn rầu. Lấy nhau được khoảng 1 năm, bằng tiền vay mượn và chút vốn dành dụm của anh, chúng tôi cũng có nhà riêng để ở. Ảnh minh họa. Tình yêu thương của chúng tôi...