Cả họ xúm vào mắng nhiếc chỉ vì tôi mặc váy trong đám giỗ, mẹ chồng thấy vậy bèn lên tiếng…
Lúc chưa cưới cứ nghe chị em cùng phòng hù bảo sống chung với mẹ chồng khổ hơn đi cải tạo mà em sợ không muốn cưới luôn. Vậy song trộm vía tới giờ này sau gần 1 năm đi làm dâu em thấy thoải mái lắm. Mà sốc cái người em thân nhất lại là mẹ chồng mới lạ.
Yêu nhau 2 năm thì lão dẫn em về nhà ra mắt. Sáng đó em dậy sớm trang điểm nhẹ, diện quả váy lịch sự nhã nhặn nhất có thể, son cũng chẳng dám tô đậm. Lúc lão tới đón, em còn cứ hỏi đi hỏi lại:
- Nhìn thế này đã được chưa anh? Trông có xấu lắm không?
Thấy mồ hôi trán em chảy tong tỏng lão phì cười.
- Đẹp, đẹp lắm rồi. Mà sao nhìn em căng thẳng thế. Anh đã nói rồi, bố mẹ anh không quá cầu kỳ khoản hình thức đâu. Em cứ thoải mái tự tin như mọi lần đấm đá anh là được.
Lão nhăn nhở cười làm em tức điên:
- Giờ này là giờ nào rồi mà còn nhăn nhở. Có biết người ta đang hồi hộp tới ngạt thở rồi không?
Rồi lão chở em qua nhà. Vừa bước chân tới cửa, em đã thấy bố mẹ, anh chị lão ngồi quây quần trên phòng khách đợi mình. Thấy em, họ nhìn chằm chằm như kiểu nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh. Ngượng quá, em cười gượng cúi đầu chào. Cơ mà hình như cả nhà đang mải ’soi’ nên chẳng ai đáp lại. Sau lão phải nháy mắt các cụ.
- Ơ kìa cả nhà, bạn con đang chào mọi người đấy.
Thế là tất cả mới ồ lên, chị gái anh đứng dậy dắt tay em ngồi vào bàn uống nước. Và cuộc chất vấn bắt đầu:
- Cháu sinh năm nào? Nhà cháu ở đâu… bố mẹ đã nghỉ hưu hay còn công tác; nhà có mấy anh em…
Video đang HOT
Thề luôn em cứ gọi là xoắn lưỡi trả lời, chỉ sợ sơ xuất tí lại mất điểm thì chết. Cũng may hôm ấy em vượt qua vòng ‘khảo thí’ một cách an toàn. Thi thoảng mẹ anh cũng gọi điện nói chuyện bảo em chịu khó về chơi với bà.
Chiếm được thiện cảm của nhà lão, em cũng mừng. Vậy nhưng lên kể với chị em trong cơ quan họ lại bảo:
- Ui em ơi, mới đầu thì th ế thôi. Cưới về rồi mới thấm.
Nghe họ nói mà em rùng cả mình. Thế nhưng đúng là trộm vía lấy lão rồi em thấy cuộc sống làm dâu của mình khá ổn. Bản thân lão cũng thương yêu chăm sóc em, đặc biệt mẹ chồng sống tình cảm mà tâm lý lắm.
(Ảnh minh họa)
Em nhớ như in đêm tân hôn, 2 đứa em vừa tắt điện ngả lưng xuống giường thì mẹ chồng gõ cửa. Nói thật, lúc ấy em còn tưởng bà gõ cửa hỏi vàng cưới giống chuyện mẹ chồng nàng dâu trên phim cơ. Ai dè bà bảo:
- Này, mẹ dặn trước nhé. Mai không phải dậy sớm cơm nước đâu. Nhà có mấy người với nhau khỏi khách sáo câu nệ. Mẹ già ít ngủ nên bữa sáng cứ để mẹ lo được rồi.
Nói xong, bà giục em đi ngủ, bà cũng về phòng. Sáng mai em biết ý vẫn dậy sớm nhưng xuống bếp đã thấy cụ lọ mọ dưới đó rồi.
- Mẹ đã bảo con không phải dậy sớm làm gì mà. Lên ngủ tiếp đi cho đỡ mệt.
- Thôi mẹ để con làm cùng mẹ cho vui, đằng nào con cũng tỉnh ngủ rồi.
Thế là hai mẹ con cứ vừa nấu bếp vừa kể chuyện, em cảm giác tâm sự với bà thoải mái như với chính mẹ đẻ mình ấy.
Vài hôm sau, nhà chồng em có giỗ dưới quê. Sáng bà với mọi người về trước còn em xong việc mới từ công ty bắt xe về. Vì vội nên em không rẽ qua nhà thay đồ mà mặc luôn chiếc váy đi làm ấy về. Ai ngờ vừa bước vào bếp định ngồi xuống nhặt rau thì 1 bà bác bên chồng em cứ nhìn em gườm gườm rồi bảo:
- Gớm, về quê làm cỗ mà cháu diện lộng lẫy thế này thì làm được việc gì. Thôi, cháu lên nhà ngồi đi. Đợi lúc nào xong cơm mọi người sẽ gọi xuống ăn.
Bác ấy nói xong tất cả đều quay lại xì xèo làm em ngượng chín mặt. May quá lúc ấy mẹ chồng em chạy lại.
- Mọi người thông cảm. Nay cháu nó đi làm, xong việc vội về đây ngay nên không kịp thay đồ. Mới lại phần nữa cũng là tại tôi sơ xuất không dặn cháu trước. Chúng nó còn trẻ, chưa biết mấy chuyện lễ nghĩa ở dưới quê. Lần sau cháu nó rút kinh nghiệm.
Lúc đó mọi người mới thôi không nhìn em nữa, còn bà nháy mắt em.
- Không sao đâu con, cứ thoải mái tự tin lên.
Nói rồi bà cười tươi với em. Thật sự nhìn bà khi ấy em cảm động rơi nước mắt. đúng là đời em quá may mắn mới có được người mẹ chồng tâm lý như vậy.
Mẹ chồng điều khiển nàng dâu như "con rối"
Trước đám cưới, mẹ Linh 'lăn tăn': 'Con nghĩ kỹ chưa? Bố mẹ rất quý Thắng nhưng nếu kết hôn với nó, con sẽ phải sống ở nhà chồng vì nó là con một, cuộc sống của con sau này sẽ còn rất nhiều áp lực...'.
Ảnh minh họa.
Linh tỏ ra khá tự tin: "Từ nhỏ con đã quan sát công việc của mẹ, con thấy mẹ vất vả nhưng mẹ vẫn luôn vui tươi và hạnh phúc vì con biết mẹ rất yêu bố, và mẹ không có lựa chọn nào khác". Thấy Linh trưởng thành và chín chắn, mẹ cô tạm yên tâm và tin tưởng vào sự lựa chọn của con gái.
Đám cưới chuẩn truyền thống diễn ra khiến cả 2 gia đình cực kỳ mãn nguyện. Đặt chân về nhà chồng, Linh cảm nhận được niềm hạnh phúc xốn xang. Mẹ chồng làm gì cô cũng giành lấy: "Mẹ để con". Ngại với con dâu mới, mẹ chồng Linh cũng nhất định giành hết việc về mình: "Để mẹ làm, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi".
Giai đoạn ngại ngùng giữa mẹ chồng và con dâu diễn ra được vài ngày thì kết thúc khi mẹ chồng Linh chủ động gần gũi và quan tâm đến con dâu hơn. Thấy Linh đi làm cả thứ 7 và chủ nhật, bà hỏi: "Con làm công việc gì mà bận thế nhỉ?". Linh vui vẻ trả lời: "Con làm kế toán cho công ty xuất nhập khẩu mẹ ạ, không lúc nào ngơi việc, nhưng con không sao đâu, con còn trẻ nên sứ mệnh của con là cống hiến mẹ ạ".
Nghe Linh nói, mẹ chồng chẹp miệng: "Ôi dào, phụ nữ cống hiến công sức cho công việc quá nhiều cũng chả để làm gì, phụ nữ còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm...". Chưa hiểu lắm ý của mẹ chồng nhưng vì sợ muộn giờ làm, Linh cuống cuồng: "Con phải đi đây mẹ ạ".
3 cái cuối tuần Linh không ở nhà, mẹ chồng sốt ruột, bà âm thầm xin một công việc khác cho Linh. Đợi con trai và con dâu có mặt ở nhà, bà thông báo: "Mẹ đã nhờ chỗ quen thân xin được một công việc phù hợp với Linh". Linh ngây thơ: "Ơ, con có việc làm rồi mà mẹ, ngày nào con cũng đi làm, mẹ cũng thấy mà". Mẹ chồng giải thích: "Mẹ thấy công việc ấy không phù hợp với con, từ tháng sau con sẽ làm kế toán ở bệnh viện - cơ quan cũ của mẹ nhé".
Lúc này Linh mới tin mình sắp "mất việc" thực sự, cô thẳng thắn chống đối: "Mẹ ơi, chỗ con đang làm tuy hơi vất vả nhưng đấy là môi trường năng động mà con rất thích, con sợ chỗ làm mới không phù hợp với con...". Chưa để Linh nói xong, mẹ chồng mạnh mẽ "chốt": "Con vẫn làm công việc kế toán mà, đấy vẫn là chuyên ngành con được học, hơn nữa, môi trường bên này ổn định hơn, bên kia bấp bênh lắm con ạ, về già cũng chẳng có đồng lương hưu để mà bấu víu".
Càng ở lâu với mẹ chồng, Linh càng nhận ra tư tưởng và suy nghĩ của bà truyền thống đến mức cổ hủ. Sau nhiều ngày "đàm phán" không thành công, Linh chấp nhận thay đổi công việc để giữ hòa khí trong gia đình. Công việc mới buồn tẻ khiến Linh thấy bản thân trở nên cục mịch, kém năng động và hoạt bát, nhưng dù sao mẹ chồng cô nói cũng không sai, ở môi trường mới, cô không cần bon chen với ai, cứ an tâm làm hết việc là được về nhà.
Một hôm đi làm về, Linh thấy "vật thể lạ" nằm chềnh ềnh trước cừa nhà. Cô chưa kịp thắc mắc thì mẹ chồng sai: "Con thay quần áo rồi ra đây mẹ bảo". Linh nhanh chóng thay quần áo rồi chạy lại gần mẹ chồng, bà chỉ đạo: "Con nhóm than cho mẹ". Thì ra "vật thể lạ" ấy được gọi là bếp than tổ ong.
Từ bé Linh chưa phải nhóm than bao giờ, cô lén rút điện thoại, tham khảo cách làm, tối đó Linh suýt tắc thở vì sặc khói than. Thấy kỹ năng nhóm than của Linh khá ổn, mẹ chồng giao luôn công việc này cho cô, mỗi chiều tối đi làm về, cái bếp nguội ngắt và cục than tổ ong luôn chào đón cô ngoài cửa.
Sợ bị ảnh hưởng sức khỏe, Linh phàn nàn: "Sao mẹ phải đun than làm gì ạ? Nhà mình có bếp điện cơ mà?". Mẹ chồng lắc đầu: "Con chẳng hiểu gì cả, giá điện ngày càng tăng, mình phải tiết kiệm, hơn nữa, bố con ngày nào cũng đòi ngâm chân, trong nhà luôn phải có nước nóng con ạ, cái bếp này giúp nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền điện".
Không biết từ lúc nào, một cô gái xinh đẹp, sành điệu và năng động như Linh lại trở nên thụ động hoàn toàn trước mẹ chồng, bà điều khiển cô như một con rối: sáng đi làm, tối về nhà nhóm bếp cho bà. Trước đó vài tháng, cô chưa từng hình dung hình ảnh thảm hại của mình lúc này. Cô nghĩ, nếu cô tiếp tục nhún nhường và chiều ý mẹ chồng, sau này bà sẽ còn "hành" cô nhiều nữa.
Làm dâu 5 năm, lần đầu tiên được mẹ chồng tặng quà, tôi đang mừng thì bàng hoàng khi nghe bí mật bà tiết lộ Cầm món quà mẹ chồng tặng, tôi hào hứng, vui mừng vì nghĩ rằng công sức mình bỏ ra suốt 5 năm qua đã có được thành quả. Nào ngờ sự thật chẳng hề đẹp đẽ như tôi nghĩ. 5 năm làm dâu, tôi luôn tâm niệm phải sống thật tốt, thật chân thành với gia đình chồng. Tôi luôn nghĩ rằng chỉ...