Biết sớm anh là đại gia, em đã không đăng ký kết hôn với anh rồi
Vừa biết căn biệt thự đó là của anh, trái với vẻ hào hứng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó ban đầu. Tôi liền ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, mọi thứ quay cuồng, tôi thấy giận anh vô cùng khi đã…
Tôi luôn tự hào với bạn bè rằng người yêu mình là 1 người tuy nghèo nhưng rất chịu khó. Tôi yêu anh vì anh có ý chí tiến thủ, còn việc anh giàu hay nghèo đều không hề quan trọng với tôi. Vì nhà tôi đâu có giàu, bố mẹ tôi cũng chỉ là những người nông dân chân chất.
Anh cũng rất quí trọng tôi, có những hôm anh đến thăm tôi vào khuya muộn vì anhbảo anh phải tăng ca. Anh mua cho tôi mấy cái bánh bao còn nóng hổi và bảo tôi ăn cho ấm. Cứ nghĩ đến những giây phút đó tôi lại bất giác mỉm cười. Có những hôm anh đến nhà tôi nhưng không mang ví anh bảo: “Dạo này anh nghèo quá, không biết em có chê không”. Tôi không những không chê mà chỉ thấy thương anh, còn đưa anh mấy chục đi xe bus về.
(Ảnh minh họa)
Những năm tháng sinh viên của tôi gắn liền với tình yêu của anh. Anh bảo sau này tôi ra trường anh sẽ cưới tôi, giờ anh đang có gắng chắt chiu để lo cho cuộc sống hai đứa. Là 1 người con gái tôi chẳng mong gì hơn, bố mẹ tôi cũng quý anh lắm. Bố tôi bảo: “Thằng này chăm, mày lấy nó không lo khổ đâu con ạ. Bố chẳng mong nó giàu có cho mày cái này cái nọ, nhưng nó có ý thức biết việc mà làm như vậy là bố vui rồi”.
Thỉnh thoảng anh cũng cho tôi nói chuyện với mẹ anh. Bác rất hiền, vì gia đình anh ở Sài Gòn nên tôi chưa có dịp vào để gặp họ. Mọi chuyện hầu như đều trao đổi qua điện thoại. Sau khi tôi đi làm được 1 năm thì anh ngỏ lời cầu hôn, dĩ nhiên tôi đồng ý vì tôi thực sự rất yêu anh. Tôi muốn nấu cho anh ăn mỗi ngày và cùng anh làm mọi việc.
Theo sự đồng ý của hai gia đình thì chúng tôi được phép đăng ký kết hôn trước còn ăn hỏi và lễ cưới sẽ nhập làm hai ngày gần nhau vì nhà xa xôi cách trở. Bố mẹ tôi vui vẻ nhận lời, họ bảo chẳng cần cầu kỳ chỉ cần hai đứa yêu nhau là được.
Đăng ký xong xuôi, anh xin phép bố mẹ đưa tôi về Hà Nội. Anh nói có 1 món quà muốn tặng tôi. Đến chết tôi cũng không tin nổi cái món quà mà anh nói đó nó lại to như thế.
Anh đưa tôi đến 1 căn nhà, à đúng hơn là căn biệt thự có cả ô tô và đồ nội thất rất đẹp. Tôi cứ há mồm lác mắt rồi luôn miệng hỏi:
- Trời đất, anh cũng quen bạn giàu thế nào sao ? Anh định mời em đến đây ăn cơm với họ phải không. Trời đất đẹp quá.
Anh cứ tủm tỉm cười, tôi không hiểu gì cho đến khi bước vào tầng 2, nơi căn phòng toàn anh tôi và anh được treo kín. Tôi lắp bắp:
- Thế này… là thế nào anh, chuyện… chuyện này là sao?
- Đây là căn nhà của anh, anh đã nói với em anh sẽ cố gắng lo cho tương lai của chúng ta mà. Cảm ơn em đã đến bên anh với tất cả tình yêu và sự chân thành.
Trái lại với cảm xúc ban đầu, tôi sốc và ngồi thụp xuống đất. Tay ôm lấy đầu quay cuồng:
- Trời ơi, anh là đại gia sao, sao anh không nói sớm với em.
- Anh muốn cho em 1 sự bất ngờ mà, anh xin lỗi. Anh không nghĩ em lại sốc như vậy.
- Hu hu, nếu biết trước anh là đại gia thì em đã không kết hôn với anh rồi.
- Sao em lại nói vậy? Em không vui à?
- Anh khinh thường em nên mới dắt mũi, giả nghèo giả khổ trước mặt em em mấy năm qua vậy chứ gì? Hay là không tin vào tình yêu của em nên mới đòi thử lòng, anh muốn biến em thành Lọ lem hả? Sao anh không đi kiếm 1 cô tiểu thư giàu có mà yêu, yêu kẻ nghèo hèn như em làm gì?
Tôi tua 1 lối khiến anh hơi sững sờ:
- Sao em nói vậy, anh yêu em mà. Anh thực sự rất yêu em, anh không có ý lừa dối gì em đâu, thật đấy. Anh xin lỗi, anh sai rồi.
- Ly hôn đi.
- Vậy không được đâu, vừa kết hôn ai lại ly hôn liền như vậy.
- Được hết có gì mà không được.
Video đang HOT
- Anh lại mất tiền đút lót mệt lắm.
- Anh giàu thế cơ mà mất mấy đồng lẻ tiếc gì.
- Tiền đó anh còn để nuôi thằng Tèo con của chúng ta sau này.
(Ảnh minh họa)
Tôi vừa tức vừa phì cười trước sự hài hước của anh. Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận, hôm đó tôi bỏ về phòng ngồi đờ đẫn như bị ai hớp hồn. Tôi vẫn không thể hiểu được sao anh ấy lại giấu tôi, sao trước mặt tôi anh ấy đóng kịch giỏi vậy. Ngày nào cũng đưa tôi đi chơi trên con xe dream tàu cũ nát vậy mà đùng 1 cái anh có nhà lầu xe hơi, giàu ú sụ. Trước đây anh bảo gia đình anh nghèo lắm, bố mẹ phải đi làm thuê. Nhưng giờ tôi mới biết n hà anh có công ty riêng to bự, bố mẹ anh cũng sống rất vương giả.
Nghĩ đến nhà mình ngoài căn nhà 2 gian nhỏ bé ra tài sản quý giá của bố mẹ chỉ có chiếc xe máy mà tôi thương, cứ thấy mình và anh không hợp. Sau hôm đó anh biết anh làm tôi sốc, nên nhờ mẹ anh nhỏ nhẹ nói chuyện với tôi. Chuyện cưới xin cũng hoãn lại vì tôi bảo muốn có thời gian suy nghĩ. Bố mẹ tôi cũng bất ngờ nhưng rồi ông bà cũng nói đỡ cho anh nến cuối cùng tôi bớt giận:
Vợ chồng ai giận nhau lâu thế bao giờ?
Ai là vợ anh hả?
Chẳng phải mình đăng ký kết hôn rồi sao?
Ờ ha… à nhầm, chưa ở với nhau chưa là vợ chồng.
Vậy em về ở với anh đi.
Sau 5 tháng từ ngày tôi biết anh là đại gia, chúng tôi đã tổ chức đám cưới và giờ đang sống hạnh phúc bên nhau. Tối tối chồng vẫn xách con dream tàu đưa vợ lên phố cà kê, ăn vặt. Dù anh giàu hay anh nghèo thì tôi thấy anh vẫn yêu thương mình nguyên vẹn. Đôi lúc tôi thấy mình may mắn khi gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Theo PNVN
Đi đăng ký kết hôn, vợ nói một câu khiến tất cả cười ầm ầm trừ chồng
Giữa nhiều câu chuyện ngang trái, éo le được chia sẻ trên mạng xã hội, thì chuyện tình yêu dễ thương và hài hước này bỗng nhiên nhận được sự quan tâm đặc biệt.
(Ảnh minh họa)
Sinh viên Hàng hải không "lái tàu mà đi lái...máy bay"
Người kể chuyện là một chàng sinh viên trường đại học Hàng hải, sinh năm 1993, vừa mới tốt nghiệp đại học và quyết định lập gia đình khi mới 24 tuổi.
Điều đáng nói là, vợ anh lại lớn hơn chồng 2 tuổi. Từ đó, nhiều tình huống hài hước đã xảy ra trong suốt quá trình từ khi họ lần đầu "chạm mặt" cho đến khi về chung một nhà.
"Nay tôi dẫn vợ đi đăng kí kết hôn
Lúc cầm tờ đăng kí kết hơn trên tay, thấy tôi ít hơn mụ vợ 2 tuổi, chị gái làm thủ tục cứ nhìn vợ chồng tôi chăm chăm. Thấy thế mụ vợ quay ra nhăn nhở nói: "Thằng em nó còn nhỏ dại, thương nó em về chung nhà cho tiện đường chăm sóc". Mọi người cười ầm ầm, còn tôi thì quê dễ sợ.
"Kể ra học Hàng Hải cũng có cái hay, tốt nghiệp ra trường ngoài biết lái tàu, tôi còn biết cả lái máy bay nữa. Nhìn bên ngoài, không ai biết là mụ hơn tôi 2 tuổi, người đâu già rồi mà vẫn như con nít, hay ăn, hay dỗi, đanh đá, được mỗi cái ưa nịnh kéo lại."
Nhớ lần gặp nhau đầu tiên, nhìn cái mặt lơ ngơ như bò đeo nơ, đáng yêu quá. Tôi nhầm tưởng mụ giống như tôi, sinh viên mới đi nhập học. Tự tin rằng mình học chậm 1 năm, tôi qua bắt chuyện: "Em ơi cho anh hỏi...", khuôn mặt đáng yêu 3s trước bỗng chốc u ám lạ kì.
Mụ hằm hằm lôi trong cái túi đang cầm cái áo xanh tình nguyện, khoác lên người rồi nhìn tôi quát: "Gọi lại bằng chị đi rồi hỏi".
Sau lần ấy, tôi quyết tâm tìm hiểu cái con người đa nhân cách này. Mấy lần nhìn thấy mụ ở trường, muốn ra bắt chuyện làm quen nhưng chẳng biết làm thế nào. Chẳng lẽ lại chạy ra trước mặt bảo: "Chào chị, chị có nhớ em không?" như thế thì tầm thường quá.
Đau đầu suy nghĩ mãi tôi mới tìm ra 1 kế, tôi viết 4 chữ: "Cho mình làm quen nhé Số điện thoại" vào tờ giấy A4 gấp vuông vắn thủ sẵn trong ví.
Chờ hôm gặp mụ ở trường, tôi nhẹ nhàng chạy theo cầm tờ giấy gấp sẵn nói: "Bạn ơi, bạn làm rơi đồ này"
Mụ nhìn tôi đầy nghi hoặc và lắc đầu: "Không phải".
Ặc! Hơi sai so với tưởng tượng nhưng đến lúc này tôi lầy luôn: "Thật mà, mình thấy nó rơi từ balo của bạn".
Mụ cầm tờ giấy mở ra, xem xong thì cười bí hiểm, nhìn tôi, xong lại nhìn tờ giấy nói: "Tưởng chị không nhớ à? Gọi lại bằng chị đi rồi làm quen"...
Chẳng biết có phải mụ cười xinh quá hay tại tôi tò mò về mụ mà tôi gọi chị ngọt xớt.
Quen nhau rồi, mụ mới bộc lộ bản chất quái thai của mình. Vui vẻ thì chị chị , em em mà cáu lên là gọi mày xưng chị luôn mới sợ.
Quen nhau rồi, đi ăn đi chơi thân thiết như là một đôi ấy. Dần nhiều lúc thấy thinh thích ở bên cạnh mụ ấy, cứ ngỡ là yêu rồi xong lại gạt đi, vì khoảng cách 2 tuổi, trước đây tôi luôn tâm niệm rằng sẽ không yêu người hơn tuổi.
Một lần đang ngồi net chơi game với "đồng bọn", hơn 10h đang dở trận thấy mụ gọi, tôi nhìn thấy nhưng không ngơi tay được, nghĩ mụ lại khoe gì đó nên kệ.
Mụ gọi đến cuộc thứ năm tôi mới nghe máy: "Em đón chị được không? Chị đi dạy bên An Đồng xe đạp chị bị hỏng rồi".
Đang đà game tôi cợt nhả: "Gọi bằng anh đi rồi đón". Mụ không nói gì, tôi cúp máy, chỉ định dọa mụ thôi, mấy giây sau mụ gọi lại liền, nghe bên kia có tiếng nấc rất to, một lát sau mới có tiếng nói lí nhí, nghèn nghẹn: "Đón chị đi" .
Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại sợ, cuống cuồng và nhanh nhất có thể, mượn được cái xe phi sang đón mụ. Sang tới nơi, thấy mụ ngồi bó gối khóc ngon lành dưới ngọn đèn cao áp.
Mụ bảo đi dạy về bị mấy thanh niên trêu ghẹo, sợ quá đạp nhanh rồi bị ngã, xe bị cong vành không đi được, xây xát khủyu tay, sợ quá chỉ nghĩ đến tôi...
Sau hôm đón mụ về, đột nhiên mụ im lặng với tôi, cố gắng hỏi han, nhắn tin thế nào cũng không nghe máy và trả lời.
Một tuần vắng đi sự xuất hiện của mụ, tôi nhớ đến phát điên, nhớ cái vẻ ngây ngô trẻ con, nhớ những cái lúc mụ đanh đá bắt tôi gọi bằng chị rồi mới cho ăn, nhớ những lúc tỏ vẻ dỗi hờn cao sang mà chỉ một cốc chè đã bị mua chuộc của mụ.
Sau 10 ngày im lặng, mụ bất ngờ nhắn tin hẹn gặp tôi: "Hồ an toàn, chỗ cũ". Tôi vừa mừng nhưng lại vừa lo. Tôi nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc kết thúc một mối quan hệ ở đây.
Hồ an toàn, mụ đứng chứ không ngồi chờ tôi như mọi lần. Không khí cuộc chia ly nào cũng ảm đạm như vậy sao, bước chân tôi nặng chĩu tiến về phía mụ.
"Em Yêu Anh"
Tôi run rẩy quay lại đằng sau nhìn xem có anh nào đang đi sau tôi hay không? Không có ai hết, tôi run rẩy hỏi: "Chị nói với em à?"
"Vâng! Em nói với anh".
Vẫn chưa tin lắm, tôi tiếp tục nhìn ra sau xem có anh nào đứng núp sau gốc cây hay mới chui từ dưới hồ lên không thì bị mụ quát: "Chị nói với mày đấy, nhìn đi đâu nữa".
Trước khi đi, tôi đã định rằng nếu mụ kết thúc mối quan hệ của chúng tôi ở đây thì sống chết tôi cũng phải nói ra hết tâm tư của tôi mấy ngày qua, rằng tôi yêu mụ như thế nào.
Đã mất công tập rượt từ trước để khỏi lắp bắp ấy vậy mà đến đây lại bị cướp sân và giờ đây tôi như thằng bị chuột tha mất lưỡi.
Thấy tôi im lặng, mụ sà vào ôm tôi xong thủ thỉ: "Em yêu anh".
Đùa chứ lúc ấy tôi muốn nhảy thử xuống hồ an toàn xem tỉnh hay mơ cơ. Hạnh phúc lắm, ôm xiết mụ trong lòng và nói: "Anh cũng yêu em từ lâu rồi".
Đoạn này tôi nói phét đấy, con gái ai cũng ưa nịnh các ông ạ, chẳng lẽ bảo là: "Anh mới nhận ra yêu em từ 10 ngày trước", tôi cá mụ đáp tôi xuống hồ lắm.
Con gái họ chỉ bị gây mê và trở nên dễ thương bằng những lời ngọt ngào trong phút chốc thôi. Tiêu biểu là mụ vợ tôi, cứ lúc nào tình cảm đi lên, mụ nũng nịu như chú mèo con, dễ thương vô đối: "Em yêu chồng, em yêu anh, các kiểu con đà điểu".
Nhưng hễ cứ đi xuống cái là trở mặt được ngay: "Chị nói cho mà biết nhé, có gọi bằng chị không thì bảo?...". Đáng sợ lắm!"
Chuyện tình cặp đôi lệch tuổi tác này khiến nhiều người thích thú.
Với một tình yêu chân thành thì tuổi tác chỉ là con số
Câu chuyện tình yêu dễ thương, đẹp như ngôn tình của cặp đôi này như một cơn gió mát giữa ngày hè, "tô hồng" thêm cho cuộc sống và tình yêu vốn dĩ đang dần khiến nhiều người cảm thấy mất niềm tin.
Facebook Tiến Còi còn làm một bài thơ dành tặng cặp đôi "chị em" này:
"Thanh niên Hàng hải lái tàu
Tàu thuyền không lái lái tàu máy bay
Chuyện tình Hàng hải từ nay
Kết thúc êm đẹp chờ ngày chung chăn
Chúc đôi bạn trẻ trăm năm
Răng long đầu bạc, cháu đàn con đôi
Và xin nhắn nhủ vài lời
Khéo mà chiều CHỊ không thời mất răng
Cũng đừng theo thói lăng nhăng
Tự tin rằng đã có bằng máy bay..."
Nickname Phạm Thị Huyền Trang thì nhắn nhủ đến nhân vật chính trong câu chuyện: "Lâu lắm mới có một chuyện tình yêu đẹp như ngôn tình thế này, nữ chính ham ăn, cá tính và rất đáng yêu, còn nam chính đậm chất soái ca vui tính, hài hước.
Đặc biệt là mừng vì câu chuyện kết thúc có hậu. Chúc hai bạn mãi hạnh phúc và bạn nam nhớ chăm sóc tốt "máy bay" của mình nhé, chị ấy dễ thương quá"
Có thể thấy, hiện nay không khó để bắt gặp những cặp đôi "chị - em" ở ngoài đời thường, và không ít các bạn trẻ có những mối tình vượt qua tuổi tác để cùng nhau đi đến đích.
Không chỉ các cô gái trẻ mới thích yêu người lớn tuổi mà ngày nay, cũng không ít anh chàng thấy tim mình "rung rinh" trước những cô nàng nhiều tuổi, giống như anh chàng cựu sinh viên Hàng hải này.
Để có một "happy ending", họ đã phải vượt qua không ít trở ngại. Nhìn vào mối quan hệ tốt đẹp của những cặp đôi như họ, có thể khẳng định: Khác biệt tuổi tác không thực sự quan trọng trong tình yêu.
Bởi tình yêu phụ thuộc vào nền tảng của mối quan hệ. Sự chênh lệch tuổi tác không là vấn đề nếu hai người đã xác định nghiêm túc trước khi yêu. Mối quan hệ được xây dựng bằng tình yêu chân thành thông qua thời gian gắn kết bền chặt, không toan tính, vụ lợi, thì tuổi tác chỉ là một con số.
Theo Thời Đại
Sốc nặng khi biết lý do vợ sống chết không chịu đăng ký kết hôn Đọc xong bức thư vợ gửi cho người yêu cũ, tôi sụp đổ hoàn toàn. Giật mình ngẫm lại mọi việc thì tôi bắt đầu tìm ra chân tướng của nó. Nếu biết rằng tôi đã biết mọi chuyện liệu vợ tôi có quá xấu hổ mà bỏ đi hay không? (Ảnh minh họa) Tôi và vợ tôi là bạn học cùng từ...