Bỏ tôi 1 tháng, anh quay về cưới người tình cũ
Sống thử với tôi gần 1 năm, bỏ tôi 1 tháng, anh quay về cưới chị ta – người tình 5 năm trước.
Điều khiến tôi đau khổ và bị sốc không phải là việc anh lấy vợ. Nói cho cùng, nếu chúng tôi chia tay thì anh cũng phải lấy vợ mà thôi. Nhưng tôi thực sự không thể nào tin nổi anh lại lấy vợ nhanh đến thế. Đau đớn hơn nữa, người mà anh lấy là chị ta… Cô người yêu đầu mà anh đã nói là chia tay hơn 1 năm rồi. Thì ra, trong thời gian quen, yêu tôi, anh vẫn có ý định với chị ta – người tình cũ.
Hai người họ ở gần nhà nhau, học chung với nhau hồi phổ thông. Tình yêu của họ cũng kéo dài đến hơn 5 năm. Mọi việc chỉ bắt đầu xảy ra rạn nứt cách đây khoảng hơn 1 năm, khi mà anh vì điều kiện công tác chưa thể chuyển về quê được, từ khi đó, tình cảm của họ xa dần, cuối cùng, nghe anh nói thì họ chia tay. Đó cũng là quãng thời gian mà anh quen tôi.
Tôi kém anh tới 7 tuổi, chỉ là một cô sinh viên vừa mới ra trường. Tôi vốn là cô tiểu thư chính hiệu nhưng từ khi yêu anh, tôi đã cố gắng thay đổi rất nhiều. Tôi ngoan ngoãn hơn, biết nghe lời hơn để làm anh vui lòng. Sau khoảng hơn 3 tháng yêu nhau, chúng tôi dọn về ở chung. Có lẽ đó cũng là sai lầm lớn của tôi.
Theo bản thân tôi đánh giá thì anh là người đàn ông chững chạc, hiểu biết và sống có tình có nghĩa. Khi yêu tôi, anh cũng vẫn chia sẻ về chuyện tình đã qua. Anh nói hai người họ hợp nhau, cũng đối xử tốt với nhau nhưng vì nhiều cái khó khăn nên mới quyết định dừng lại. Bản tính tôi là người phụ nữ độc lập nên tôi hoàn toàn không ghen tuông mà cho rằng đó là một người đàn ông có trách nhiệm, dù là với cuộc tình đã qua.
Nhưng khi chúng tôi về sống cùng nhau, chúng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Tôi là người phụ nữ có cá tính mạnh, lại trẻ hơn anh khá nhiều. Có lẽ vì thế mà chúng tôi không tìm được tiếng nói chung. Anh thích mẫu người phụ nữ cam chịu, không được cãi chồng nửa câu, lúc nào cũng răm rắp nghe theo chồng. Còn tôi là người đúng thì nói đúng, sai thì bảo sai, tôi không im lặng và tôn sùng chồng là nhất được.
Sống với nhau được khoảng hơn 10 tháng, chúng tôi cảm thấy mệt mỏi vì nhau. Thêm vào đó, tôi lại mang bầu nhưng anh nói không thể cưới được vì mọi việc còn chưa đâu vào đâu. Quá tức giận, tôi ngay lập tức đi phá thai. Sau lần đấy, chúng tôi quyết định dọn ra ngoài sống. Tôi cũng điên tiết lên và nói lời chia tay. Tôi nghĩ, tôi làm căng như vậy chỉ để anh nhận thấy rằng anh đã sai và phải xuống nước xin lỗi tôi.
Vậy mà chỉ hơn 1 tháng sau, tôi nghe tin anh sẽ về quê cưới vợ. Tôi còn chủ quan không tin đó là sự thật. Tôi cứ ung dung sống, cứ hồn nhiên, mặc kệ mọi chuyện vì nghĩ anh không thể gặp gỡ, yêu và cưới một ai đó nhanh đến như vậy. Nhưng cách đây hơn 1 tuần, anh gửi thiếp mời cho tôi. Tôi chết lặng khi nhận được tờ thiệp cưới. Trên đó ghi tên anh và người yêu cũ. Hóa ra bấy lâu nay, dù yêu tôi nhưng anh ta vẫn liên lạc với người cũ, vẫn ấp ủ dự định có thể sẽ cưới chị ta.
Tôi hận vì anh ta thay lòng đổi dạ nhanh quá, hận vì anh ta đã lừa dối tôi. Tôi muốn tới đám cưới của họ, tung hê tất cả, nói cho quan viên hai họ biết anh ta là loại đàn ông như thế nào. Nhưng nhìn người tình cũ mà anh ta sắp lấy làm vợ, tôi lại không lỡ. Chị ta quá lành, đến mức gần như không có sự phản kháng. Có cảm giác như được anh ta lấy làm vợ đã là một vinh dự với chị ta rồi. Chị ta chẳng bận tâm tới điều gì, cam chịu tới mức đáng thương.
Video đang HOT
Tôi không giận chị ta vì chị ta cũng là người đàn bà khổ như tôi. Nhưng tôi hận người đàn ông đó, tôi không muốn tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy. Tôi phải làm gì đây?
Theo Eva
Bí mật của cuộc tình cay đắng
Linh tự mua cho mình chiếc nhẫn cưới để đeo vào tay. Cô mặc định như mình là vợ anh, dù trong tiềm thức.
Cơn mưa chiều òa ập xuống con phố thân thuộc, Linh hối hả phóng xe về thật nhanh. Cô cần phải trở về nhà, vun vén bữa cơm chiều với những người mà cô yêu quý. Bỗng, một chiếc xe từ xa lao lại, đâm sầm vào khiến cô ngã xuống bên đường. Linh cảm thấy chân mình đau điếng, cô gắng gượng đứng lên trong khi người đàn ông kia cuống quyết nâng cái xe sang một bên để đỡ Linh dậy:
- "Tôi xin lỗi, cô có làm sao không?"
Linh sững người lại khi nghe giọng nói này. Có gì đó rất thân thuộc, nó tự nhiên khiến trái tim cô đau nhói, giống như một giọng nói vọng về từ kí ức. Cô quên hết mọi đau đớn, nhìn người đàn ông đang cố gắng nâng mình dậy, Linh thảng thốt nhất ra anh. Gương mặt của Tuấn bị cơn mưa xối xả làm ướt nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Không thể nào nhầm được.
Có vẻ như mưa làm ướt nhòe đôi mắt nên Tuấn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra Linh. Cô cảm thấy hơi buồn vì điều đó. Đã từng có thời những lời thề hẹn nói rằng dù có vật đổi sao rời cũng chẳng quên nhau. Vậy mà hôm nay, mặt giáp mặt, tay kề tay, anh lại không nhận ra người con gái mình từng yêu.
Phải mất tới vài phút, khi Linh đứng thẳng lên, đối diện với Tuấn, anh mới ngây người ra, miệng lắp bắp:
- "Linh, là em phải không? Đúng em rồi".
Linh khẽ mỉm cười, nụ cười hiền lành và ấm áp như xưa. Cô thấy mừng vì dù sao anh cũng nói bằng giọng hân hoan khi nhìn thấy cô chứ không phải là những lời sầu thảm.
Tình cờ gặp lại nhau trên phố, những kí ức năm xưa ùa về trong Linh và Tuấn (Ảnh minh họa)
Hai người ghé vào quán cà phê ngay cạnh đó. Tuấn cuống quýt ngồi rạp xuống bên dưới để băng chân cho Linh. Anh lúc nào cũng vậy, chu đáo, ân cần và tình cảm. Chính điều này đã khiến cho Linh yêu anh và bây giờ không thể quên anh. Nhưng không quên thì có nghĩa gì khi giữa hai người có một rào cản quá lớn chẳng thể nào vượt qua.
Thật khó để mở lời trong hoàn cảnh như thế nào. Hai người tình cũ gặp lại nhau. Cả hai bối rối khi nhìn vào mắt nhau, không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào cho những kí ức năm xưa không ùa về và làm tổn thương đôi phương:
"Cuộc sống của em sao rồi?"
Câu nói của Tuấn vang lên trùng khít với "Cuộc sống của anh sao rồi" mà Linh nói ra. Cả hai bật cười. Lúc nào hai người cũng đồng điệu với nhau như vậy. Nhưng có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, trong tình huống này, ai cũng hỏi nhau một câu xã giao như vậy. Linh không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào bởi vì muốn che giấu sự thật nên cô ra đi, làm sao cô có thể nói với anh điều đó:
- "Em ổn, em đang có một gia đình hạnh phúc"
Chiếc nhẫn cưới trên tay Tuấn đã khiến Linh không đủ can đảm để nói lên sự thật. Cô cũng có một chiếc nhẫn cưới như vậy trên tay nên Tuấn có vẻ tin vào câu chuyện mà Linh tạo dựng. Giọng anh trùng xuống nhưng gương mặt vẫn gượng cười:
- "Vậy thì tốt quá, em phải sống thật hạnh phúc nhé!"
Nhìn thật lâu chiếc nhẫn trên tay Tuấn, lòng Linh buồn vô hạn. Vậy là đã có một người con gái khác thay cô yêu anh. Anh sẽ cưới người đó, sẽ cùng sinh sống trọn đời bên người đó, sẽ gọi người đó bằng vợ. Đó đã từng là giấc mơ của Linh, nhưng giờ đây, người khác sẽ thay cô thực hiện. Linh không giấu nổi sự buồn bã trong đôi mắt nhưng miệng cô thì vẫn cười tươi tắn:
- "Em xin lỗi vì chuyện năm xưa. Em đã ra đi đột ngột quá. Có lẽ anh đã giận em nhiều lắm. Quả thực, em đã không cầm lòng nổi khi gặp anh ấy và vì vậy mà em chọn cách ra đi thật nhanh để anh giận em mà quên em đi. Em không xứng đáng. Giờ nhìn thấy anh hạnh phúc, có vợ rồi, em cũng mừng cho anh. Anh là người đàn ông tốt và xứng đáng được hạnh phúc".
Tuấn giật mình khi Linh nhắc đến vợ. Anh hơi bất ngờ nhưng sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn cưới của tay mình và rồi bật cười:
- "À ừ, anh cũng đang sống rất ổn. Còn chuyện năm xưa anh không hề giận em. Anh nghĩ em cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình".
Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra... Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ răng sẽ không thể quên! (Ảnh minh họa)
Hai người chia tay thật nhanh chóng sau đó. Hơn 5 năm rồi gặp lại, cảm xúc quá nhiều nhưng lời nói thì chẳng ai biết phải nói những gì. Có lẽ như thế là quá đủ, ngồi lâu thêm với nhau chỉ gợi về những đau đớn và tiếc nuối. Tuấn và Linh đã từng yêu nhau sâu đậm, yêu nhiều lắm nhưng rồi vào một ngày Linh đột ngột ra đi không cho Tuấn một lời giải thích. Kể từ lần đó, cho tới giờ hai người mới gặp lại nhau.
Tuấn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê nhìn Linh ra về. Anh không hề biết rằng người con gái đang bước đi thật nhanh ra khỏi quán đó đang thầm khóc. Cô khóc vì không được ở bên anh, bởi lẽ cô không có được cái chức năng thiêng liêng của người phụ nữ: quyền làm mẹ. Cái gia đình mà cô nói tới là trại trẻ mồ côi, nơi cô cùng những người phụ nữ đồng cảnh ngộ như mình chăm sóc các con. Còn chiếc nhẫn cưới trên tay là cô tự mua cho chính mình để những người đàn ông khác không tán tỉnh. Vì với cô, cô mặc định mình đã là gái có chồng. Một người chồng trong tiềm thức, đó là anh! Linh đã không thể nói ra sự thật đó vì cô muốn để anh sống bình yên với cuộc sống, cô không muốn làm gánh nặng cho cuộc đời anh. Cô sợ rằng nếu biết sự thật anh sẽ không bỏ rơi cô, mà như vậy thì quá thiệt thòi cho anh. Vì thế bí mật này sẽ mãi mãi của riêng cô.
Nhưng cũng có một bí mật khác mà Linh chẳng bao giờ được biết. Chiếc nhẫn mà Tuấn đeo trên tay cũng chỉ là chiếc nhẫn mà anh mua cho chính mình. Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra... Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ răng sẽ không thể quên!
Theo VNE
Sắp cưới mới hay chồng nợ như chúa chổm Tình cảm của tôi vốn dĩ đã nhạt nhòa, giờ lại phát hiện anh nợ nần như chúa chổm khiến tôi không muốn cưới. Thực ra với tôi, chuyện nợ nần của anh không phải là vấn đề nghiêm trọng đến như vậy nếu như tình cảm của tôi dành cho anh còn nhiều. Trong lòng tôi, ngay cả khi không biết điều...