Bức ảnh ‘biết kể chuyện’ của phóng viên ảnh thế giới giữa đại dịch
Giữa thời điểm giãn cách xã hội vì dịch bệnh trên khắp thế giới, những khoảnh khắc giản dị thường ngày cũng đủ để mọi người hình dung về khoảng thời gian đáng nhớ trong lịch sử.
Zing trích dịch bài đăng trên CNN về chia sẻ của các phóng viên ảnh khi việc tác nghiệp gặp khó khăn và tìm cảm hứng mới giữa thời điểm dịch bệnh nguy hiểm tại nhiều nơi trên thế giới.
Mạo hiểm ra đường phố New York, Mỹ thời điểm này, nhiếp ảnh gia Ashley Gilbertson phát hiện một phụ nữ trẻ đang đứng trong một con hẻm ở khu phố tài chính. Anh dừng lại quan sát, thấy cô thò đầu ra ngó nghiêng vài lần trước khi bước xuống đường cùng người đàn ông lớn tuổ.i.
Gilbertson nhanh tay ghi lại vài bức hình. Nếu là bình thường, anh đã tiếp cận cô gái ấy để bắt chuyện. Nhưng giữa thời điểm dịch Covid-19 bùng phát và có yêu cầu giãn cách xã hội, việc này đơn giản là không thể.
Không thể trò chuyện, hỏi han nhân vật như bình thường là điều khó khăn đối với các nhiếp ảnh gia giữa thời điểm dịch bệnh.
“Không hỏi han, trò chuyện được với những nhân vật mình chụp, đối với tôi quả thực khó khăn. Tôi thường chụp lại khoảnh khắc ưng ý, sau đó tiến tới giới thiệu tôi là ai, đang chụp gì và hỏi tên của họ, xem họ đến từ đâu, làm công việc gì, đang cảm thấy ra sao… Bây giờ, phần công việc đó của tôi đang thay đổi đáng kể”, nam nhiếp ảnh gia chia sẻ.
Giống như nhiều nhiếp ảnh gia trên thế giới, Gilbertson đang phải đối mặt với đại dịch Covid-19 – điều gây ảnh hưởng không nhỏ đến công việc của anh, ngoài chuyện thu nhập giảm sút.
Nhiếp ảnh gia Suzanne Plunkett chụp ảnh con gái của bạn mình trong một buổi học múa ba lê online.
Trước nhiều khó khăn, một vấn đề khiến nhiều người thắc mắc giữa lúc dịch bệnh nguy hiểm: Làm thế nào để các nhiếp ảnh gia ghi lại được một trong những khoảng thời gian đáng nhớ trong lịch sử loài người khi trên khắp thế giới, đường phố vắng tanh, mọi người đều ở trong nhà? Làm thế nào nhiếp ảnh gia ghi lại được sự kết nối giữa mọi người khi giờ đây ai cũng đều phải giữ khoảng cách với nhau?
Tháng 3 vừa qua, James Wrigley (sống tại Anh), đồng giám đốc của nền tảng nhiếp ảnh Public Source, đã ra mắt trang web có tên Covid-19 Archive nhằm xây dựng một kho lưu trữ các hình ảnh liên quan đến cuộc sống trong thời gian Covid-19 bùng phát. Đến nay, trang này nhận được sản phẩm từ 30 nhiếp ảnh gia ở khắp nơi trên thế giới.
Video đang HOT
“Đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong thế hệ của chúng tôi. Chúng tôi muốn tạo ra một cái gì đó có thể lưu giữ lại hình ảnh của sự kiện này”, Wrigley nói.
Sống sót qua đợt dịch SARS 17 năm trước, ông cho biết nhiều người dân thành phố ban đầu nhanh chóng phản ứng với Covid-19. Mọi người bước vào “chế độ chiến đấu” với bệnh dịch, điều đã học được từ những kinh nghiệm trong quá khứ.
Khi lễ hội Carnival ở Italy bị hủy bỏ do dịch Covid-19, nhiều cửa hàng bán mặt nạ hóa trang nhanh chóng chuyển sang bán khẩu trang y tế (ảnh trái). Trong khi đó, nhiều người dân tại Hong Kong tích trữ giấy vệ sinh khi dịch bệnh bùng phát.
Jeremy Cheung, nhiếp ảnh gia ở Hong Kong, chia sẻ hiện anh không còn ra ngoài nhiều để chụp ảnh.
“Tôi không chụp trên đường phố thường xuyên nữa vì tôi đang cố gắng hết sức để trở thành một người dân có trách nhiệm bằng cách ở nhà”, anh nói.
Những hình ảnh đời thường nhưng không kém phần nghệ thuật được ghi lại trong thời điểm giãn cách xã hội tại Italy.
Không ra ngoài, một số nhiếp ảnh gia ghi lại cuộc sống gia đình mình như một cách luyện tay nghề và lưu lại kỷ niệm đáng nhớ, hoặc cũng có thể là giúp họ đán.h lạc hướng bản thân, tạm thời thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Vốn nổi tiếng với những bức ảnh chụp mọi người trong nhà từ khung cửa sổ, thời gian này, nhiếp ảnh gia Gail Albert Halaban thấy các tác phẩm của mình càng trở nên quen thuộc lạ kỳ.
Những hình ảnh đậm chất thơ được ghi lại từ khung cửa sổ.
“Không cần cứ phải ở ngoài, tôi nghĩ rằng không gian cửa sổ là nơi chúng ta tạo ra nhiều kết nối với nhau, đặc biệt là khi sống trong thành phố”, cô chia sẻ.
“Nếu bạn nhìn qua cửa sổ của hàng xóm, bạn sẽ thấy họ cũng đang làm những việc giống như bạn. Khi phải giãn cách xã hội, thật yên tâm khi thấy hàng xóm bên kia đường cũng đang học tại nhà hoặc pha cốc cà phê, đọc truyện”, cô nói thêm.
Hàng người đến siêu thị ở Cascais, Bồ Đào Nha mua thực phẩm.
Trong khi mọi người đều đang ở nhà để bảo vệ chính mình, hạn chế tiếp xúc theo những cách chưa từng có, các nhiếp ảnh gia vẫn có thể ghi lại những kết nối của con người và những khoảnh khắc ấn tượng.
Đó là chân dung của các thành viên gia đình được chụp từ cửa sổ, ảnh những bữa ăn hàng ngày ở nhà, ảnh ánh sáng phản chiếu qua các mái nhà trên khắp thế giới…
Những hình ảnh lặp lại ngày qua ngày như các “bức ảnh biết nói”, bắt đầu xây dựng một câu chuyện đơn giản, được chia sẻ bởi những người sống trong thời điểm đặc biệt này. Dù cách xa nhau, nhưng bằng cách nào đó, như đang thực hiện cùng nhau.
Mai An
Lãng mạn hóa bệnh lao phổi, trào lưu điên rồ nhất trong lịch sử loài người
Thế nhưng có một giai đoạn trong lịch sử loài người, do sự hiểu biết hạn hẹp về y khoa lẫn trình độ dân trí, người ta tôn vinh căn bệnh lao phổi và biến nó trở thành chuẩn mực của cái đẹp.
Ai cũng mong muốn mình được khỏe mạnh và rõ ràng khi bị bệnh thì hoàn toàn chẳng có gì lãng mạn cả. Thế nhưng có một giai đoạn trong lịch sử loài người, do sự hiểu biết hạn hẹp về y khoa lẫn trình độ dân trí, người ta tôn vinh căn bệnh lao phổi và biến nó trở thành chuẩn mực của cái đẹp. Từ niềm tin sai lầm này, giới quý tộc Châu Âu đã tạo ra bao chuyện dở khóc dở cười còn nổi tiếng đến tận ngày nay.
Lãng mạn hóa bệnh lao ở cuối thế kỷ 19
Cuối thế kỷ 19 là thời kỳ phát triển cực thịnh của chủ nghĩa lãng mạn. Tầng lớp quý tộc Châu Âu gần như nhìn nhận mọi thứ trong cuộc sống qua lăng kính hồng, kể cả bệnh tật. Vì triệu chứng của bệnh lao bao gồm việc người bệnh gầy gò, xanh xao, môi đỏ và má ửng hồng do sốt liên tục, người ta đã gán ghép cho nó trở thành một chuẩn mực đẹp đẽ, đầy thi vị.
Thậm chí, trong một số tác phẩm thơ ca nổi tiếng, điển hình là tác phẩm của Much Ado About Nothing (tạm dịch: Có gì đâu mà rộn) của William Shakespeare sáng tác vào thế kỷ 16, đã xuất hiện cụm từ "a consumptive love" (tạm dịch: một tình yêu héo hon) để miêu tả về người đang bị bệnh lao. Từ một căn bệnh chế.t người vào thời đó, hiểu biết hạn hẹp cộng với óc sáng tạo của con người, lao được xem như căn bệnh tương tư tình ái.
Ngoài William Shakespeare, lao còn được nhắc đến trong cuốn "Anatomy of Melancholy" của Robert Burton thông qua câu chuyện về hoàng tử Antiochus. Antiochus yêu Stratonice - mẹ kế của chàng. Tuy nhiên vì đây là một mối tình không nên có, vì thế Antiochus đã kìm nén tất cả cảm xúc và mắc bệnh lao ái tình. Tất nhiên, các miêu tả cổ của người Hy Lạp đều chỉ ra những đặc điểm của căn bệnh "lao ái tình" này trùng khớp với triệu chứng bệnh lao phổi. Thậm chí, cho đến thời Charles II, thầy thuố.c Gideo Harvey vẫn miêu tả trong cuốn sách của ông như sau: "khi các cô hầu đột nhiên xương hàm nhô ra và đôi mắt vô hồn, họ chắc chắn là đang yêu."
Những niềm tin tai hại của con người trong thế kỷ 18
Nếu thế kỷ 19 xem bệnh lao đại diện cho cái đẹp thì vào thế kỷ 16, 17, 18, bệnh lao còn được ưa chuộng vì đức tin tôn giáo. Nhiều người cho rằng thời gian mắc bệnh cho đến khi phát bệnh và t.ử von.g của lao khá chậm, nên đó sẽ là một sự ra đi nhẹ nhàng, sạch sẽ cũng như không vướng bận bất cứ điều gì. Người bị bệnh sẽ dư dả thời gian chuộc lại mọi lỗi lầm khi còn sống, chào tạm biệt người thân,... Do đó, có một bộ phận không ít người còn cầu mong được nhiễm bệnh.
Váy phồng ảnh hưởng đến sức khỏe phụ nữ, bắt nguồn từ chuẩn mực đẹp kiểu "lao phổi"
Còn đối với phụ nữ, sự mảnh mai về hình thể được đề cao ở thời điểm này. Và vô tình sao, bệnh lao lại đem đến điều đó. Thậm chí, các miêu tả về chuẩn mực đẹp thời Victoria như "da trắng, môi đỏ, mắt sáng, má hồng" trên thực tế đều trùng khớp với biểu hiện của bệnh lao. Thế là người tin rằng bệnh lao đại diện cho sự mong manh và hấp dẫn ở người phụ nữ. Niềm tin sai lầm này khiến nhiều quý bà, quý cô ở tầng lớp thượng lưu thời Victoria tìm đến hàng loạt biện pháp làm đẹp cực đoan như bôi thạch tín để da dẻ trắng bệch, mặc corset và váy phồng để tạo cảm giác thân hình thanh mảnh... hậu quả là sức khỏe của phụ nữ ở thời kỳ này bị sa sút rất nhiều.
Corset bó eo cho thanh mảnh, cũng kinh dị không kém
Nếu ở phụ nữ, lao đại diện cho cái đẹp, thì lao ở nam giới lại trở thành dấu hiệu cho sự thông minh, sáng tạo. Tuy chẳng có cơ sở nào chứng minh điều này, song nhiều người mặc định các quý ông mắc bệnh lao sẽ trở nên thông minh, sáng tạo và mang tâm hồn thi ca hơn.
Các quý ông bị lao được xem là thông minh và sáng tạo
Tóm lại, đã có một thời gian con người chạy theo trào lưu lãng mạn hóa bệnh lao đến mức điên rồ, đồng nhất nó vở vẻ đẹp cũng như vị trí xã hội cao quý. Thế nhưng, thực tế đã chứng minh rằng bệnh lao là căn bệnh cực nguy hiểm, chứ chẳng hề đẹp đẽ như người ta đã nghĩ.
'Bệnh nhân số 0', Carnival và khởi nguồn của dịch Covid-19 tại Đức 129 người ở Đức đã nhiễm Covid-19. Dịch bệnh lan rộng có thể khiến cơ sở hạ tầng y tế công cộng của Đức quá tải vì các bác sĩ và bệnh viện chưa có sự chuẩn bị đầy đủ. Ông Bernd B., người quản lý một công ty bất động sản cùng với anh trai, đã chuẩn bị cho lễ hội Carnival...