Bực tức vì ngày nào vợ cũng xới cơm đầy, tôi ném bát bắt xẻ lại một nửa, vợ nghe theo rồi trả lại thứ khiến tôi sợ xanh mặt
Đàn bà nhịn 1-2 lần không sao, nhưng để họ nổi điên lên trong âm thầm thì hậu quả đúng là đáng sợ!
Mặc dù năm nay đã 35 tuổi, có 1 vợ và 3 đứa con lớn đùng, nhưng tôi vẫn luôn bị mấy ông hàng xóm với đám bạn thân trêu là thằng “râu quặp”. Nghe tức nghẹn cổ mà không làm gì được cái đám dở hơi ấy vì họ nói cũng không sai, tôi rất thích ra oai nhưng vợ lúc nào cũng phá đám, không bao giờ chịu giữ thể diện cho chồng.
Nhiều lần tôi góp ý với vợ là phải dịu dàng ngoan ngoãn đi, chồng nói gì thì cũng phải lắng nghe trước rồi hẵng cãi. Nếu có chuyện xích mích ngoài đường thì nên chờ về nhà rồi nói, xấu chàng thì hổ ai? Song vợ tôi chẳng bao giờ nghe lời, sang nhà bạn ăn cơm thì chửi chồng tội gác chân lên ghế, đi siêu thị với nhau thì nửa đường cô ấy quát tôi ầm ầm không giữ thể diện cho chồng, dừng đèn đỏ lại càng to mồm hơn khiến tôi bao phen xấu hổ vì mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm tưởng vợ tôi bị điên!
Tôi cũng chẳng hiểu vì sao các chị em phụ nữ lại cho mình cái quyền rất kỳ cục: cãi chồng nhem nhẻm nhưng chồng nói lại cái gì là “bật” ngay lập tức, ngoạc miệng ra gào “chồng không yêu vợ”, “loại chồng cục cằn thô lỗ” vân vân và vân vân… Các chị bắt nạt chồng từ trong nhà ra ngõ thế có thấy vui không? Hàng xóm rồi bạn bè người ngoài nhìn thấy có hay ho gì không?
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chả biết câu trả lời của các mẹ thế nào chứ vợ tôi thì chắc chắn là không. Đơn cử như cái chuyện ăn uống, bữa cơm nhà của vợ chồng tôi chưa bao giờ bình yên như trên quảng cáo tivi. 3 đứa con thường hay quậy phá biếng ăn khiến vợ tôi bực mình, cứ đến giờ ăn tối là cái bếp không khác gì chợ vỡ, tôi ngồi ăn miếng cơm mà nuốt mãi không trôi. Tiếng vợ chửi, tiếng con khóc, tiếng đập bàn của vợ, tiếng gõ đũa đập nồi của các con tôi… Ấy thế mà tôi vẫn nhịn được suốt gần 10 năm trời, các mẹ bảo tôi có phải ông chồng quá tuyệt vời không?
Nhưng có vẻ như vợ tôi không nhận ra được chồng cô ấy có sức chịu đựng phi thường thế nào, nên cả một tuần nay tôi phải ăn mì tôm hoặc cơm bụi trừ bữa. Vợ tôi tuyên bố không bao giờ nấu cho tôi ăn thêm một lần nào nữa, lũ trẻ cũng được ăn toàn cháo với bột ăn liền chứ không có đồ nóng sốt như trước đây. Tất cả vì chuyện một bát với nửa bát cơm thôi!
Bình thường vợ tôi vẫn là người xới cơm cho cả nhà, gần đây trời nóng tôi không ăn được nhiều nên toàn gắp thức ăn không. Ngày nào tôi cũng bảo vợ cho tôi nửa bát cơm chứ đừng xới đầy như cơm cúng, vợ tôi ừ ừ xong toàn quên. Mấy lần đầu vợ còn xắn lại chỗ cơm thừa đổ vào nồi theo yêu cầu của tôi, nhưng hôm cuối tuần trước nhà tôi đã xảy ra đại họa, cái bát ăn cơm của tôi cũng bị đập tan tành. Lý do là vì tôi gắt gỏng ném cái bát bắt vợ bỏ nửa cơm đi, trong ấy cũng còn sót mấy miếng trứng tôi đang ăn dở. Vợ đang vật lộn bế đứa út cho nó uống sữa, nghe tôi gắt xong cô ấy bỗng im lặng, mặt hằm hằm như núi lửa, giật lấy bát của tôi mang ra ngoài ban công.
Choang! Một tiếng động chát chúa vang lên khiến bố con tôi giật mình. Đang định đứng lên xem thì vợ lao vào bếp, đặt rầm một phát lên bàn khiến tôi sợ đến nín thở. Đố các ông các bà biết thứ khiến tôi sợ hãi ấy là gì? Là nửa cái bát, đúng nửa bát cơm được đập ra làm đôi! Mấy hạt cơm vụn còn bám dính quanh chỗ bát vỡ nham nhở, còn trên tay vợ tôi là nguyên cái búa đinh.
Lũ con tôi im tịt cả khóc, tôi thì co ro trên ghế không biết phải nói gì. Cả căn nhà bỗng bao trùm bầu không khí khó thở, vợ tôi quát một câu khiến tôi muốn són ra quần: “Đấy, nửa bát cơm đấy, nhai đi!”.
Thôi tôi cũng xin là từ giờ về sau không dám đòi hỏi to tiếng với vợ nữa. Đàn bà nhịn 1-2 lần không sao, nhưng để họ nổi điên lên trong âm thầm thì hậu quả đúng là đáng sợ!
Vào khách sạn chuẩn bị "lâm trận", bạn trai bỗng ép dùng thứ kỳ lạ khiến tôi nổi giận bỏ về
Tôi bực tức mặc lại đồ đi về thẳng luôn, không ngờ bạn trai mình lại kém tế nhị đến mức ấy!
Ở công ty, mọi người thường trêu tôi là "miếu cô Vân" vì 25 tuổi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Tôi không hề xấu xí, ngoại hình cũng ưa nhìn và biết cách ăn mặc, nhưng chẳng hiểu sao không có ai tán tỉnh tôi một cách nghiêm túc. Thi thoảng cũng có người làm quen nói chuyện với tôi theo cách khá mập mờ, tôi không thích nên từ chối thẳng.
Cho đến khi đi dự một buổi hội thảo cách đây 2 tháng, tôi đã gặp được "chân ái" của đời mình. Tôi ấn tượng với chàng trai cao ráo mặc sơ mi trắng có nụ cười cực duyên, ngồi ngay bàn tiếp đón khách mời. Lúc tôi đưa giấy mời ra thì bỗng dưng anh bật cười khiến tôi choáng váng, nhận ra mình đã trúng tiếng sét ái tình. Suốt cuộc hội thảo tôi cứ thấy anh loanh quanh gần bàn tôi ngồi, thi thoảng liếc sang nhìn trộm bắt gặp ánh mắt của anh làm tôi bối rối.
Ngay khi kết thúc buổi hội thảo, tôi liền nhận được tin nhắn từ số lạ hỏi: "Bây giờ em có rảnh không anh mời đi cafe?". Tim tôi đập bình bịch như trống hội, đoán ngay ra chàng lễ tân đẹp trai của công ty đối tác, nhưng sao anh lại biết số điện thoại của tôi nhỉ? À, chắc là thông tin ký nhận khách mời mà tôi viết lúc mới đến. Tôi nhắn lại là "Em rảnh", kèm theo chiếc icon cười như mùa thu nắng cháy mặt.
(Ảnh minh họa)
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên đó, tôi mới biết là anh để ý tôi mấy lần khi cùng sếp đến công ty tôi họp. Văn phòng của chúng tôi cách nhau không xa, có lần anh còn thấy tôi đi ăn cùng đồng nghiệp. Tôi hỏi sao anh lại nhớ mặt tôi, thì anh cười phá lên bảo làm gì có cô gái công sở nào như em, tóc tai không đỏ thì tím, vài tuần thấy đổi màu một lần, không khi nào "lịch sự" được cả. Vừa xấu hổ vừa thấy thích, tôi đỏ mặt không nói nên lời.
Phong chính thức là bạn trai tôi sau 1 tuần nhắn tin trò chuyện. Mấy chị đồng nghiệp cười bò lê bò càng khi họ tự ghép tên chúng tôi lại với nhau, chưa gì đã trêu rằng nếu tôi lấy anh kiểu gì cũng thành bộ phim chưởng với tựa đề là Phong Vân (!) OK cho các chị trêu, dù sao tôi dỡ được cái miếu là cả văn phòng ăn mừng rồi.
Yêu nhau được hơn 1 tháng thì Phong bắt đầu đề cập nhiều hơn đến việc "nâng cao tình cảm". Tôi khá hồi hộp, và cũng bối rối nữa, chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến việc làm chuyện ấy "lần đầu tiên" của mình sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng kể ra thì bạn trai chính thức đầu tiên của tôi cũng ổn, chắc hẳn anh sẽ giúp tôi có kỉ niệm ân ái đầu đời tuyệt vời.
Kết thúc bữa tối định mệnh hôm ấy, tôi hồi hộp ngồi sau xe anh phi thẳng vào khách sạn. Phong cũng chịu chi, chọn hẳn nơi "xịn xò" để tôi có cảm xúc thăng hoa nhất. Vào phòng tắm rửa xong xuôi, nghe tôi tiết lộ chuyện mình vẫn còn trinh thì mắt Phong sáng rực, lộ rõ vẻ khao khát khiến tôi cũng rạo rực.
Nhờ lên mạng tham khảo cả đống kinh nghiệm của các chị em trong những group phòng the, tôi đã chọn một bộ đồ lót thật sexy và một mùi nước hoa gây kích thích. Quả nhiên Phong rất nồng nhiệt, dạo đầu rõ lâu. Cho đến khi anh ta xé chiếc bao ra chuẩn bị "lâm trận", tôi nhắm tịt mắt chờ đợi cơn đau đầu tiên trong cuộc đời thì bỗng dưng một màn im lặng bao trùm khắp căn phòng. Mở mắt ra thấy Phong đang nhăn mặt, tụt xuống giường rồi lao đến móc trong túi áo vest ra thứ gì đó nhỏ xíu như lọ tinh dầu, tôi ngồi dậy không hiểu anh làm gì.
"Chỗ đấy của em có mùi lắm, em dùng cái này đi, nước hoa thơm vùng kín đấy. Vào tắm lại rồi xức lên cho đỡ đi".
Mắt tôi chưa bao giờ giãn nở cao độ đến như thế, bất giác khép chặt chân lại, nhìn Phong trân trân. Tôi có nghe nhầm không, anh ta chê tôi... bị hôi ư? Ngày nào tôi cũng vệ sinh sạch sẽ, tôi cũng khá tự hào vì "cô bé" của mình hồng hào chưa từng trải qua trận bể dâu nào. Thế mà người yêu đầu tiên lại làm tôi xấu hổ nhục nhã thế cơ chứ!
Vừa ngượng vừa tức, tôi nhặt quần áo mặc lại, không ngờ bạn trai mình lại kém tế nhị đến mức ấy! Phong túm tay hỏi tôi đi đâu đấy, tôi bảo em đi về. Anh ta vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao tôi giận, giá có cái lỗ nào thì tôi cũng chui xuống ngay cho đỡ nhục!
Cô bạn thân vợ suốt ngày xúi ly hôn, tôi nổi điên thì liền biến sắc trước lời thủ thỉ Khả năng cao là Linh tìm cách ly gián vợ chồng tôi, đợi khi nào chúng tôi ly hôn thì cô ta sẽ nhảy vào quyến rũ tôi. Nghĩ đến điều đó mà tôi thấy rất khinh thường cô ta. Trước nay tôi vẫn nghĩ bạn thân khác giới của vợ mới là điều đáng ghét. Thế nhưng thực tế lại chứng minh...