Bố chồng bày trò một mực gọi người khác là con dâu và màn dỗi hờn của nàng dâu khiến ông hốt hoảng xin chừa
Chồng Trà nghe xong thì nhấm nhẳng đáp: ‘Bố ơi, Trà có phải con dâu bố đâu, bố gọi vào làm gì?’. Ông nghiến răng kèn kẹt: ‘Nó là vợ mày thì chả là con dâu tao!’.
Từ lúc yêu nhau, Trà đã biết bố người yêu không ưa mình cho lắm. Bởi con dâu mà ông nhắm được, là con gái của bạn ông, cũng ở gần nhà ông luôn.
Nhưng ông phản đối thì phản đối, có bạn trai với mẹ anh đồng tình, cuối cùng Trà đã chính thức trở thành con dâu ông.
Về sống chung nhà, bố chồng chưa lúc nào cho Trà sắc mặt tốt. Không bắt bẻ cái này thì mắng mỏ cái khác. Trà đều nhịn. Phần vì cô là phận con, phần vì chồng và mẹ chồng. Có hai người ấy bênh vực và thấu hiểu, cô chịu đựng chút ấm ức này chẳng sao.
Nhưng có một chuyện cô khó lòng bỏ qua được. Đó là việc bố chồng chưa bao giờ giới thiệu cô với khách khứa là con dâu ông, cũng chẳng lúc nào gọi cô một tiếng ‘con’ thân mật.
Trong thâm tâm ông không công nhận cô là con dâu, và ông cũng thể hiện ra ngoài mặt cho mọi người thấy luôn.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Song ông lại luôn miệng gọi cô gái mà ông nhắm nhưng hụt kia là con dâu mình. Vì nhà cô gái đó gần nhà chồng, cách có mấy trăm mét, bố cô ấy lại là bạn của ông, nên hai nhà vẫn hay qua lại. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, ông lại nở nụ cười đầy mặt, thân mật gọi ‘con dâu’ tới tấp. Trong khi con dâu chân chính của ông là Trà thì đứng chình ình ngay cạnh. Cô ấy chắc ngại quá, mới bảo ông đừng gọi như vậy. Ai ngờ ông phang luôn: ‘Bố thích thế. Bởi lúc nào bố cũng chỉ muốn con là con dâu của bố thôi. Chưa phải đâu có nghĩa không bao giờ phải. Thời buổi này lấy nhau rồi bỏ nhau là chuyện thường mà. Chỉ cần con đồng ý thôi!’.
Có cô con dâu nào nghe được mớ lời lẽ đó mà không để bụng, dù cô ấy có hiền hay bao dung tới đâu. Trà giận lắm. Ông làm trò trước mặt cô cố ý nói thế, chả khác nào bảo rằng ông muốn cho vợ chồng Trà ly hôn để cô gái kia lấy chồng cô, trở thành con dâu của ông. Nhưng chả thể tranh cãi với bố chồng, Trà ấm ức mách lại với chồng và mẹ chồng. Ngờ đâu, lúc hai người đó khuyên bảo bố chồng cô thì ông lập tức sửng cồ, mắng cả vợ con, và tất nhiên cô con dâu không thuận mắt là Trà bị ăn mắng nhiều nhất.
Chuyện đó trôi qua không lâu, bố chồng Trà bị ốm phải vào viện nằm hơn tuần. Chồng cô lại đang đi công tác, không thể vào viện chăm ông. Mẹ chồng ở với ông một đêm thì ngất xỉu, vì sức khỏe bà không tốt lại phải thức đêm thành ra quá sức chịu đựng. Bố chồng Trà 1 mình ở viện gào lên: ‘Con dâu đâu? Gọi nó vào đây! Bố chồng ốm mà chả thấy mặt mũi đâu cả’.
Ảnh minh họa
Nhưng Trà vẫn bặt vô âm tín. Ông tức nổ phổi gọi điện cho con trai, bảo anh gọi vợ vào viện với ông, chứ mẹ chồng đã về nghỉ ngơi rồi, trong viện làm gì còn ai. Chồng Trà nghe xong thì nhấm nhẳng đáp: ‘Bố ơi, Trà có phải con dâu bố đâu, bố gọi vào làm gì?’. Ông nghiến răng kèn kẹt: ‘Nó là vợ mày thì chả là con dâu tao!’. Lúc này anh mới cười xòa: ‘Thế ạ? Con tưởng con dâu bố là Nhung ạ. Tại chả bao giờ thấy bố gọi Trà là con dâu, toàn nhận Nhung cơ mà. Trà bảo, bố không coi Trà là con dâu nên Trà không dám đến chăm sóc bố đâu, sợ bố đuổi về. Thôi bố cứ gọi con dâu mà bố thích đến chăm cho vui vẻ!’.
Bố chồng Trà giận tím mặt, nhưng chẳng nói được gì. Vì những điều con trai nói đều đúng cả. ‘Bậy nào, cái Trà là vợ con nên nó chả là con dâu bố thì còn ai vào đây nữa!’, ông đành khẳng định lại với con trai. Lúc ấy, chồng Trà mới nói sẽ nhắn vợ vào với ông ngay.
Lúc Trà vào, bố chồng chả niềm nở nhưng cũng không khó chịu hay mắng mỏ cô như mọi khi. Trà cười thầm trong bụng. Đấy, nếu lúc trước cô cứ lăn xả vào viện thì ông lại chả coi cô ra gì. Nhưng cô ‘dỗi’ không vào, ông phải suy nghĩ lại ngay. Cô chỉ muốn cho ông thấy một điều, dù ông muốn hay không muốn thì lúc này Trà là con dâu ông danh chính ngôn thuận. Cô mới là người ông có thể trông cậy, nhờ vả lúc khó khăn, ốm đau. Chứ không phải cô gái kia. Ông nên cư xử tử tế với cô, coi cô là con cháu trong nhà, có vậy mới khiến cô kính phục và thật lòng phụng dưỡng ông.
Theo netnews.vn
Mua cả vàng cưới cho nhà trai nhưng nghe bố mẹ người yêu đòi hỏi thế này, tôi chỉ muốn hủy hôn ngay lập tức
Nghe thì nực cười bởi ai đời lại tự mình mua vàng cưới tặng mình chứ nhưng vì bố mẹ người yêu không có nên cũng đành chịu. Tuy nhiên, ông bà lại đòi hỏi tôi phải làm việc này.
Sau một thời gian dài tìm hiểu cũng như yêu đương, tôi và Nam đang gấp rút chuẩn bị cho đám cưới. Nếu như với những cặp đôi khác, đây sẽ là những ngày tháng hồi hộp nhất nhưng cũng hạnh phúc nhất thì chúng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Càng đến gần ngày cưới, chúng tôi lại càng hay hục hặc, cãi nhau chỉ vì vấn đề tiền bạc.
Gia đình tôi không phải giàu có gì nhưng cũng chẳng hề thua kém ai và càng không để con cái thua thiệt điều gì. Nhà vốn kinh doanh nên tôi khá tự lập và thừa hưởng phần nào máu buôn bán của bố mẹ.
Ngay từ khi còn đi học, tôi đã tự lo tiền tiêu vặt cho mình bằng việc bán hàng online. Thậm chí còn để dành được một khoản nho nhỏ. Sau khi ra trường được mấy năm, tôi vừa đi làm vừa tiếp tục việc kinh doanh của mình với mục đích tiết kiệm lo cho đám cưới và tương lai mà không phải nhờ vả gì bố mẹ.
(Ảnh minh họa)
Trong khi đó, nhà Nam không khá giả gì, nếu không muốn nói là khó khăn, lại còn đông con. Vì vậy mà hai đứa xác định sẽ làm đám cưới mà không nhờ gì từ gia đình hai bên. Đến mức, tiền vàng của nhà trai tôi cũng đề nghị với người yêu rằng chúng tôi sẽ tự bỏ tiền ra mua. Nghe thì nực cười bởi ai đời lại tự mình mua vàng cưới tặng mình chứ nhưng vì bố mẹ chồng không có nên cũng đành chịu. Còn về phía nhà gái thì bố mẹ tôi dự tính sẽ tặng 1 cây vàng.
Chúng tôi còn dự tính sau khi cưới xong sẽ mua đất luôn. Bây giờ vợ chồng còn trẻ, chưa con cái gì nên lo được cái gì hay cái nấy. Gọi là góp tiền mua đất nhưng chủ yếu đó là tiền tiết kiệm của tôi. Tôi dự tính rằng số tiền đó cộng với tiền mừng cưới cũng sẽ được kha khá. Còn thiếu bao nhiêu thì mượn ngân hàng rồi vợ chồng đi làm kiếm tiền trả.
(Ảnh minh họa)
Người ta vẫn bảo "người tính không bằng trời tính" nhưng với tôi lại là "con dâu tính không bằng bố mẹ chồng tính". Việc tôi và Nam hục hặc bắt đầu từ khi anh nói cưới xong thì tiền mừng từ khách mời của bố mẹ anh sẽ trả lại cho bố mẹ anh. Khỏi phải nói, tôi ngạc nhiên đến thế nào. Tiền lo liệu đám cưới từ rạp đến cỗ bàn đến vàng cưới đến đủ thứ linh tinh khác đều là do chúng tôi bỏ ra. Tôi ấm ức:
- Đủ thứ tiền cần chi sao không thấy bố mẹ anh ý kiến gì? Bây giờ tính khoản thu là đã nhận về được thế? Bố mẹ lấy tiền mừng từ khách của bố mẹ thì tiền cỗ bàn của họ ai bỏ?
- Bố mẹ nói thế không lẽ anh bảo không hay giành giật à? Nhà anh đông con chứ có phải con một như nhà em đâu mà bố mẹ lo cho hết. Em lúc nào cũng chỉ biết đến tiền, tiền, tiền mà có bao giờ chịu nghĩ cho người khác không?
Tôi choáng váng bởi những câu nói phát ra từ miệng chồng sắp cưới. Suốt bao năm nay, từ khi mới yêu đến tận bây giờ, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng vì anh không có điều kiện bằng mình nên lo lắng cho anh đủ thứ. Chẳng lẽ bây giờ sau khi đã lo lắng đủ thứ cho đám cưới, tôi lại không được cầm tiền mừng đám à? Chẳng lẽ tiền của tôi, của bố mẹ tôi là tiền chung còn tiền của anh và bố mẹ anh lại là tiền riêng của nhà anh hay sao?
Rồi còn chưa tính chuyện đất cát nữa. Không lẽ tôi mua đất cho mình tôi đứng tên, cho mình tôi sống à? Tại sao Nam chẳng hề suy nghĩ gì đến cảm giác của tôi và tương lai của 2 đứa vậy? Hay là vì tôi quá chăm lo cho anh nên anh mới nghĩ đó là nghĩa vụ của tôi? Thực sự lúc này tôi vô cùng buồn bực và chỉ muốn hủy hôn ngay lập tức mà thôi.
Theo tintuconline.vn
Thông gia xót con trách móc, mẹ chồng liền nói thẳng: "Không có sữa cho con bú thì cần gì phải tẩm bổ, ăn ngon" Mỗi lần như vậy, mẹ chồng em lại than thở với những người nằm giường kế bên em: "Người ta ăn rau ăn mắm cũng khỏe. Con dâu nhà tôi thì đến chán, lúc nào cũng yếu như sên". Sau khi sinh con, em gần như bị trầm cảm. Nhà mẹ đẻ ở xa nên em không thể nhờ vả được bố mẹ....