Buông bỏ nỗi đau là giữ chặt lấy hạnh phúc
Bạn gặp khó khăn và hồi tưởng lại trải nghiệm của mình là điều đương nhiên, nhưng đến một lúc nào đó, bạn cần buông bỏ, ngừng suy nghĩ tiêu cực.
Sẽ có rất nhiều người thắc mắc, tôi buông rồi đấy, tôi nhắc mình không hờn, không trách người đó nữa. Tôi xứng đáng có được hạnh phúc nhưng sao tôi vẫn không vui. Tôi vẫn không cảm thấy nhẹ nhàng, thư thái như mọi người nói.
Thật ra, nhiều người trong chúng ta đang sống và lưu lại trong tâm trí những điều thuộc về quá khứ. Đôi khi việc đó trở thành nỗi ám ảnh, trong đầu cứ quay lại một cảnh đã qua. Để rồi, bản thân bị đắm chìm không tài nào thoát ra khỏi. Càng đắm chìm vào trong quá khứ đã qua, tương lai được hạnh phúc sẽ càng xa vời.
Quá khứ là cần thiết với hành trình trưởng thành
Trên đường chinh phục hạnh phúc, quá khứ là một balo hành trang thiết yếu. Trong quá khứ có kinh nghiệm từ việc ta trải qua, có kiến thức ta học được, có niềm vui và có cả nỗi buồn.
Muốn đi được xa và tới được đích, phải loại bỏ thứ làm balo trở nên nặng nề, loại bỏ đi những điều không cần thiết làm cản chân. Thứ đó chính là nỗi buồn, niềm đau đớn mà mình không may gặp phải.
Càng nghĩ nhiều về những niềm đau, những nỗi hối hận thì chỉ càng tốn thời gian. Vì điều gì đã xảy ra không thể thay đổi được nữa. Nhưng nói thì dễ còn làm thì khó.
Video đang HOT
Làm gì để hạnh phúc quay trở lại?
Hãy coi tâm trí bên trong bạn như một chiếc cốc. Khi bạn đang buồn thì cốc nước đó bên trong là những điều tiêu cực.
Hãy thực hành lối sống lành mạnh, yêu thương để đổ vào trong cốc nước thứ nước của niềm vui và hạnh phúc. Từ từ hạnh phúc và niềm vui sẽ làm đầy tâm trí và đẩy những điều tiêu cực tràn ra ngoài.
Hãy ở bên những người yêu thương mình và những điều tích cực trong cuộc sống. Hãy bắt đầu học cách yêu thương bản thân, tránh xa những tiêu cực, hết mức có thể.
Để có thể lấp đầy tâm trí với niềm vui là một việc khó và đòi hỏi sự kiên nhẫn. Nhưng hãy nhớ rằng: không hành trình nào bắt đầu mà thiếu đi bước đi nhỏ đầu tiên.
“Vẽ được thì xóa được, cầm lên được thì bỏ xuống được, nắm được thì buông được”. Có những điều ta cần phải quyết định dứt khoát, tin vào quyết định của bản thân và chấp nhận rằng mình cũng yếu đuối, chẳng thể nào chịu thêm những tổn thương nữa. Đừng cố chấp ôm hết bao đắng cay vào lòng. Và hãy tin rằng, khi pháo hoa tàn, một chùm pháo sáng khác sẽ lại xuất hiện. Mình buông bỏ, và cho bản thân cơ hội được yêu thương với chính mình.
Vợ tặng quà kỷ niệm ngày cưới, vừa nhìn thấy tôi đã muốn ngã vì sốc
Buổi sáng tròn mười năm ngày cưới, tôi thức dậy thật sớm nhưng không thấy vợ đâu. Trên bàn trang điểm của vợ có để một hộp quà gói ghém cẩn thận.
Vợ tôi vẫn luôn chu đáo như thế. Chỉ còn ít ngày nữa là vợ chồng tôi kỷ niệm tròn 10 năm ngày cưới. Thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi nhớ mới ngày nào cưới nhau, vợ tôi còn dụi đầu vào ngực tôi thủ thỉ:
"Sau này, tròn mười năm ngày cưới mình sẽ làm lễ kỷ niệm thật hoành tráng. Lúc đó con cái chắc cũng lớn rồi, cả nhà mình sẽ chụp một bức ảnh thật to treo ở phòng khách anh nhé". Lúc đó tôi nhìn vợ, lòng hạnh phúc nghĩ không biết bao giờ cho đến mười năm.
Mười năm trôi qua, chúng tôi đã có hai cậu con trai, đã mua được nhà, mọi thứ về cơ bản đều ổn cả. Mười năm, vợ chồng đã cùng nhau trải qua những thời điểm khó khăn, những khoảnh khắc hạnh phúc, vui vẻ giận hờn cười khóc đều có cả. Cuộc sống gia đình tưởng như thế là đủ, là cùng nhau mà đi qua tháng rộng ngày dài. Nào có ai ngờ, một ngày, trái tim tôi lại bị xao lòng vì một bóng hình khác.
Tôi đã xao lòng vì một người phụ nữ khác ngoài vợ (Ảnh minh họa: Getty Images).
Đã có lúc tôi nghĩ đó là một trạng thái tâm lý bình thường. Khi ta đã quá quen thuộc tới mức đôi khi có chút nhàm chán trong mối quan hệ vợ chồng thì sự xuất hiện của một người nào đó cùng tần sóng sẽ khiến con tim mình lỗi nhịp. Tôi chính là thế. Tôi đã xao lòng vì một người phụ nữ khác ngoài vợ.
Trước đây tôi cứ nghĩ ngoại tình khó lắm, nhưng hóa ra lại rất đơn giản và dễ dàng. Chỉ cần trong lúc con tim anh say nắng ấy, anh quên hết trách nhiệm với gia đình, quên đi tình nghĩa chồng vợ gắn bó bao năm, quên đi việc những đứa con sẽ nghĩ về bố nó như thế nào. Anh chỉ cần chạy theo sự thôi thúc của những ham muốn cá nhân thôi, từ một người đàn ông nghiêm túc trở thành hư hỏng tệ bạc lúc nào không biết.
Nhưng tôi đã hối hận. Vì sau những phút giây vui vẻ bên người tình, cả tôi và người ấy đều thấy áy náy và day dứt. Chúng tôi có cảm tình với nhau. Nhưng chồng cô ấy rất tốt, và vợ tôi thì không hề tệ. Từ ngày tôi vụng trộm, mỗi lần về nhà đều có cảm giác vợ đang nhìn mình với một ánh mắt gì lạ lắm. Là vì tôi có tật nên hay giật mình, thật ra thì vợ tôi vẫn bình thường.
Cô ấy vẫn chăm chút cho tôi, cho con, cho gia đình và hai bên nội ngoại chu đáo. Cô ấy vẫn nhẹ nhàng, tình cảm, hay kể tôi nghe chuyện cơ quan. Cô ấy kể chuyện chị đồng nghiệp phát hiện chồng ngoại tình đau khổ vật vã ra sao, hay chuyện sếp cô ấy vừa mới ly hôn vì dùng dằng mãi chuyện phân chia tài sản. Rồi vợ nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh "bạn bè đồng nghiệp ai cũng ghen tỵ vì hạnh phúc của vợ chồng mình".
Thú thật, mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy "nhột", cảm thấy có chút lo lắng, áy náy. Sau nhiều lần day dứt, tôi và người ấy có nói chuyện và cả hai quyết định dừng lại. Chúng tôi không ai muốn mất gia đình. Dù gì đi nữa thì sau tất cả, gia đình vẫn là quan trọng nhất. Chúng tôi không thể từ bỏ tất cả để đến với nhau, chi bằng dừng lại trước khi quá muộn.
Khi quyết định dừng lại, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Sắp tới kỷ niệm ngày cưới rồi, tôi có thể cùng vợ con đi chụp hình, đi liên hoan mà lòng không cắn rứt vì mình đang làm điều sai quấy nữa.
Khi tôi nói về chuyện tổ chức kỷ niệm mười năm ngày cưới, không ngờ vợ tôi lại không hào hứng lắm. Cô ấy bảo: "Ngày xưa còn trẻ cứ nghĩ đến lúc ấy phải làm nọ làm kia cho lãng mạn, giờ nhận ra chỉ cần cuộc sống ấm êm, thương nhau thật lòng là đủ, bày vẽ nọ kia chỉ là hình thức, tốn kém".
Sống chung bao năm tôi biết, vợ tôi là người lo toan sắp đặt mọi thứ trong nhà. Tiền bạc cũng một tay cô ấy lo liệu tính toán. Cô ấy chỉ thích thực tế ngon - bổ - rẻ, không thích bày vẽ phung phí. Nếu đã thế tôi sẽ tự lên kế hoạch tổ chức ngày kỷ niệm thật ấm cúng, thật vui cho vợ bất ngờ.
Tôi nhớ ngày cưới, vì điều kiện lúc ấy còn khó khăn, chúng tôi không đi nghỉ tuần trăng mật. Tôi có hứa với vợ, sau này khi có điều kiện, nhất định tôi sẽ đưa vợ đi nghỉ trăng mật bù, sẽ đi đến nơi mà vợ nói thích nhưng chưa một lần được đặt chân đến. Tôi cũng bàn trước với các con, hôm ấy hai đứa ở nhà tự bảo ban nhau học hành. Tôi sẽ nhờ bà nội đến ở ít ngày hỗ trợ chuyện cơm nước. Hai đứa con trai đã lớn, đã hiểu chuyện vui vẻ hưởng ứng ngay lập tức.
Tôi đã mua một sợi dây chuyền thật đẹp để tặng vợ, mọi kế hoạch đã lên sẵn, đã đặt vé máy bay, chỉ cần đợi đúng ngày cả hai sẽ lên đường. Tôi nghĩ sau mười năm vì chồng vì con, vợ xứng đáng được nghỉ ngơi một cách trọn vẹn. Vả lại tôi cũng muốn nhân cơ hội này coi như chuộc lỗi bù đắp cho vợ.
Buổi sáng tròn mười năm ngày cưới, tôi thức dậy thật sớm nhưng không thấy vợ đâu. Trên bàn trang điểm của vợ có để một hộp quà gói ghém cẩn thận. Vợ tôi vẫn luôn chu đáo như thế. Tôi như đứa trẻ háo hức được quà vội mở ra xem.
Thứ đập vào mắt tôi khiến tôi bất ngờ đến mức muốn ngã quỵ. Trong hộp quà xinh xắn ấy chỉ có một tờ giấy A4 ngay đầu đã có bốn chữ in hoa "ĐƠN XIN LY HÔN". Cuối trang giấy, vợ tôi đã ký sẵn.
Tôi vội cầm điện thoại gọi cho vợ nhưng vừa mở điện thoại ra thì tin nhắn vợ gửi đã chờ sẵn: "Em đã phải khó khăn lắm mới chờ được đến ngày này để làm cái việc mà em muốn làm từ lâu. Anh biết đấy, tính em cẩn thận cầu toàn. Mình cưới nhau ngày này thì cũng nên chia tay vào ngày này. Ngay cả khi kết thúc em cũng muốn kết thúc nó một cách tròn trịa. Lý do có lẽ không cần nói thêm nữa".
Tôi chạy sang phòng hai đứa con, gọi chúng nó hỏi có biết mẹ đi đâu không? Thằng anh ngái ngủ trả lời: "Tối qua mẹ bảo sáng nay đi du lịch mà. Ơ, thế không phải bố mẹ đi cùng nhau à?". Tôi bấm số gọi cho vợ bao lần nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô vọng.
Biết tôi có nguy cơ vô sinh nhưng bạn trai vẫn muốn làm đám cưới Tuyên bố của chồng chưa cưới làm tôi bật khóc nức nở. Ảnh minh họa Đọc bài viết "Đến trường đón con, vô tình gặp chồng cũ mà tôi xót xa", tôi lại nghĩ đến chuyện của mình. Liệu cuộc hôn nhân sắp đến của tôi có hạnh phúc không? Tôi và Sơn yêu nhau được 3 năm rồi. Dù nhiều lần chúng...