Ca sĩ Sài Gòn và án tình thảm khốc (P.3)
Đây không chỉ là một vụ án mạng đơn thuần về hình sự mà còn là một thảm kịch trong tình yêu và sự ghen tuông mù quáng, một vấn đề muôn thủa của xã hội và bài học cảnh giác qua vụ án kinh hoàng vẫn còn nguyên giá trị ở mọi thời đại.
Thoát chết nhờ bận chạy sô
Sau khi rời điểm diễn, T.S liếc nhìn đồng hồ tay đã thấy gần 11 giờ đêm. Trước giao thừa, T.S lại có một tiết mục ở một tụ điểm khác, do đó anh phải tranh thủ tới nhà Ngọc Anh. T.S rồ ga, phóng xe với tốc độ nhanh cho kịp giờ diễn. Đường phố gần về khuya không khí mát lạnh, tiếng pháo mừng xuân vẫn râm ran nổ và mọi người đang náo nức xuôi ngược trên các nẻo đường, tranh thủ về nhà trước lúc giao thừa để kịp đón mừng năm mới. Năm nay là năm thiếu nên không có đêm 30, do đó đêm 29 cũng là đêm trừ tịch. T.S phóng xe như bay để tranh thủ thời gian.
Nhà của Ngọc Anh đối với T.S không xa lạ gì, bởi hai người rất thân thiết với nhau, ngoài tình đồng nghiệp, Ngọc Anh và T.S còn xem nhau như 2 chị em. Ngọc Anh thường tâm sự rất nhiều với T.S về hoàn cảnh của mình và phải nói là nếu không có sự hỗ trợ của T.S về mặt tinh thần, Ngọc Anh đã không đăng ký tham dự hội diễn vừa qua.
T.S dừng xe trước nhà Ngọc Anh, đợi cho nhà bên cạnh đốt xong dây pháo dài thậm thượt, tiếng nổ đinh tai nhức óc ngưng hẳn. Phòng Ngọc Anh ở tận mãi lầu 3 nên ca sĩ T.S phải cao giọng gọi:
- Ngọc ơi, Ngọc ơi…
T.S phải gọi khản cả cổ mà không thấy Ngọc Anh lên tiếng. Quá sốt ruột vì không còn thời gian nên T.S cứ nhấp nhổm trên yên xe. Mới đầu anh định dẫn xe vào nhà, chạy lên lầu gặp Ngọc Anh cho nhanh, nhưng ngẫm nghĩ chiếc xe mới tậu được là cả một gia tài, ở đây lại không bảo đảm, nhất là để xe dưới nhà nếu xui xẻo bị dân “đá xế” chuyên nghiệp viếng lúc cuối năm thì nguy to. Cẩn tắc vô áy náy, nên T.S quyết định ở dưới nhà gọi lên cho chắc ăn.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra hành lang nhìn xuống đường rồi đưa tay vẫy vẫy, T.S nhận ra Lệ Quyên nên gào to:
- Có, Ngọc Anh trên nhà không chị Lệ Quyên?
- Lên đây chơi với Quyên đi, có Ngọc Anh trên này nè.
- Làm gì trên đó?
- Nhậu, lên đây cụng ly với Chế Quyên đi T.S ơi…
- Thôi bà chị ơi, người ta phải đi diễn giao thừa liền đây. Mấy bà có chương trình diễn đêm nay mà bỏ tuốt hết làm các tụ điểm phải cáo lỗi với khán giả mệt xỉu đấy. Chế Quyên nhắn với chị Ngọc Anh xuống đây Sơn nói chuyện gấp để còn đi diễn.
Nhưng không phải Ngọc Anh mà Hoàng Hà Ninh ló ra. T.S vội phân bua:
- Tôi bận đi diễn liền đây, không lên trên đó được đâu, ông xuống đây gấp đi, có cái này anh Anh Khao gửi cho Ngọc Anh đây.
- Ông chờ đó, tôi xuống ngay.
Hoàng Hà Ninh liền chạy xuống nhà, anh ta gặp T.S với gương mặt đỏ như gấc vì uống nhiều rượu. T.S trố mắt nhìn Hoàng Hà Ninh mặc toàn đồ trắng, khác hoàn toàn với cách ăn mặc có vẻ tuềnh toàng của anh ta ngày thường.
- Hôm nay chơi moden gì mà lạ thế ông bạn, toàn trắng không vậy cha?
- Năm mới mà, mình phải đổi mới tí xíu chứ.
- Anh Anh Khoa gửi cho Ngọc Anh cái túi này, ông mang lên giùm đi. Tôi phải “chạy sô” giao thừa đây.
- Cái gì đây?
- Tôi cũng chưa biết, ông mở ra xem.
Hoàng Hà Ninh mở túi xách và nói:
- 2 chai xi-rô Ngọc Anh đặt cho bé Ngọc Dung uống mấy ngày tết đấy mà. Ông gặp Anh Khoa ở đâu thế?
- Sân khấu Tao Đàn.
Hoàng Hà Ninh cầm túi xách đựng 2 chai xi-rô có vẻ ngần ngừ một lúc rồi nhìn T.S với cặp mắt buồn buồn, giọng trầm xuống như muốn tâm sự:
Mình nói với ông chuyện này – Hoàng Hà Ninh nén xúc động rồi tiếp – Ông thân vơ vợ chồng mình, chuyện xích mích xảy ra giữa mình và Ngọc Anh không ai muốn cả. Mình yêu cô ấy và chắc bạn bè ai cũng biết. Nhưng hôm nay chắc phải đi đến chỗ dứt khoát thôi, dứt khoát cho nó đẹp.
T.S quá hiểu cái tính nông nổi, ghen tuông của Hoàng Hà Ninh, anh vỗ vai Ninh cười xòa:
- Thôi đi ông ơi, lớn cả rồi, mình là đàn ông hãy cố gắng chịu đựng, chuyện gì xui xẻo trong năm mới rồi nói cũng qua thôi. À, ông cho tôi nhắn Ngọc Anh và Lệ Quyên, sáng mai có chương trình diễn của 2 bà ấy đấy, đúng 8 giờ tại Thảo cầm viên, 10 giờ ở Tao Đàn, nói 2 bà ấy đừng có quên. Vậy thôi.
- Ông không lên nhậu với mình để tâm sự à?
- Thôi dịp khác tha hồ cho ông tâm sự, hôm nay bận quá phải “chạy sô” trối chết đây. Bai nhé.
T.S giơ tay chào Hoàng Hà Ninh, xong anh phóng xe vòng lại đường Lê Văn Sỹ, ngược về hướng Sài Gòn. Suốt con đường này người ta thi nhau đốt pháo, dù là đã có lệnh cấm. Khói pháo mù một suốt một khoảng đường dài như một màn sương. T.S thấy mắt anh cay sè, ngộp thở vì mùi thuốc pháo đậm đặc trong không khí nhưng cũng ráng phóng xe đi…
Loại T.S khỏi danh sách tình nghi
Nguyễn Văn rít một hơi thuốc, anh nhả khói vòng tròn trong không gian và hỏi:
- Chuyện anh kể là một trăm phần trăm sự thật?
- Hoàn toàn.
- Thế mà có người bảo đêm đó anh đưa cái túi xách đựng khẩu AK báng cụt cho Hoàng Hà Ninh đấy.
T.S xanh mặt giẩy nẩy:
- Ai chơi ác miệng nói ẩu vậy, đó chỉ là cái túi xách đựng 2 chai xi-rô thôi, không tin các anh cứ gặp ca sĩ Anh Khoa xác minh thì rõ.
- Việc này anh khỏi phải lo, đó là nghiệp vụ của chúng tôi. Nhưng hỏi thật nhé, nếu chúng tôi điều tra ra chính anh là người đã trao chiếc túi xách đựng khẩu súng chết tiệt ấy cho Hoàng Hà Ninh làm phương tiện gây án thì anh tính sao?
T.S nói cứng:
- Nếu đúng thế thì các anh… cứ bắt em.
Nguyễn Sỹ nói:
- Thế tại sao suốt đêm 29 tụi tôi lùng anh ráo riết mà anh biến đi đâu?
- Dạ, em đi diễn rồi mệt quá về nhà ngủ.
- Nhà nào?
- Dạ, nhà ở đường Nguyễn Thị Minh Khai các anh chưa biết đâu.
Nguyễn Văn đùa:
- Tụi tôi đi tìm cậu mà phát điên lên. Nếu sáng nay không gặp được cậu có lẽ phải đề nghị “truy nã” ca sĩ T.S thôi.
- Lạy chúa.
Buổi du xuân bất đắc dĩ của 2 trinh sát
Mang 2 chiếc vé vào cửa khu công viên văn hóa Tao Đàn, Nguyễn Văn chờ cho Nguyễn Sỹ gửi xe xong rồi cùng vào. Năm nay, công viên văn hóa Tao Đàn vẫn mở cửa sớm như mọi năm và vẫn là một khu vui chơi thu hút khách vào du ngoạn đông đảo. 2 người chen trong đám đông để đi tới khi vực dành cho sân khấu ca nhạc, Nguyễn Văn thấy nhiều cặp vợ chồng nắm tay con tung tăng dạo qua khu vực trưng bày cây cảnh, chim, cá… họ thật hạnh phúc trước mùa xuân còn anh thì trong lòng nặng trĩu lo âu vì vụ án mạng vẫn còn đè nặng, manh mối để tìm ra khẩu súng giết người vẫn còn mờ mịt. Nguyễn Văn nghiêng tai chú ý lắng nghe tiếng loa giới thiệu chương trình văn nghệ sáng nay, anh tạm yên tâm khi vẫn thấy có tên ca sĩ Anh Khoa.
- Mong sẽ không có sự trục trặc nào trong sự xếp đặt chương trình và chúng ta được gặp ca sĩ Anh Khoa ngay trong buổi sáng nay. Công việc còn nhiều lắm mà mình thì phải chạy đua với thời gian.
Nguyễn Sỹ phân vân:
- Mong là thế, nhưng cũng không loại trừ việc ca sĩ ngày tết “chạy sô” lung tung, biết đâu vẫn có tên trong chương trình nhưng anh ta không diễn thì sao?
- Thì coi như mình… xui đủ thứ chứ sao.
Nguyễn Văn nhìn mọi người du xuân, cảm khái nói:
- Lẽ ra giờ này mình phải dẫn vợ con vào đây du xuân, thưởng ngoạn cây cảnh mới đúng.
- Vậy mà phải chen bở hơi tai, hít toàn khói bụi để đi tìm xuất xứ của chiếc túi xách… vô duyên.
Nguyễn Văn nhìn những cặp vợ chồng dẫn theo con nhỏ chạy tung tăng với món đồ chơi xinh xắn trên tay, hoặc nô đùa, đuổi nhau trên bãi cỏ xanh mướt với vẻ thích thú. Trong một thoáng, Nguyễn Văn không khỏi chạnh lòng nhớ tới vợ con mình đang ở nhà trong những ngày Tết như tế này. Lại thêm một cái Tết nữa anh không có mặt ở nhà để sum họp với gia đình. Nguyễn Văn buông tiếng thở nhẹ. Nguyễn Sỹ liếc nhìn thủ trưởng, tâm sự:
- Lẽ ra em cũng phải dẫn người yêu vào đây chơi, chứ đâu phải kè kè với anh như… 2 gã “pê đê” thế này.
Đầu mối của cuộn chỉ rối
2 người vừa đi vừa nói chuyện để tạm quên nỗi lo về vụ án đang trĩu nặng trong lòng. Thời gian như qua đi rất nhanh, Nguyễn Văn có nhiệm vụ lần từng mối để tháo gỡ. Đường dẫn vào bãi biển rợp mát bóng cây, tiếng sỏi dưới chân lại xạo, một thứ âm thanh mơ hồ rơi lọt thỏm giữa sự huyên náo, nhộn nhịp.
Nguyễn Sỹ trao cho Nguyễn Văn điếu thuốc và châm cho mình một điếu. Cầm điếu thuốc, Nguyễn Văn ngần ngừ bảo:
- Tôi định bỏ thuốc mấy lần rồi đấy, nhưng cứ mỗi lần theo một vụ án căng thẳng thì phải hút, không bỏ được.
- Em cũng thế, nhưng những lúc thế này… chậc, thôi cứ rít mấy hơi cho tỉnh ngủ, chừng nào bỏ hãy hay.
Nỗi lo của Nguyễn Văn càng nặng trĩu khi một người trong Ban tổ chức cho biết giờ này vẫn chưa thấy ca sĩ Anh Khoa tới và cũng không dám chắc Anh Khoa có tới diễn hay không vì ngày tết, chuyện ca sĩ “kẹt sô”, vắng mặt là điều bình thường và Ban tổ chức chỉ việc lên sân khấu… cáo lỗi khán giả vài lời là xong, chẳng ai thắc mắc điều gì.
Nhưng thật may, đúng lúc đó ca sĩ Anh Khoa cũng vừa tới. Khi được biết cuộc viếng thăm bất ngờ của Nguyễn Văn, Anh Khoa lúng túng nói:
- Xin lỗi 2 anh, tôi phải lên sân khấu diễn ngay bây giờ, cảm phiền 2 anh chờ, hát xong, tôi gặp 2 anh ngay.
Video đang HOT
- Anh hát mấy bản? – Nguyễn Văn sốt ruột hỏi.
- Thường là một bản rồi “chạy sô” tụ điểm khác, nhưng nếu có khán giả ái mộ yêu cầu thì phải hát thêm bản nữa.
Nguyễn Văn gật đầu:
- Được rồi, chúng tôi ngồi chờ anh ngoài quán nước gần sân khấu nhé.
- Dạ, tôi sẽ ra ngay.
Lời khai của ca sĩ Anh Khoa
Anh Khoa là ca sĩ hát giọng mũi trầm rất đặc biệt, anh chuyên hát nhạc trữ tình, tuy không xuất sắc nhưng cũng nghe được, không đến nỗi “sến” lắm. Có một vài bản nhạc quen thuộc thời sinh viên Nguyễn Văn cũng thích nghe ca sĩ này hát, nhưng bây giờ thì chắc anh không còn lòng dạ nào để thưởng thức. Mọi việc trên vai anh nóng như sôi.
Một lúc sau hát xong, Anh Khoa bước vào quán, anh dè dặt ngồi xuống chiếc ghế thấp, đối diện với Nguyễn Văn.
- Anh bạn uống nước dừa nhé? - Nguyễn Văn lấy quyển sổ tay công tác từ trong xắc-cốp ra, luôn tiện mời.
- Hát xong uống nước dừa không tốt, còn dành giọng nói để hát tiếp. Anh cho xin ly chanh muối.
Ly nước được mang ra. Nguyễn Văn bắt đầu hỏi:
- Chắc anh biết ca sĩ Ngọc Anh bị bắn rồi chứ?
- Vâng, đã biết, giới nghệ sĩ đang bàn tán xôn xao về vụ án này.
- Đêm đó anh ở đâu?
- Dạ, tôi diễn ở các tụ điểm quen thuộc trong thành phố rồi về nhà.
- Chiều 29 tết, anh có gặp Hoàng Hà Ninh?
Anh Khoa gật đầu.
- Đúng, Ninh gặp tôi hết sức tình cờ ở nhà một người bạn. Lúc đó Ninh đang đi tìm Ngọc Anh.
- Lúc đó anh thấy Ninh có thái độ như thế nào?
- Dạ, ah ta bình thường.
- Anh gặp ca sĩ Thế Sơn khi nào?
- Khoảng 9 giờ tối đêm 29 tết ở tụ điểm mà tôi và Sơn có tiết mục diễn.
- Anh có trao cho Thế Sơn cái túi xách màu đen chứ?
- Có. Nhưng không phải túi xách du lịch mà chỉ là cái túi xách bình thường.
- Trong túi xách đó đựng gì?
- Dạ, chỉ là 2 chai xi-rô, tôi nhờ Sơn mang tới trao cho Ngọc Anh, vì 2 chai xi-rô đó gia đình Ngọc Anh đặt vợ tôi làm trước đó mấy ngày.
Nguyễn Văn bỗng xoay hướng câu chuyện:
- Chiều 29 tết, lúc gặp Hoàng Hà Ninh anh có thấy Ninh đeo cái túi du lịch màu đen không?
- Dạ có.
- Anh có chú ý tới chiếc túi đó không?
- Không ạ, bình thường Hoàng Hà Ninh cũng vẫn đeo một cái túi như vậy.
Tôi nghĩ trong đó đựng dụng cụ nghề nghiệp của anh ta.
- Ninh có nhờ anh chở đi tìm Ngọc Anh chứ?
- Anh có chú ý tới chiếc túi đó không?
- Không ạ, bình thường Hoàng Hà Ninh cũng vẫn đeo một cái túi như vậy.
Tôi nghĩ trong đó đựng dụng cụ nghề nghiệp của anh ta.
- Ninh có nhờ anh chở đi tìm Ngọc Anh chứ?
- Dạ có.
- Anh hãy nói rõ hơn về sự kiện này - Nguyễn Văn yêu cầu.
Anh Khoa nhớ lại, rồi hắng giọng:
- Chiều 29 tết, tình cờ gặp tôi chở đứa con nhỏ tới nhà người bạn, lúc đó có lẽ Hoàng Hà Ninh chạy đôn chạy đáo tìm Ngọc Anh loanh quanh nhà những người bạn mà không gặp, thấy tôi, Ninh bèn nhờ chở tới nhà Lệ Quyên trong Chợ Lớn và Ninh nghĩ Ngọc Anh đang ở đây. Nhưng tới nơi, ba của Lệ Quyên cho biết, họ đã đi Bình Dương chơi từ sáng sớm.
- Có phải họ đi với 2 người bạn trai. Bùi Hiển Minh chở Ngọc Anh, còn An Trung chở Lệ Quyên?
- Tôi không biết chính xác, nhưng có nghe nói như vậy.
- Lúc về, Ninh đi bằng gì?
- Ninh đi xích lô, còn tôi phải chở cháu bé về nhà để chuẩn bị đi diễn.
- Lúc chia tay, anh vẫn thấy Ninh đeo cái túi du lịch màu đen chứ?
- Đúng thế.
- Khi chia tay Ninh có nói với anh là anh ta đi đâu không?
- Dạ không.
Nguyễn Văn gọi tính tiền, bắt tay ca sĩ Anh Khoa:
- Cám ơn, không phiền anh nữa.
Trên đường về, Nguyễn Văn hỏi Nguyễn Sỹ:
- Cậu thấy có gì đáng chú ý trong lời kể của ca sĩ Anh Khoa không?
- Có, cái túi xách du lịch và cái túi xách bình thường.
Nguyễn Văn vỗ vai Nguyễn Sỹ khen:
- Đúng, cậu khá thông minh. 2 túi cách đều màu đen, nhưng túi cách bình thường thì chỉ để đựng 2 chai xi-rô. Nhưng cái túi xách du lịch thì có vấn đề đấy. Nhưng qua đây, ta cũng đã loại trừ được 2 anh chàng ca sĩ Thế Sơn và Anh Khoa ra khỏi vụ án này rồi.
Dòng sông không phẳng lặng
Trong khi chờ đợi các cán bộ nghiệp vụ và trinh sát về dự họp, Trung tá Văn Trung đi loanh quanh trong căn phòng rộng với gương mặt căng thẳng, đôi mắt đăm chiêu. Một lúc anh hỏi Nguyễn Văn:
- Cậu nghe dư luận bàn tán thế nào về vụ án?
- Đi đâu cũng nghe người ta bàn tán sôi nổi, nhất là trong giới nghệ sĩ vì Ngọc Anh là một ca sĩ nổi tiếng, xinh đẹp. Đặc biệt, người ta phê phán kiểu ghen tuông mù quáng của Hoàng Hà Ninh. Đúng là cái ghen của một người đàn ông… cũng khó lường.
Văn Trung cười xòa:
- Ghen đâu phải là điều đặc trưng dành cho đàn bà.
- Nhưng ghen kiểu Hoàng Hà Ninh thì quá cỡ thợ mộc.
Văn Trung vẫn theo đuổi dòng suy nghĩ của mình:
- Thường người ta yêu quá mới ghen dữ, nhưng cũng có khi không yêu mà chỉ vì tự ái do ghen tức nên hành động thiếu kềm chế, ngu ngốc. Trong trường hợp này, Hoàng Hà Ninh rơi vào trường hợp thứ nhất hay thứ hai? Hoặc có cả 2 trường hợp trong con người Hoàng Hà Ninh?
Nguyễn Văn biết Văn Trung đang tập trung suy nghĩ về vụ án. Đây là vụ án nghiêm trọng không chỉ về tính chất gây án mà vấn đề lý giải nguyên nhân, diễn biến tâm lý cũng hết sức phức tạp. Người cán bộ điều tra không chỉ suy xét, phá án, mà còn phải phân tích nguyên nhân, diễn biến tâm lý của thủ phạm để đề phòng, ngăn chặn tội ác tái diễn. Ở đây, thủ phạm không bị truy nã, bắt giam vì hắn đã tự sát, nhưng không vì thế mà cho là vụ án đơn giản, trái lại, nó thật khó khăn khi kết luận điều tra. Bởi kết luận điều tra không chỉ là nêu danh thủ phạm, đủ chứng cứ để truy tố. Mà cái khó cho một cán bộ điều tra có tâm huyết với nghề chính là vụ án không có thủ phạm để khởi tố.
Trung tá Văn Trung cứ đi loanh quanh trong phòng, anh ngó ra cửa sổ, thỉnh thoảng trầm ngâm mơ màng. Một lúc anh bước lại gần Nguyễn Văn, vỗ vai người đội trưởng đội trọng án, nói:
- Hoàng Hà Ninh bắn mẹ vợ, bắn vợ và tình địch rồi quay súng bắn vào mình để tự sát tức là muốn trốn tránh sự trừng trị của pháp luật, bởi nếu sống, anh ta cũng sẽ bị xử mức án cao nhất, chắc là tử hình. Nhưng đồng thời, nếu như hắn không chết mà sống trong bốn bức tường nhà tù với sự hối hận dày vò và nỗi ám ảnh bất tận thì chắc hắn cũng không sống nổi. Nhưng cái gì đã khiến cho hắn từ một kẻ hiền lành, có nghề nghiệp ổn định, biết yêu thương lại trở nên điên cuồng đến như thế. Hành động rồ dại này xuất phát từ tình yêu, từ sự ghen tuông thái quá hay trong đó còn có sự ức chế tâm lý khi hắn bắn bà Ngọc Mỹ mà không bắn Ngọc Sương hay cả Lệ Quyên?
- Vâng, tôi cũng rất phân vân điều này.
Văn Trung thở dài đánh thượt:
- Xác minh hiện trường, kiểm chứng đầu đạn, kết luận pháp y đã thống nhất Hoàng Hà Ninh dùng khẩu AK47 báng cụt đó bắn bà Ngọc Mỹ, Ngọc Anh và Bùi Hiển Minh rồi tự sát. Một mình hắn gây án, không có sự giúp sức của kẻ thứ ba nào. Vấn đề đã rõ, ý kiến chỉ đạo của Ban Giám đốc chúng ta cần tập trung truy tìm nguồn gốc của khẩu súng mà Ninh dùng nó để gây án. Tại sao Ninh có được cây súng đó. Về thủ tục, tới đó vụ án coi như kết thúc tôi có thể viết bản kết luận điều tra với vụ án không khởi tố. Tuy nhiên đằng sau vụ án này là cả một bi kịch của tình yêu, sự thù hận đến điên cuồng và sự nghiệt ngã của mỗi số phận con người có liên quan. Về mặt hình sự, thủ phạm đã tự xử lấy mình, nhưng về mặt xã hội, chúng ta phải suy ngẫm và trên cương vị những người điều tra, phá án, là công an nhân dân, chúng ta có trách nhiệm tìm hiểu sâu sắc vấn đề xã hội này còn nằm phía sau vụ án, ẩn chứa trong mỗi nạn nhân và cả thủ phạm.
Nguyễn Văn ngập ngừng:
- Những người trong vụ án đã…
- Sau buổi họp này, có lẽ cho thủ tục gia đình nhận xác về lo mai táng.
- Khi gia đình chôn cất Ngọc Anh, ta dự chứ?
- Tất nhiên. Nhưng người tiễn đưa cô ca sĩ có số phận nghiệt ngã ấy ra nghĩa trang không phải là cậu, sẽ có người khác đi thay. Bởi công việc của cậu còn rất nhiều và thời gian không thể bỏ trôi qua, cậu phải nhanh chóng tìm ra nơi xuất phát của khẩu AK47 báng cụt, nguyên nhân nào khẩu súng rơi vào tay hắn, ai có liên quan? Tôi còn nghe nói trước khi gây án, Ninh có về nhà ba anh ta ở Bình Thạnh viết một bức thư tuyệt mệnh, cậu phải tìm cho được bức thư này. Tôi cũng nghe dư luận chung và giới văn nghệ sĩ phát tán về vụ án này rất nhiều.
Nguyễn Văn gật gù:
- Vâng, nhiều, phức tạp lắm. Người thì kết án ca sĩ Ngọc Anh, người thì kết án Hoàng Hà Ninh, người thì kết án bà Ngọc Mỹ đã khinh miệt, cản trở Hoàng Hà Ninh không cho chung sống với Ngọc Anh. Nói chung là có nhiều tình tiết, sự kiện dẫn tới tấn bi kịch lại xuất phát từ bà mẹ.
- Tôi có nghe nói Ngọc Anh trước đây có một đời chồng, hình như Ngọc Anh bị ép gả sao đó nên sống không có hạnh phúc rồi ly dị. Bé Ngọc Dung là con riêng của Ngọc Anh và người chồng ấy.
Nguyễn Văn xác nhận:
- Đúng vậy, chồng trước đây của Ngọc Anh là Đỗ Hân, anh ta làm công nhân của xí nghiệp dệt Thắng Lợi. Hoàng Hà Ninh lại là bạn của Đỗ Hân.
(còn tiếp…)
Theo 24h
Ca sĩ Sài Gòn và án tình thảm khốc P.2
Vụ án đã làm rúng động Sài Gòn một thời.
Đây không chỉ là một vụ án mạng đơn thuần về hình sự mà còn là một thảm kịch trong tình yêu và sự ghen tuông mù quáng, một vấn đề muôn thủa của xã hội và bài học cảnh giác qua vụ án kinh hoàng vẫn còn nguyên giá trị ở mọi thời đại.
Chiếc giỏ xách màu đen bí ẩn
Nguyễn Văn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nhìn thằng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Quyên hỏi:
- Trong giỏ xách đựng gì?
- Dạ, em không biết.
- Sao cô thấy ca sĩ T.S gửi giỏ xách cho Hoàng Hà Ninh?
- Lúc đó em có ra đứng ngoài hành lang nhìn xuống đường. Em thấy Hoàng Hà Ninh ra gặp T.S nói chuyện một lúc lâu rồi nhận giỏ xách mang vào nhà.
Thấy Lệ Quyên đã mệt, Nguyễn Văn ái ngại nhìn cô hỏi:
- Cô còn gì để nói thêm nữa không?
- Dạ, em mệt và... buồn ngủ quá.
- Cô uống nhiều rượu lắm phải không?
- Bạn bè cùng uống, nhưng em uống nhiều nhất.
- Uống rượu gì?
- 2 chai champagne nội, 2 chai rượu cam...
- Bây giờ cô đã bớt sợ và tỉnh rượu chưa?
- Dạ cũng đỡ đỡ...
- Cô có thể ra về.
Lệ Quyên nhìn Nguyễn Văn bằng cặp mắt hoảng sợ nói:
- Không, em không về đâu.
- Sao vậy?
- Em sợ lắm, về nhà trong lúc này em không dám.
Nguyễn Văn nhìn Lệ Quyên đang co người lại trong ghế với nỗi sợ hãi thật sự của một cô gái vừa thoát chết trước họng súng của gã sát thủ điên cuồng. Lệ Quyên vẫn chưa ra khỏi cơn chấn động tâm lý dữ dội, nó vẫn còn ám ảnh qua đôi mắt sợ hãi của cô. Một dấu đạn đã đi xuyên qua vạt áo mỏng của Lệ Quyên và trổ ra phía sau. Dấu đạn mà chính Lệ Quyên cũng không biết vì sao mà có, nhưng với con mắt nghề nghiệp, đầy kinh nghiệm của Nguyễn Văn, đây là do viên đạn từ nòng súng AK47 của Hoàng Hà Ninh bắn trượt vào tường dội trở ra, đi sém vào người Lệ Quyên làm thủng vạt áo. Cô gái này thoát chết là hoàn toàn nhờ may mắn.
Nguyễn Văn dặn cán bộ trực ban tại trụ sở hãy quan tâm tới cô gái vì Lệ Quyên chưa tỉnh hẳn rồi vội vàng lên xe theo một trinh sát đi tìm ca sĩ T.S ngay trong đêm.
Nhân chứng sống sót
Trung tá Văn Trung là một cán bộ điều tra hình sự lâu năm trong nghề, có bề dày kinh nghiệm phá án, anh đã quen với những hiện trường vụ án đầy chết chóc khi tham gia điều tra những vụ trọng án. Không khí chết chóc trong căn phòng này không có gì xa lạ với Văn Trung, nhưng không hiểu sao, trong đêm giao thừa này khi nhìn dây pháo đong đưa qua lại trong hành lang vắng tanh, Văn Trung có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Văn Trung không tin có ma hay mang tâm lý sợ ma, nhưng có lẽ do phản xạ tự nhiên trước một bối cảnh đầy kích động, căng thẳng, người cán bộ điều tra dày dạn kinh nghiệm cũng không tránh khỏi cảm giác rờn rợn khi chứng kiến cảnh tự sát của Hoàng Hà Ninh. Văn Trung đưa 2 ngón tay lên miết miết 2 bên thái dương, sự chà sát này mang lại cho anh cảm giác nóng ấm, cái lạnh dọc xương sống từ từ tan mất.
Văn Trung bước theo anh trinh sát vào phía trong. Căn phòng nhỏ nơi Ngọc Anh ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngọc Sương, em út của Ngọc Anh đang ngồi ở mép giường khóc. Còn cháu Ngọc Dung, lên 8 tuổi, con riêng của Ngọc Anh với người chồng trước đang mếu máo kêu gọi mẹ đến não lòng. Văn Trung vuốt tóc cháu bé dỗ dành:
- Cháu nín khóc đi, người ta đang cấp cứu mẹ cháu trong bệnh viện.
- Mẹ cháu có sao không chú?
- Bác sĩ sẽ cứu chữa tận tâm.
Con bé mang nét mặt lại giống ca sĩ Ngọc Anh, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to, đen láy ngơ ngác nhìn quanh căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng khóc lên, dáo dác nhìn quanh căn phòng như tìm hình bóng mẹ. Văn Trung ngồi xuống ghế nhỏ, ngay trước mặt Ngọc Sương hỏi:
- Em là em gái của Ngọc Anh phải không?
- Dạ, em nhỏ nhất trong gia đình.
- Còn ai nữa không?
- Dạ, còn 2 anh trai, làm ăn ở xa và cũng đã ở riêng.
- Em có mặt ngay từ đầu bữa tiệc chứ?
- Ngay từ đầu.
- Em thấy sự việc xảy ra thế nào?
Ngọc Sương lại rơi vào trạng thái xúc động, cô gái bật khóc. Văn Trung động viên:
- Em cứ lấy lại bình tĩnh đi rồi hãy nói...
- Dạ... em nhớ lúc đó bữa tiệc đã tàn, tiếng pháo nổ giòn khắp nơi. Chị Ngọc Anh bảo em đốt pháo, em xuống bếp tìm cái hộp quẹt, vừa bước lên bất ngờ thấy má em té ngã ngay trên bậc thang lầu, con bé Ngọc Dung ôm chân má em kêu khóc. Em thấy anh Ninh đầu bịt khăn tang, mặc toàn đồ trắng cầm súng đi lên, em sợ quá chạy vào nhà bếp trốn, đứng trong đó nhìn ra...
- Lúc đó chồng em - anh Tấn - đang ở đâu?
- Dạ, lúc đó anh Tấn đang ở dưới bếp dọn thức ăn.
Văn Trung từ tốn, động viên:
- Em cứ kể tiếp đi.
- Dạ, em thấy Hoàng Hà Ninh đi lên, khẩu súng lăm lăm trong tay chĩa về phía chị Ngọc Anh. Lúc đó, chị Ngọc Anh đang nằm trên giường, thấy Ninh, chị vụt ngồi dậy định chạy trốn nhưng do sợ quá chị té xỉu luôn, chị em vốn mang bệnh tim bẩm sinh rất nặng. Anh Bùi Hiển Minh thấy thế bước tới đỡ chị em lên, Ninh liền bắn vào chị em 2 phát đạn rồi quay súng bắn anh Bùi Hiển Minh từng viên một, quanh người. Em thấy anh Minh ngã đè lên chị Ngọc Anh, em sợ quá không kêu được tiếng nào và lúc đó em cũng nghĩ Hoàng Hà Ninh sẽ vào bắn em nên em ngồi im.
Văn Trung hỏi:
- Lúc đó Lệ Quyên ở đâu?
- Lúc đó chị Lệ Quyên đang đứng ngoài hành lang xem người ta đốt pháo. Khi nhìn thấy Ninh đi ra, chĩa súng về phía mình, chị Lệ Quyên quỳ xuống lạy hắn xin tha. Tên Ninh ngần ngừ một lúc rồi quay súng chĩa vào ngực mình. Em không nghe tiếng súng nổ vì lúc ấy pháo nổ ầm ĩ khắp nơi, khói bay mù mịt. Nhưng em thấy tên Ninh ngã xuống, giẫy giụa và kêu đau, một lúc thì nằm im. Lúc đó em mới dám chạy ra.
- Trong bữa tiệc, Ninh có uống nhiều rượu không?
- Dạ có, Ninh uống nhiều rượu và còn thách anh Bùi Hiển Minh cụng ly.
- Lúc đó Ngọc Anh ngồi ở đâu?
- Ngồi kế bên anh Bùi Hiển Minh.
- Ninh có kêu chị em qua ngồi cạnh, nhưng chị ấy không chịu. Má em có nói nó ngồi ở đâu cũng được, cần gì phải qua ngồi với mày.
- Lệ Quyên lúc đó uống nhiều rượu không?
- Chị ấy uống nhiều lắm, cứ vô trăm phần trăm với mấy anh kia. Uống một lúc anh An Trung, bạn của chị Lệ Quyên, say và nằm trên võng ngoài sân thượng. Sau đó, anh ấy xin phép về trước đó đón giao thừa ở nhà.
- Lệ Quyên có nói gì với Hoàng Hà Ninh không?
- Dạ có, nói nhiều lắm. Chị ấy khuyên Ninh nên bình tĩnh đừng làm ầm ĩ, đừng có quậy trong bữa tiệc mất vui. Còn chị Ngọc Anh bảo em và anh Tấn thu dọn những vật nhọn như dao, đũa, muỗng... vì chị sợ sẽ có đánh nhau.
- Hoàng Hà Ninh tới nhà vào lúc mấy giờ, có được gia đình mời không?
- Em nhớ chừng khoảng hơn 10 giờ và không được mời. Anh ta tự tìm đến và ngồi đại vào tiệc.
- Lúc tới đây, em có thấy tên Ninh mang theo cái túi du lịch màu đen không?
- Dạ không, hình như tên Ninh giấu cái túi dưới lầu 2.
- Theo em biết thì Bùi Hiển Minh quen với chị em lâu chưa?
- Khoảng 1 tháng nay thôi.
- Bùi Hiển Minh có chở chị em đi hát chứ?
- Thỉnh thoảng cũng có.
- Cám ơn em.
Văn Trung thấy hỏi Ngọc Sương như thế là đã đủ, anh đứng lên. Ngọc Sương ngước mắt nhìn Văn Trung hỏi:
- Chừng nào em mới được vào bệnh viện thăm má và chị Ngọc Anh?
- Có thể sáng mai.
Văn Trung tần ngần đứng trước căn phòng đã được dọn sạch, những vết máu không còn nữa, nền gạch xanh bóng dưới ánh đèn. Văn Trung thở ra một hơi nhẹ, anh nhìn đồng hồ tay thấy đã gần 2 giờ sáng. Anh vội bước nhanh xuống những bậc thang lầu với ý nghĩ sẽ báo cáo nhanh tình hình với đồng chí Phó Giám đốc Công an thành phố đang trực tối nay để xin ý kiến chỉ đạo tiếp. Văn Trung vừa lên xe, một trinh sát đã vội báo cáo:
- Anh em ở bệnh viện vừa báo ca sĩ Ngọc Anh, Bùi Hiển Minh và bà Ngọc Mỹ đã không qua khỏi.
Văn Trung gật nhẹ đầu ra hiệu đã hiểu tất cả... Anh nhìn con đường trước mặt chạy dài, sâu hun hút, những cơn gió khuya của năm mới lành lạnh lướt đi trên hàng cây lao xao. Tiếng pháo lạc lõng đón giao từ đã qua vẫn còn nổ lẹt đẹt ở đâu đó. Một năm mới đã sang.
Săn lùng ca sĩ T.S
Đội trưởng đội trọng án Nguyễn Văn và trinh sát Nguyễn Sỹ suốt đêm Giao thừa chạy gần như khắp thành phố để tìm ca sĩ T.S. Không biết anh chàng ca sĩ này đi diễn "sô" ở những nơi nào và đêm nay ngủ ở đâu mà Nguyễn Văn "truy lùng" tới gần sáng vẫn không gặp. Anh và Nguyễn Sỹ cứ chở nhau trên chiếc Honda 67 chạy suốt đêm như đèn cù để lần theo dấu chân ca sĩ T.S và... đón năm mới luôn ngoài đường. Khi sáng bảnh mắt, 2 thầy trò nhìn nhau thấy mặt mày hốc hác, thiếu ngủ, nhợt nhạt như mặt... ma. Vừa mệt, vừa đói khát, nhưng vẫn không thể về nhà được mà còn phải truy tìm ca sĩ T.S.
Nghe nói chàng ca sĩ này có "sô" ở sân khấu Thảo Cầm Viên lúc 8 giờ sáng mùng 1. Lập tức, Nguyễn Sỹ chở Nguyễn Văn quay đầu xe về hướng đường Xô Viết Nghệ Tĩnh (giờ là đường Nguyễn Thị Minh Khai), đạp số, rồ ga tăng tốc chiếc 67, quẹo vào đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Khi Nguyễn Sỹ phóng xe vào cổng Thảo Cầm Viên liên bị anh bảo vệ chăn lại:
- 2 anh không được chạy xe vào mà phải gửi xe ngoài bãi giữ xe rồi đi bộ vô.
- Chúng tôi có công tác gấp không thể gửi xe ngoài bãi rồi đi bộ vào được, lỡ việc hết.
Vừa nói, Nguyễn Sỹ vừa nhanh nhẹn chìa ra tấm thẻ đỏ. Anh bảo vệ chỉ liếc qua rồi gật đầu tránh sang bên. Nguyễn Sỹ phóng xe qua cổng, buông một câu bông đùa:
- Nếu sáng nay mà không lùng ra anh chàng ca sĩ T.S chắc phải đề nghị phát lệnh "truy nã" anh ta quá.
Nguyễn Văn cũng bật cười:
- Còn nếu mình không tìm ra anh chàng ca sĩ này để xác định về cái túi xách đen, xem có phải đã đựng khẩu AK47 báng cụt không thì sẽ đến lượt ông Văn Trung phát lệnh "truy nã" tụi mình. Đúng không?
Cả hai cười xòa. Nguyễn Sỹ phóng xe đi tìm cái sân khấu ca nhạc nằm sâu trong Thảo Cầm Viên. Giờ này khách vào thưa thớt, bãi diễn vắng tanh, chỉ có chiếc loa phóng thanh đang quảng cáo chương trình văn nghệ phát inh ỏi, mời người ta mua vé vào xem. Nguyễn Văn lắng nghe những lời quảng cáo đầy văn chương bóng bẩy, hoa lá cành theo kiểu "Sơn Đông mãi võ" đâm ra tức cười, nhưng qua đó, anh lại yên chí vì nghe được tiết mục của anh chàng T.S biểu diễn. Tức là Nguyễn Văn sẽ "tóm" được anh chàng này sáng nay.
Giải mã chiếc giỏ xách màu đen bí ẩn
Vừa ăn sáng, nhưng ánh mắt của Nguyễn Văn và Nguyễn Sỹ vẫn không quên hướng ra con đường nhỏ, trải nhựa thẳng tắp trong Thảo Cầm Viên dẫn về phái sân khấu ca nhạc. Một lúc sau, Nguyễn Sỹ kêu lên:
- Hình như T.S tới rồi kìa.
Ít phút sau, Nguyễn Sỹ đưa ca sĩ T.S vào quán. Nguyễn Văn chỉ chiếc ghế trước mặt nói:
- T.S ngồi xuống ghế đi, chúng ta có chuyện cần trao đổi. Nhưng trước hết ông bạn uống gì đã?
- Dạ anh cho em ly đá chanh.
Đợi cho người phục vụ quán mang ly đá chanh đặt trước mặt T.S, Nguyễn Văn hỏi:
- Tối qua chúng tôi ăn tết ngoài đường cùng ông bạn đấy. Đi diễn rồi ngủ đâu mà chúng tôi chạy tìm hết hơi vẫn không thấy vậy?
- Em diễn xong mấy nơi rồi về nhà ở đường Xô Viết Nghệ Tĩnh ngủ chứ có nơi nào để đi đâu.
Nguyễn Văn đưa mắt nhìn Nguyễn Sỹ, hai người ngầm hiểu rằng, chỗ này cả 2 chưa biết và rõ ràng có sơ sót trong nghiệp vụ rồi. Tuy nhiên, Nguyễn Văn lờ đi, anh quay qua T.S tập trung vào mục đích chính.
- Anh hay tin vụ ca sĩ Ngọc Anh bị bắn chết tối qua, trước giờ giao thừa rồi chứ?
Mặt T.S đượm buồn:
- Dạ, em biết.
- Nghe nói anh có tới ngôi nhà ấy trước lúc án mạng xảy ra phải không?
- Dạ đúng, nhưng cũng may mắn cho em là em đã không ở lại.
- Vì sao?
- Vì em phải đi ngay tới tụ điểm để diễn, em có tiết mục phải lên sân khấu trước giờ giao thừa. Do đó, dù được Ngọc Anh mời lên dự tiệc nhưng em đã từ chối.
- Anh tới đó vào lúc nào?
- Có lẽ khoảng 11 giờ.
- Anh kể lại cho chúng tôi nghe đầy đủ chi tiết được không, nhất là cái giỏ xách màu đen.
T.S gật đầu, anh uống một ngụm nước như để lấy giọng và lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng nén sự xúc động rồi bắt đầu kể...
... T.S vừa mới đổi được chiếc xe ưng ý, chỉ tiếc một điều chưa đưa được vợ con đi chơi trên chiếc xe mới toanh này. Vì sau cuộc hội diễn văn nghệ chuyên nghiệp khu vực 2 xong, anh đoạt giải nhì, cùng với Ngọc Anh giải nhất và Lệ Quyên giải ba, công việc của "nhóm" trở nên bận rộn hơn, các tụ điểm đua nhau mời hát và hầu hết thì giờ T.S đều phải chạy "sô" vào dịp cuối năm để kiếm tiền ăn tết. Tối 29 tết, T.S gặp ca sĩ Anh Khoa ở tụ điểm ca nhạc. Anh Khoa bắt tay T.S chúc mừng:
- Chúc mừng cậu năm nay thành công lớn.
- Thành công gì đâu anh?
- Vừa đoạt giải nhì trong cuộc hội diễn lớn và tạo được chiếc xe "chiến đấu".
- Dạ, về giải thưởng thì đó chính là cả một sự cố gắng của chính bản thân em. Và cũng phải nói có sự giúp đỡ động viên của bạn bè, báo chí. Còn vụ việc xe anh nói, cũng chính nhờ đó mà em có phương tiện để "chạy sô" nhanh chóng hơn trong dịp Tết này.
- Nhưng nhớ đừng chạy quá mà "tuột dên" đó nghe...
Hai người cười phá lên trước câu nói đùa của Anh Khoa. Không khí ở những điểm ca nhạc cuối năm thật nhộn nhịp, sôi nổi, Anh Khoa và T.S đều có lịch biểu diễn dày đặc, "chạy sô" mệt xỉu, nhưng vừa mệt vừa vui. Riêng Anh Khoa ngoài giờ đi hát còn phải phụ giúp vợ làm xi-rô ở nhà để tăng thêm thu nhập. Bỗng Anh Khoa vỗ vai T.S nói:
- À, quên nữa, tôi nhờ cậu chuyện này... chờ chút xíu nhé.
Anh Khoa đi mở cốp xe, rồi mang tới một cái giỏ cách màu đen trao cho T.S.
- Cái gì đây anh? Đừng nói là quà tết anh cho em đấy nhé.
- Không phải dâu, của cậu đưa sau, còn cái này là của Ngọc Anh đặt bà xã tôi làm đó. Nếu cậu có tới nhà Ngọc Anh mang giúp giùm tôi và trao cho cô ấy.
- Nhưng là cái gì mới được chứ?
- Yên chí, không phải thuốc độc hay bom mìn, súng đạn gì đâu. Cậu xem đi...
T.S cười:
- Được rồi, không cần xem... miễn không phải thứ giết người thì em sẵn sàng đưa giúp, chút nữa em cũng có việc phải tới nhà gặp Ngọc Anh đây. Quái lạ, sao tối nay có chương trình diễn của Ngọc Anh và Lệ Quyên mà cả 2 bà ấy đều không thấy xuất hiện nhỉ?
Anh Khoa giơ hai tay lên trời cười:
- Có trời mới biết 2 bà này.
- Thôi, em đi nghe anh Anh Khoa.
- Cậu nhớ đưa giùm mình nhé.
- Anh cứ yên chí.
Còn nữa
Theo 24h
Ca sĩ nổi tiếng SG và án tình thảm khốc Vụ án đã làm rúng động Sài Gòn một thời. Đây không chỉ là một vụ án mạng đơn thuần về hình sự mà còn là một thảm kịch trong tình yêu và sự ghen tuông mù quáng, một vấn đề muôn thủa của xã hội và bài học cảnh giác qua vụ án kinh hoàng vẫn còn nguyên giá trị ở mọi...