Bố nhậu nhẹt ở nhà xuyên Tết, mẹ tôi dùng tuyệt chiêu khiến bạn nhậu của bố “chạy mất dép”
Đam mê nhậu nhẹt của bố khiến gia đình tôi suýt nữa mất Tết.
Khi ai đó hỏi tôi lấy tiêu chuẩn gì để chọn chồng, điều đầu tiên tôi nghĩ chính là không nhậu nhẹt. Tôi ghét cay ghét đắng những người ham say xỉn. Một phần vì tôi thấy rượu chè chẳng có gì hay ho, và 9 phần còn lại thì do bố tôi “bợm nhậu” quá nên suýt nữa bị mẹ bỏ.
Bố tôi làm phó phòng ở một tập đoàn lớn, chuyên phải đi quan hệ tiếp khách nên lần nào cũng trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Tuần 7 ngày thì 6 ngày ông lơ mơ. Cứ nửa đêm khi cả nhà đang ngủ thì bố đập cửa gọi lè nhè. Sáng đi làm com lê đứng đắn bao nhiêu thì đêm về trông ông nhếch nhác bấy nhiêu, không có tí gì gọi là phong độ.
Anh trai tôi kể hồi tôi còn bé, mẹ luôn phải bò ra dọn dẹp “bãi chiến trường” bố gây ra sau những trận say. Mang chậu ra thì ông nôn xuống sàn, quần áo vứt lung tung bừa bãi. Có hôm bố ngã ở đâu về rách quần, áo toàn đất bẩn, mẹ tức quá vứt cả vào sọt rác.
Ngày ấy mẹ cắn răng chịu đựng vì nghĩ cho sự nghiệp của bố. Mẹ chỉ ở nhà nội trợ nên bà luôn cố gắng làm hậu phương vững chắc cho chồng yên tâm phấn đấu bên ngoài. Đúng là bố tôi không phụ lòng vợ, 20 năm đi làm cũng có ít chức tước. Nhưng số tiền ông mang về mỗi tháng dù nhiều bao nhiêu cũng không thể làm vợ vui. Bởi hệ quả của thói rượu chè toàn tật xấu không ai mê nổi.
Người khác say thì đánh vợ đánh con, gây sự nọ kia ầm ĩ. Bố tôi may không mắc thói vũ phu, cơ mà do uống quá nhiều nên ông ít khi tỉnh táo, lại thường xuyên vắng nhà, không gần gũi vợ con. Anh em tôi đi học đi làm suốt, có mỗi mẹ loanh quanh ở nhà với cô giúp việc. Nhiều lần tôi bảo bố quan tâm đến mẹ một chút. Sinh nhật vợ con bố không nhớ, mẹ giận dỗi bố cũng không thèm dỗ. Cứ say về là bố ngủ, khiến gia đình tôi càng lúc càng thiếu tình cảm hơn.
Mỗi dịp năm hết Tết đến thì không khí gia đình tôi lại càng căng thẳng. Quà biếu ngập nhà, đủ đầy không thiếu gì từ đồ ăn đến bánh trái. Song mẹ tôi vẫn chẳng nở nụ cười, vì ròng rã nửa tháng Tết bố chỉ kéo đồng nghiệp bạn bè về ăn nhậu mà thôi.
Anh em tôi ăn như nào cũng được, nhưng mẹ tôi thì không thèm ăn. Chỉ mỗi việc nấu nướng dọn dẹp các bữa “dô dô” của bố cũng đủ khiến bà mệt nhoài.
Bố tôi đã vô tâm rồi, hội khách khứa đến nhà ăn uống còn kém ý thức hơn. Nhiều người không biết “vợ phó phòng” là ai nên cứ nghĩ mẹ tôi là ô sin, sai bảo mẹ tôi đủ thứ. Người biết mặt mẹ tôi thì lại chẳng thèm mời bà ngồi xuống mâm 1 câu, chỉ đến đánh chén no say rồi cắp nách đi về. Mẹ tôi vừa buồn vừa mệt, có hôm bà tủi thân lén khóc trong phòng ngủ. Vì giữ thể diện cho bố nên mẹ không bao giờ ý kiến nửa câu, cứ âm thầm phục vụ những bữa nhậu vô bổ trong chính ngôi nhà riêng của mình.
Video đang HOT
Tôi thương mẹ quá nên mách nhỏ anh trai, anh liền nhắc bố thẳng thắn song bố toàn to tiếng bênh người ngoài rồi bảo mẹ con tôi ích kỉ. Tết năm nào cũng ròng rã như thế từ 23 tháng Chạp đến tận rằm tháng Giêng, nếu không phải ở chung cư thì chắc hàng xóm nghĩ nhà tôi mở quán nhậu mất!
Đến hẹn lại lên, Tết năm nay bố tiếp tục rước cả nhóm người về bày vẽ. Hết lẩu đến nướng. Tôi nghỉ Tết rồi nên rảnh tay giúp mẹ hầu bố, nhưng được 2-3 hôm cũng bắt đầu thấy khó chịu. Đồ ngon thì chẳng được ăn toàn phải mang ra cho bố mời khách, tiệc tàn giữa đêm khuya mẹ con tôi dọn đến 1-2h sáng mới xong. Bà nội qua chơi thấy nhà ồn ào lộn xộn quá liền trách mẹ, nhịn không nổi mẹ tuyên bố sẽ chơi lớn một phen cho gã chồng “bợm nhậu” trầm trồ.
Ban đầu mẹ giận quá nên đòi ly hôn, bố tôi ung dung bảo bà cứ làm đơn đi rồi ông ký. Mẹ tôi kêu không rảnh, bố lại cười chọc tức rồi bỏ đi cà phê chơi. Mẹ tôi ức đến nỗi không thèm làm gì nữa, 26 Tết nhà cửa vẫn trống trơn không có chút đồ mới nào. Anh em tôi lo đến toát cả mồ hôi, sợ phen này bố mẹ bỏ nhau thật.
Cơ mà chỉ 1 ngày sau thế cục đã xoay chuyển hoàn toàn. Bố tiếp tục mời hội anh em đến nhà với lý do tất niên, song vừa bước vào cửa ai cũng chạy mất dép. Không ai ngờ chiêu đuổi khách của mẹ vô cùng đơn giản: mượn 1 con chó dữ nhà dì ruột tới là xong!
Cả nhà dì về quê nội nên nhờ mẹ tôi trông chó giúp. Chỉ cần sang cho nó ăn thôi nhưng mẹ tôi tiện tay dắt xích về luôn. Một công đôi việc, trước ánh nhìn sợ hãi của bố thì mẹ chỉ phán mỗi câu xanh rờn:
- Con Mích nó khôn lắm, để nó trông nhà mấy hôm Tết, ai say xỉn vớ vẩn đến nhà cho nó cắn luôn!
Vậy là thôi, đám bạn nhậu của bố chạy hết. Chưa năm nào Tết nhà tôi lại bình yên đến thế!
Uống say lỡ lên giường cùng bạn thân, hôm sau tỉnh dậy tôi đỏ mặt trước lời tuyên bố của cậu ta
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bắt đầu hoảng loạn khi nhớ lại mọi chuyện, còn Khang đã chạy đi đâu không thấy.
Nghĩ thằng bạn có gan làm mà không dám chịu, trốn đi mất nên tôi tức lắm.Tôi và anh yêu nhau khoảng 8 tháng thì bố tôi chuyển công tác vào nam, nên tôi theo bố mẹ vào đó sống luôn. Vậy là chúng tôi bắt đầu yêu xa, nhưng chính vì yêu xa và không tin tưởng nhau nên hai đứa đã chia tay.
Mọi chuyện bắt đầu từ 2 tuần trước, tôi nhận được tin nhắn của anh với nội dung: "Mình chia tay nhau đi, anh không thể yêu xa vì anh không có lòng tin khi bạn gái mình không trong tầm kiểm soát". Đó là mối tình đầu của tôi, tôi đã hứa hẹn, níu kéo anh rất nhiều nhưng không thành nên đành buông tay.
Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều và gọi cho Khang - thằng bạn thân để tâm sự. Tôi và nó chơi với nhau từ năm cấp 3, sau khi tốt nghiệp, nó vào nam học đại học, dù vậy chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Từ ngày tôi mới vào nam, nó cũng hay qua đưa tôi đi thăm quan, khám phá thành phố.
Khi biết tôi chia tay người yêu, Khang hẹn tôi cùng một vài người bạn nữa đi ăn uống cho thư thả, buông bỏ hết chuyện không vui và tôi đồng ý. Tối cuối tuần trước rồi, nó qua đón tôi và không quên xin phép bố mẹ tôi. Vì hai đứa là bạn thân khá lâu, cũng hay lại nhà chơi nên bố mẹ tôi quý nó lắm, đồng ý cho đi luôn.
Tôi và Khang quen nhau từ hồi học cấp 3, khi thất tình may có đứa bạn để tâm sự. (Ảnh minh họa)
Sau khi ăn uống, nhậu nhẹt no say, Khang lại chở tôi về nhà. Nhưng thay vì đưa thẳng về nhà, cậu ta lại tạt qua phòng trọ, bảo tôi đợi để thay cái áo vì nãy uống bia bị đổ ra áo. Do tôi say quá nên Khang không dám để tôi đứng dưới nhà chờ một mình, bèn bảo tôi lên phòng ngồi chờ, nào mà ngờ tôi lại lăn quay ra đó ngủ.
Có lẽ vì có hơi men trong người, không thể kiểm soát được cảm xúc mà hai đứa đã "vượt rào". Thú thật đó là lần đầu tiên của tôi, dù trước đây có bạn trai nhưng chưa bao giờ tôi dám đi quá giới hạn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bắt đầu hoảng loạn khi nhớ lại mọi chuyện, còn Khang đã chạy đi đâu không thấy. Nghĩ thằng bạn có gan làm mà không dám chịu, trốn đi mất nên tôi tức lắm. Nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, tôi chỉ biết trách mình không kiểm soát bản thân để nhậu say đến mức đó.
Tôi ôm cả bụng ấm ức bắt xe về nhà, vừa đi vừa lo lắng không biết nên giải thích với gia đình chuyện đêm qua đi chơi không về như thế nào để bố mẹ tin nữa. Vừa về đến nhà, mẹ tôi ra mở cửa và nói:
- Hôm qua ngủ lại nhà bạn mà ngủ nướng tới giờ này mới chịu về. Vào nhà đi, bố đang đợi con về ăn sáng đó.
Vừa về tới nhà, mẹ ra mở cửa rồi mắng tôi đi chơi qua đêm không biết gọi về. (Ảnh minh họa)
Tôi xanh cả mặt vì không biết tại sao mẹ lại biết chuyện tôi ngủ lại nhà bạn, nhưng chưa kịp nói thì mẹ lại tiếp lời:
- Hôm qua Khang có gọi cho bố con nói là con qua nhà cái Linh ngủ, vì bố mẹ Linh không ở nhà nên bố mẹ cũng yên tâm, không đợi con về. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nghe chưa, con gái con đứa đi chơi không biết đường về, phải để bạn gọi xin phép hộ thế đấy.
Tôi không ngờ Khang lại sắp xếp mọi chuyện chu toàn đến thế. Sau khi xin lỗi bố mẹ vì chuyện đêm qua, tôi lên phòng tắm gội và lên giường nằm với bao suy nghĩ quẩn quanh. Đang nghĩ miên man thì điện thoại có tin nhắn và không ai khác chính là Khang:
- Mày về rồi hả? Tao đi mua đồ ăn sáng cho mày, nhưng vừa về phòng thì không thấy mày đâu. Tao sợ mày nghĩ quẩn nên vừa điện hỏi bác gái thì biết mày về rồi. Tao xin lỗi, thôi mày nghe máy đi, tao nói chuyện cho tiện.
Sáng hôm đấy Khang gọi điện thoại cho tôi giải thích mọi việc. (Ảnh minh họa)
Vừa đọc xong tin nhắn thì Khang gọi đến, tôi cũng nghe máy xem nó giải thích ra sao.
- Khang xin lỗi, Khang biết đó là lần đầu của My (tên tôi). Yên tâm đi, Khang sẽ chịu trách nhiệm, không trốn đâu. Nói ra My đừng giận, thật ra Khang đã thương My từ cuối cấp 3 rồi nhưng không dám nói vì sợ My không chấp nhận rồi chúng ta không thể thân như trước nữa. Lúc biết My có bạn trai, mình buồn lắm nhưng không làm được gì.
Ngày My nói chia tay người yêu, Khang thật sự rất vui vì cuối cùng cũng có cơ hội đến với My rồi. Chuyện hôm qua cũng là kế hoạch Khang lên trước, mình muốn My là của mình nên mới làm như vậy và Khang hứa sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Chỉ cần My đồng ý, Khang sẽ nói bố mẹ qua hỏi cưới ngay. Nếu không muốn cưới sớm, chúng ta có thể đính hôn trước. Khang biết bẫy My như vậy có phần hèn hạ nhưng mình thật sự rất yêu My, mình thề ngoài My ra mình sẽ không lấy ai khác.
Tôi không thể ngờ cậu bạn hiền lành như cục đất lại lên cả kế hoạch như vậy để dụ tôi sập bẫy. Cảm xúc lúc đó của tôi vừa vui vừa tức. Vui vì nó là người có trách nhiệm, còn tức vì để có được tôi mà nó lại dùng đến cách đó. Trầm ngâm một lúc tôi nói Khang cho tôi thời gian để suy nghĩ lại, và thời gian này cậu ta đừng đến nhà tìm tôi.
Tuy không đến nhưng từ hôm đó đến nay, ngày nào Khang cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, xem tôi đã chấp nhận tình cảm của nó chưa. Hơn một tuần rồi nhưng tôi chưa cho cậu bạn thân câu trả lời. Phần vì tôi chưa có tình cảm gì với nó mà chỉ hơi rung động một chút trước tình cảm nó dành cho mình. Phần vì tự nhiên hai đứa đang là bạn thân, đùng cái nói với bố mẹ cho hai đứa cưới thì bố mẹ sẽ nghĩ gì đây, với lại cả hai vẫn còn đang đi học, nhỡ sau này gặp được người khác tốt hơn thì sao. Tôi lăn quá, tôi nên làm gì bây giờ?
Nửa đêm, chồng về nhà với mùi nước hoa nữ nhưng không chịu ký đơn ly hôn Tôi nhìn cặp vợ chồng đang tươi cười hạnh phúc, sánh bước cùng nhau trong siêu thị mà buồn lòng. Ảnh minh họa Vợ chồng tôi có kinh tế khá giả, sung túc. Nhưng để có được ngày hôm nay, chúng tôi cũng từng phải trải qua những ngày tháng khốn khó, vất vả. Nhiều khi, tôi còn phải nhường nửa ổ bánh...